Bài viết của Vinh Vinh

[MINH HUỆ 06-02-2021] Tiếp theo Phần 5

Hành trình trắc trở để đoàn tụ

Khi Minh Huệ vẫn còn ở Trung Quốc, cô sẽ đến thăm cha và kể cho ông nghe về mẹ, sau đó đến thăm mẹ và kể cho bà nghe về cha. Cha luôn nói: “Hãy nói với mẹ rằng cha vẫn ổn” và mẹ cô luôn nói: “Hãy nói với cha rằng mẹ vẫn ổn”.

Sau khi được thả vào năm 2014, bà đến thăm ông nhưng luôn luôn rất khó để gặp. Ngay cả khi bà gặp được ông, ông luôn là người cuối cùng bước ra. Các chuyến thăm kết thúc lúc 11 giờ 30 trưa. Bà Vương luôn đến sớm nhưng ông Vu thường không được ra ngoài cho đến tận 11 giờ trưa nếu được phép. Đôi khi họ không có nhiều thời gian để trò chuyện và chỉ trao nhau cái nhìn qua tấm kính ngăn cách họ. Khi họ nói chuyện, chủ đề luôn xoay quanh “nhóc con”. Cha mẹ vẫn gọi cô là “nhóc con” mặc dù Minh Huệ giờ đây đã là một thanh niên.

Giờ đây đã là hơn 20 năm kể từ ngày ba người họ được ở bên nhau.

Lần cuối cùng cô ở với cả cha và mẹ là vào năm 2001. Hồi đó, ông đã phải trốn chạy một thời gian để tránh bị bắt. Một ngày nọ, bà đưa cô sang sông. Khi họ đi xuống bờ sông, cô chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở đằng xa. Niềm vui vỡ òa, Minh Huệ chạy về phía cha và ôm chầm lấy ông. Cô nắm lấy tay và áp mặt vào áo khoác của ông.

Sự sắp xếp chu đáo của một người bạn đã giúp tạo nên kỷ niệm hạnh phúc và quý giá bậc nhất đối với Minh Huệ. Cha ở đó, mẹ ở đó và sông Mẫu Đơn chứng kiến cho ​​điều đó.

Hiện đang sinh sống ở Anh, Minh Huệ đã hy vọng rằng cha mẹ có thể đến đó cùng cô. Nhưng khi cặp vợ chồng đến Văn phòng dân sự địa phương, họ được thông báo rằng họ sẽ không được cấp hộ chiếu cũng như không được phép xuất cảnh.

Giờ đây, mẹ cô lại sắp phải đối mặt với án tù, Minh Huệ không ngừng lo lắng liệu bà có bị tra tấn lần nữa khi bị giam giữ hay không và liệu cha cô có thể chăm sóc bản thân tốt hay không.

Ký ức sinh động

Khi Minh Huệ nhớ cha mẹ, cô cố gắng nhớ lại các kỷ niệm từ thời thơ ấu trong ký ức để có thể nhìn thấy nụ cười và đôi mắt lấp lánh của mẹ cô.

Khi cô còn nhỏ, cha cô có sức khỏe kém và lịch trình làm việc dày đặc. Mẹ đã địu Minh Huệ trên lưng và làm tất cả công việc nhà. Cô bé mũm mĩm được địu theo trong lúc người mẹ gánh những cục than, nấu ăn và giặt giũ.

Khi Minh Huệ còn học mẫu giáo, mẹ cô đã lắp một chiếc ghế nhỏ trên xe đạp của bà, chiếc ghế này đã trở thành “ngai vàng” của Minh Huệ. Mỗi sáng, cô rời nhà sớm với mẹ và buổi tối cô cùng trở về nhà với mẹ. Trải qua cấp tiểu học, mẹ luôn đưa cô đến trường, đón cô sau đó và đưa cô đến các lớp học nghệ thuật, lớp học đàn Phong cầm accordion và các hoạt động ngoại khóa khác. Mẹ mang chiếc đàn Phong cầm accordion to nặng cho cô đến buổi học và sau đó trở về nhà mà không hề than phiền.

Minh Huệ một lần đã chiến thắng trong một cuộc thi và nhận được giải thưởng là một chiếc máy tính bảng. Cô nhanh chóng đổi lấy một chiếc vòng tay bằng nhựa với một người bạn. Mẹ cô nghe về điều đó và chỉ cười. Khi Minh Huệ học lớp 7, cha mẹ của một người bạn ly hôn và cô ấy đã không đủ tiền trang trải học phí. Minh Huệ đã đưa cho người bạn của mình tất cả số tiền dành dụm được từ các khoản tiết kiệm và phong bao lì xì mừng năm mới từ dịp Tết Nguyên Đán. Mẹ đã rất tự hào về cô.

Theo lời của cha cô, mẹ cô là một người giản dị. Bà không quá chú trọng vào bản thân. Bà không biết cách trang điểm cũng như không dành nhiều thời gian cho bề ngoài của mình. Tuy nhiên, nếu ai đó yêu cầu bà giúp đỡ, đó là một vấn đề lớn và bà sẽ nỗ lực hết mình để giúp đỡ. Sau khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, bà đã đồng hóa với các Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp và tinh tấn tu luyện. Trong khi những người khác cố gắng sống theo các tiêu chuẩn của Pháp và trở thành một người tốt, thì đối với mẹ cô, điều đó giống như bản chất tự nhiên vì mẹ cô thực sự là một người vị tha và tốt bụng.

