Bài viết của một học viên tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-05-2020] Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công khi tôi mới chỉ ba tháng tuổi. Không lâu sau, một vài người thân của tôi cũng bước vào tu luyện.

Sau đó, tôi luôn được sống trong một môi trường tốt để tu luyện. Ngay cả khi mẹ tôi bị bức hại và bị cầm tù hơn 10 năm, tôi vẫn luôn là một tiểu đệ tử Pháp Luân Công, cùng người nhà học Pháp và luyện công.

Nhưng sau khi ra trường và đi làm, tôi đã không học Pháp trong vài năm. Vào dịp Tết Nguyên đán năm ngoái, tôi mới quay lại với Đại Pháp.

Tôi thực sự biết ơn sự từ bi của Sư phụ Lý, Ngài đã không bỏ rơi một đệ tử Đại Pháp như tôi.

Khi mẹ tôi bị bắt giữ, tôi mới ba tuổi. Và 12 năm sau, khi mẹ tôi được ra tù, tôi đã là một thiếu niên.

Trong thời gian mẹ ở trong tù, cha tôi đã rời bỏ chúng tôi, vì vậy tôi được bà ngoại nuôi dưỡng. Bởi vì bà ngoại tôi cũng là một học viên, nên tôi vẫn có môi trường tốt để tu luyện. Nhưng vì mẹ tôi bị bức hại nghiêm trọng trong tù, nên bà ngoại tôi vì quá đau buồn mà đã qua đời. Sau đó, một vài người dì đã thay phiên nhau nuôi tôi. Sau này, khi tôi rời đi nơi khác để đi học và đi làm, tôi đã mất đi môi trường tu luyện và xa rời Đại Pháp.

Sau khi xa rời Đại Pháp, đã hơn một lần tôi mơ thấy thế giới của mình đang suy tàn, giống như một nhà máy đổ nát hay một toà nhà không có người ở. Dường như là thế giới của tôi đang sụp đổ. Nhưng khi tìm được việc làm, mong muốn kiếm tiền của tôi trỗi dậy ngày càng mạnh mẽ, và tôi đã không để tâm đến những điểm hoá từ bi của Sư phụ. Vì thế, những giấc mơ như thế ngày càng ít đi.

Vào tháng 12 năm 2019, do thay đổi công việc, tôi đã trở về nhà để đón Tết Nguyên đán. Mặc dù một vài học viên thường xuyên đến nhà tôi để học Pháp nhưng tôi vẫn không tham gia cùng họ. Thay vào đó, tôi chơi điện tử mỗi ngày. Nhưng khi gần tới ngày Tết, tôi lại cảm thấy rằng mình không thể cứ tiếp tục sống như vậy được.

Khi thấy mọi người học Pháp, dần dần tôi cũng muốn tự học Pháp. Tôi đã âm thầm quyết định, tự hứa với bản thân rằng tôi cũng muốn được giống như họ. Nhưng tôi đã không học Pháp trong một thời gian dài, và dường như luôn có một chướng ngại trong tâm ngăn cản tôi quay lại. Cái tôi giả, không phải chân ngã của tôi ấy luôn thôi thúc tôi chơi điện tử nhiều hơn nữa.

Tôi có một cô bạn mà cha mẹ cô ấy cũng tu luyện Đại Pháp, và cô ấy cũng bị chệch khỏi con đường tu luyện trong một thời gian dài. Thế nhưng cô ấy không bị trượt lại phía sau nhiều như tôi, mặc dù cha cô ấy cũng hai lần bị cầm tù vì tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi tự hỏi tại sao những người thân của chúng tôi lại có thể mạo hiểm cả tính mạng để tu luyện Đại Pháp và chịu đựng nhiều năm bức hại như vậy. Và ngay cả khi phải chịu đựng thống khổ, họ cũng không bao giờ nói một lời xấu nào về Pháp Luân Đại Pháp!

