Bài viết của Vinh Vinh

[MINH HUỆ 06-02-2021] Tiếp theo Phần 4

Hành động tử tế

Trong các cơ sở cải tạo dưới chế độ cộng sản, mạng sống của tù nhân không được coi trọng hoặc bảo vệ. Được khuyến khích và thậm chí là bị kích động bởi nhà chức trách, việc ngược đãi và bạo lực diễn ra tràn lan, phơi bày tối đa mặt tối trong bản chất con người.

Trong một môi trường khủng bố như vậy, một hành động tử tế dù nhỏ cũng trở nên đáng quý. Bất chấp những đau khổ mà họ phải chịu, các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã lặng lẽ chứng thực đức tin của họ bằng cách tuân theo Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong lời nói và hành động của mình.

Trong khi thức ăn trở nên khan hiếm đến mức một số tù nhân có thể quỳ xuống và khóc lóc thảm thiết chỉ vì một miếng bánh gạo hỏng, thì chỉ có các học viên chia sẻ phần ăn vốn ít ỏi của họ với người già và người ốm yếu. Để giữ cho các tù nhân không ăn quá nhiều, nồi không bao giờ được tắt bếp nên cháo luôn quá nóng để ăn. Khi một bát rau muối đổ trên bàn, họ phải tranh giành lấy hoặc sẽ không còn lại gì.

Mặc dù ông Vu không có nhiều tiền và thẻ tiền mặt của ông thường bị đình chỉ, nhưng khi ông mua đồ ở cửa hàng của nhà tù, ông luôn mua hai cái giống nhau để chia cho những người thậm chí còn khổ sở hơn. Khi việc ăn đường mía được coi là xa xỉ, ông Vu đã đưa nửa túi đường cát nhỏ của mình cho một tù nhân nghèo vừa được chẩn đoán mắc bệnh ung thư.

Ngừng “Truyền điện”

Tại trại tạm giam Hải Lâm, các tù nhân tạo ra một trò chơi gọi là “truyền điện”. Với tất cả các tù nhân ngồi xếp hàng ngay sau lưng nhau thành một hàng, người cuối cùng trong hàng bắt đầu trò chơi bằng cách đấm vào phần lưng dưới người phía trước, sau đó người vừa bị đấm sẽ đấm người xếp phía trước anh ta và cứ tiếp tục lần lượt như vậy. Bị đánh mà không có lý do gì làm dấy lên cơn giận dữ, điều này chuyển thành những cú đấm ngày càng nặng nề hơn. Khi trò chơi tiếp tục, các tù nhân ngày một giận dữ hơn.

Nhưng “điện” đã không bao giờ truyền qua được ông Vu. Ông sẽ nhận cú đấm nhưng không bao giờ “truyền tiếp” cho người ở phía trước, bởi vì Nhà sáng lập Đại Pháp đã dạy rằng không được đánh trả khi bị đánh hoặc bị chửi bới. “Điện bị cắt” các tù nhân sẽ thông báo và cuộc chơi bắt đầu lại từ đầu. Dù có bị đánh bao nhiêu lần, ông Vu cũng không bao giờ đánh ai. Cuối cùng, không ai chơi trò chơi đó nữa.

Lòng tốt chiến thắng

Ông Vu cũng thấy rằng một số tù nhân và lính canh đã giúp đỡ và bảo vệ các học viên trong phạm vi quyền lực của họ là những người tốt bụng. Chức trách nhà tù đã khuyến khích các tù nhân tố cáo ông Vu trong khá nhiều cuộc họp của Khu, nhưng không ai có điều gì xấu để nói về ông.

Thay vào đó, một số tù nhân đã công khai ca ngợi các học viên Pháp Luân Đại Pháp: “Họ là những người thật tốt bụng.” “So với Pháp Luân [các học viên Đại Pháp] ở trên trời cao, người khác thì rất thấp ở dưới mặt đất.” Các lính canh và tù nhân đã gọi các học viên Pháp Luân Đại Pháp là “Pháp Luân”.

Trùm băng đảng bị thuyết phục

Ông Vu đã đặt ra một “vấn đề” lớn cho chức trách nhà tù vì ông không từ bỏ đức tin của mình. Một tù nhân tên là Dương Khánh Hoa được đưa đến từ một khu khác để “giải quyết” vấn đề ông Vu. Dương Khánh Hoa là ai? Anh ta từng là trùm của một băng đảng địa phương ở thành phố Triệu Đông nhưng hiện đã bị bỏ tù. Anh ta là người đứng đầu tất cả các tù nhân của Khu cải huấn.