Ông nội đã tặng mẹ cô hai bộ sưu tập tem lớn vào năm 1999, trong đó có nhiều tem hàng hiếm và các phiên bản giới hạn đã có từ rất lâu. Tổng cộng hai bộ sưu tập trị giá hơn 500.000 Nhân dân tệ. Vào thời điểm đó, một ngôi nhà riêng trong thành phố của họ chỉ có giá 10.000 nhân dân tệ.

Cha cô đã mang những con tem đến nơi làm việc để nhờ đồng nghiệp đánh giá và chúng đã biến mất. Người đồng nghiệp đó là người duy nhất mà ông đã cho xem và điều đó xảy ra khi vợ ông đang bị ốm nặng và các phương pháp điều trị rất tốn kém.

Sau nhiều suy nghĩ, cha cô đã cẩn thận yêu cầu mẹ cô không báo cảnh sát, vì lo rằng người đồng nghiệp này có thể bị kết án tới 10 năm – gia đình của anh ấy sẽ bị hủy hoại. Như thể không có gì xảy ra, mẹ cô mỉm cười: “Chắc chắn rồi”. Bà không bao giờ nhắc đến những con tem đó nữa.

Một học viên đã phải chịu đựng sự tra tấn tàn bạo trong tình trạng rất tồi tệ. Cô có đầy những vết thương mưng mủ và thường xuyên bị nôn mửa và tiêu chảy. Mùi hôi thối bao trùm khắp không trung. Như thể mẹ cô không ngửi thấy gì, bà bình tĩnh quan sát học viên. Khi tình trạng của học viên trở nên tồi tệ hơn, cha cô hỏi: “Chúng ta có nên đưa cô ấy về nhà để chăm sóc không?” Mẹ gật đầu: “Chắc chắn rồi.” Mọi việc được quyết định đơn giản như vậy.

Để cắt giảm chi phí ăn uống, mẹ cô luôn đợi đến cuối ngày để đi chợ và mua rau thừa với giá rẻ – một đống rau lớn chỉ với một Nhân dân tệ. Bà mặc quần áo đã cũ do các học viên khác đưa cho. Tuy nhiên, bà đã mua hai phần gồm rất nhiều thứ và đưa một phần cho một học viên khác, người không có bất kỳ nguồn thu nhập nào. Nếu bà nghe nói về một người nào đang cần, bà sẽ lấy mọi thứ trong túi của mình và đưa cho người đó. Đó là mẹ cô.

Cha cô mang đến sự hài hước, mẹ cô mang đến sự ấm cúng và Minh Huệ mang đến niềm vui và hy vọng bất tận cho gia đình.

Bao giờ gia đình cô mới lại được ở cạnh nhau?

Hãy để hoa Mẫu Đơn nở rộ

Ở miền Bắc Trung Quốc

Có một thành phố không thật lớn

Hoa là nước và nước là hoa

Sông Mẫu Đơn, sông Mẫu Đơn

Minh Huệ bé nhỏ đã sống với gia đình cô ấy

Mẹ là kỹ sư

Cha là người am hiểu mỹ thuật

Cả gia đình đều tin vào Chân-Thiện-Nhẫn

Họ yêu mến nhau và sẻ chia một cuộc sống tươi đẹp

Cha bị bỏ tù

Mẹ bị giam giữ

Ngôi nhà tan nát và bầu trời sụp đổ – nhà đã biến mất

Cô gái mới 12 tuổi

Cô ấy đã lớn lên ra sao

Một người cha kiên cường

Xương sườn bị gãy và không còn răng

Ông đã sống sót trở về nhà

Một người mẹ mạnh mẽ

Bị trói vào ghế sắt và chịu đựng sự tra tấn

Tóc của bà chuyển sang màu xám

Minh Huệ nhỏ bé thật tuyệt vời

Cô đã đi xa đến tận cùng thế giới và chờ đợi cha mẹ

Một lần nữa lại là song sắt nhà tù của ác quỷ đỏ

Tự do bị cắt đứt

Trong mùa đông rét buốt

Tuyết lại rơi

Người tử tế

Hãy để họ được làm người tử tế

Tốt nhất trong cộng đồng

Sự thật là vô giá

Người tử tế

Hãy để chúng tôi kêu gọi –

Hãy để Mẫu Đơn, nở hoa

Để mẹ trở về nhà

Hãy để Mẫu Đơn, nở hoa

Để mẹ trở về nhà

(Hết)

Bài liên quan:

Các Nghị sỹ Vương quốc Anh bày tỏ quan ngại về việc bắt giữ tùy tiện các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

Sau 11 năm bị cầm tù vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công, một kỹ sư lại bị bắt lần nữa

Một hoạ sỹ thuật lại việc bị bức hại trong15 năm tù, gồm cả việc bị trấn nước trong hơn 10 tiếng đồng hồ

Học viên ở Anh kêu gọi giải cứu cho cha của cô, ông Vu Tông Hải (Ảnh)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/6/419582.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/11/191819.html

Đăng ngày 20-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share