Tôi muốn quay lại tu luyện Đại Pháp để hiểu xem điều gì đã khiến họ làm vậy. Khi còn bé, tôi chỉ đọc Pháp với người lớn. Giờ tôi có thể xem sách và tự mình tìm hiểu ý nghĩa. Tôi thật sự muốn đọc cuốn Chuyển Pháp Luân.

Ba ngày sau khi tôi có mong muốn đọc cuốn sách, tôi đã có một giấc mơ. Trong giấc mơ, tôi bắt xe buýt tới một thành phố hoang vắng với nhiều toà nhà bị bỏ hoang. Thẻ căn cước của tôi bị rách làm đôi, và sau đó thành bốn, rồi thành tám mảnh. Khi tỉnh dậy, tôi kể lại với mẹ về giấc mơ của mình.

Mẹ tôi nói: “Nếu không trở về, con sẽ không có bản ngã!”

Tôi đột nhiên hiểu ra, tôi nói với mẹ rằng tôi muốn đọc sách. Mẹ rất vui bởi bà đã luôn cố gắng giúp tôi quay lại tu luyện trong suốt nhiều năm qua nhưng tôi đã không màng gì đến những nỗ lực của mẹ.

Trước khi cầm cuốn sách lên, tôi đã ra điều kiện với mẹ: “Con sẽ học Pháp, nhưng con học được bao nhiêu thì học, mẹ không được ép con đâu nhé!”

Mẹ tôi đã đồng ý. Tôi học Bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân vào ngày đầu tiên, và Bài giảng thứ hai vào ngày hôm sau. Vào ngày thứ ba, tôi đọc đến đoạn:

“Sau khi liên [kết], tôi có chút đỉnh chịu không nổi; bất kể tầng của tôi cao bao nhiêu, cũng như tầng của tôi thấp bao nhiêu, bởi vì tôi ở nơi người thường, tôi vẫn còn làm một việc hữu vi: tâm đang độ nhân, để tâm vào việc độ nhân.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Khi đọc đến đoạn này, tôi không thể ngừng khóc, cảm nhận được Sư phụ thật quá vĩ đại.

Sau đó, tôi đọc từ hai đến ba bài giảng mỗi ngày, và đọc xong một lượt cuốn Chuyển Pháp Luân trong năm ngày. Tôi đã quay lại với Đại Pháp.

Tâm tôi tràn ngập vui sướng, gia đình và các đồng tu địa phương đều rất mừng. Kể từ đó, tôi không bao giờ chơi điện tử nữa. Tôi cũng đã tự đọc xong cuốn kinh văn Giảng Pháp tại các nơi X và bắt đầu làm ba việc mà một đệ tử Đại Pháp nên làm, cũng như tự ước thúc bản thân theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp.

Tôi vô cùng cảm kích trước sự từ bi vĩ đại của Sư phụ. Tôi sẽ cố gắng hết sức tu luyện thật tốt để chúng sinh trong thế giới của tôi có thể tự hào về tôi.

Tôi cũng có vài lời muốn nhắn nhủ các học viên trẻ như tôi, những người đã lớn lên trong Đại Pháp nhưng lại rời xa Đại Pháp. Để có thể tu luyện Đại Pháp, gia đình chúng ta đã bị bức hại; họ đã chịu đựng rất nhiều mà không hề hối tiếc. Chúng ta thực sự cần đọc Pháp thật kỹ để hiểu cuốn sách thật sự nói về điều gì.

Vì giờ đây chúng ta đều đã trưởng thành, chúng ta có thể tự mình phân biệt tốt xấu.

Tôi hy vọng các bạn đừng để Đại Pháp lướt qua chỉ vì nhất thời an nhàn, hưởng thụ. Hãy trừ bỏ những ý niệm bất hảo, đột phá giả tướng của sự thoải mái và quay trở lại tu luyện Đại Pháp. Hãy xứng đáng với sự từ bi của Sư phụ và sự kỳ vọng của chúng sinh trong thế giới của bạn! Hãy quay trở lại và tìm lại ý nghĩa chân chính của sinh mệnh!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/17/406384.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/28/185671.html

Đăng ngày 17-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share