Dương luôn mang vẻ mặt cau có và khoác trên mình chiếc áo khoác đen bên ngoài đồng phục tù nhân. Một vài tù nhân đi theo anh ta ở mọi nơi anh ta đến — một người mang theo ấm trà, một người mang theo con mèo của anh ta và một người khác mang thêm quần áo. Sự hiện diện của anh ta luôn khiến các tù nhân vô cùng lo lắng. Khi anh ta bước vào phòng giam, mọi người đều nín thở.

Dương vào thời điểm đó đang ráo riết tìm kiếm một “kế hoạch” để gây ấn tượng và có được sự ủng hộ của chức trách nhà tù khi anh ta đang làm thủ tục xin giảm án tử hình thành án chung thân. Khi các lính canh yêu cầu Dương “chăm sóc” ông Vu, anh ta đã đồng ý.

Dương đã gửi một lá thư cho ông Vu yêu cầu ông đến gặp anh ta. Ngay khi ông Vu xuất hiện, Dương nói: “Pháp Luân, cấp trên vừa giao trách nhiệm cho tôi. Miễn là tôi còn phụ trách, tôi sẽ hoàn thành công việc này. Anh nghĩ sao? Tôi không quan tâm liệu anh sẽ làm gì, nhưng nếu anh cản trở tôi, tôi sẽ không chấp nhận điều đó. Không ai có thể ngăn cản tôi. Nếu anh không viết bản cam kết hôm nay, anh sẽ bị đưa ra khỏi đây thay vì tự mình có thể bước ra ngoài.“

Mặt Dương nhăn nhó. Từ từ, anh ta đeo một đôi găng tay trắng và sẵn sàng bắt đầu cuộc đánh đập.

Mặc dù yếu ớt và gầy gò, ông Vu lại không hề có một chút sợ hãi trong giọng nói của mình. Ông bình tĩnh trả lời: “Có một tên trộm vào thời cổ đại họ Chí. Khi đang làm việc, anh ta luôn vào trước và ra sau cùng, nhưng anh ta vẫn chia đều bất cứ thứ gì anh ta lấy được với các đối tác của mình, đó là quy tắc của anh ta. Ngay cả những tên trộm thời cổ đại cũng có những nguyên tắc mà họ tuân thủ.”

“Hồ Diệu Bang, lãnh đạo cấp cao của ĐCSTQ [Đảng Cộng sản Trung Quốc], kể lại trong hồi ký của mình một điều mà ông ta hối tiếc nhất trong đời – khi ông biết rõ rằng Bành Đức Hoài (một lãnh đạo quân sự cấp cao của ĐCSTQ) bị buộc tội oan sai trong Cách mạng Văn hóa, ông vẫn giơ tay và ủng hộ việc truy tố Bành.“

“Nếu một người làm trái với lương tâm của mình, anh ta sẽ không bao giờ được bình yên. Tôi được chẩn đoán mắc bệnh nan y và được thông báo rằng tôi không còn sống được bao lâu nữa. Không tính phí tôi một xu, Sư phụ Lý, Nhà sáng lập Pháp Luân Công, đã chữa lành bệnh cho tôi. Không chỉ cơ thể tôi, Sư phụ còn chữa lành cả trái tim tôi.”

“Khi tôi làm việc cho thư viện, tôi đã sử dụng đồ dùng của công ty vào mục đích công việc cá nhân của mình. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã lập danh sách các vật dụng mà tôi đã sử dụng trong nhiều năm và thay thế chúng. Không ai bảo tôi phải làm điều đó và tôi cũng không nói với ai về điều đó. Tôi phụ trách mua hàng trong bộ phận của mình. Khi những người bán hàng hỏi tôi ghi trên hóa đơn bao nhiêu [bằng cách ghi giá cao hơn trên hóa đơn, người phụ trách mua hàng có thể được hoàn trả nhiều hơn chi phí thực tế và kiếm được tiền], tôi nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và sẽ báo cáo chi tiêu một cách trung thực.“

“Sư phụ Lý đã dạy tôi cách trở thành một người tốt. Em gái tôi Vu Chân Khiết làm việc cho viện kiểm sát địa phương với công việc là kế toán. Khi cô ấy chuẩn bị cho một kỳ thi thăng chức, mọi người đều bảo cô ấy nên gian lận, nhưng cô ấy đã không làm vậy. Chúng tôi rèn luyện tính trung thực. Viện trưởng viện kiểm sát đã nghe về điều này và nói với em gái tôi: ‘Tôi không thể tin được những người như cô vẫn còn tồn tại trên thế giới này. Nếu chúng tôi chỉ thuê một nhân viên, chúng tôi chắc chắn sẽ thuê cô.’”

Ông Vu hỏi Dương: “Nếu anh là tôi, anh có xúc phạm Sư phụ trái với lương tâm của mình không? Nếu hôm nay anh đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không oán hận. Tôi chưa bao giờ có ý định rời khỏi nơi này mà còn sống. Tôi không cần một lối thoát. Tôi sẽ không viết bản tuyên bố.”

Khi anh ta lắng nghe, vẻ mặt của ông trùm băng đảng dịu đi. Ấn tượng và vô cùng xúc động, anh ta nói với ông Vu “Pháp Luân, đây là cách con người nên cư xử.”

Sự thay đổi

Khi ở trong trại tạm giam, giường của ông Vu nằm ngay cạnh một kẻ giết người hàng loạt, kẻ đang bị kết án tử hình vì đã sát hại năm người. Người nông dân nghèo này đã bị bắt nạt và bị đưa đẩy đến mức anh ta đã tìm cách trả thù. Ông Vu giải thích cho anh ta về cách con người nên hành xử và dạy anh ta đọc thuộc lòng các bài thơ của Sư phụ. Trước khi bị hành quyết, anh ta nói với ông Vu với sự hối hận sâu sắc: “Tôi đã gặp anh quá muộn.”

Một tên trùm băng đảng từ thành phố Tuy Phân Hà được giao nhiệm vụ giám sát hơn 300 tù nhân trong Khu số 6. Ông Vu đã dạy anh ta thư pháp. Khi kỹ năng thư pháp được cải thiện, tên xã hội đen đã trở nên tốt bụng và hiền lành. Anh ta giúp đỡ những người yếu đuối và lớn tuổi trong tù và bảo vệ công lý một cách không sợ hãi. Khu vực số 6 trở thành khu nổi bật nhất dưới sự dẫn dắt của anh ta. Mọi người đều gọi anh ta là “Anh Cả”.

Khi một cựu đội trưởng của Phòng 610 địa phương được bổ nhiệm làm quản giáo, ông ta đã lên kế hoạch biến các tù nhân chống lại “Anh Cả” và tự coi mình như một ông chủ mới, tuy nhiên kế hoạch của ông ta đã thất bại thảm hại. “Anh Cả” đã giành được sự tin tưởng và tôn trọng của các tù nhân. Sau khi anh ta được trả tự do, các tù nhân luôn nhớ có một người giám sát khu tốt bụng, người luôn quan tâm và chăm sóc cho họ.

Nhiều tù nhân khác đồng ý với các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp và một số thậm chí còn bắt đầu tu luyện. Những người đối xử tử tế với các học viên đã được ban phước, trong khi những người có thái độ thù địch và trực tiếp tham gia vào việc ngược đãi và tra tấn các học viên lại không có kết cục tốt như vậy. Tất nhiên, quả báo không phải là điều mà các học viên muốn thấy.

Món quà quý giá nhất

Trong khi các quan chức tham nhũng dạy con cái họ bỏ qua lương tâm và các doanh nhân giàu có dạy con họ không tin tưởng bất cứ ai, cha mẹ của Minh Huệ luôn dạy cô tuân theo Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Khi Minh Huệ nhìn thấy những vết thương và vết bầm tím của cha mình trong một chuyến thăm, cô đã bộc lộ sự căm hận trong mắt mình. Ông Vu đã kể cho cô nghe một câu chuyện về sự tha thứ. Ông dặn cô phải luôn nhìn vào mặt tốt của mọi người và nhìn vào mặt tươi sáng của mọi việc. Ông giải thích với cô con gái nhỏ của mình rằng các lính canh không có lựa chọn nào khác và yêu cầu cô không được thù ghét họ.

Khi Minh Huệ đến thăm cha trước kỳ thi vào đại học vào cuối năm cuối trung học, ông Vu nói với cô qua các chấn song kim loại: “Nhóc con, cha không giúp gì được cho con cả.” Minh Huệ mở to mắt, vẫy tay và mỉm cười: “Cha, điều đó không đúng chút nào.”

“Từng từ một” cô ấy nói với tất cả sự nghiêm túc: “Cha, cha đã cho con món quà quý giá nhất đối với tâm hồn mình.”

Dù đã trải qua cuộc sống như địa ngục, Cha và Mẹ vẫn cố gắng giữ gìn lòng tốt và sự chân thành – như những bông hoa sen mọc lên từ bùn lầy nhưng lại nở thành những bông hoa thanh khiết, tươi đẹp và ngát hương trong một thế giới hỗn loạn. Giống như Kim cương chữ, đẹp vì sự thuần khiết và không thể hủy hoại vì đức tin không lay chuyển của mình.

Minh Huệ đã vô cùng tự hào về cha mẹ mình.

(Còn tiếp)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/6/419582.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/10/191808.html

Đăng ngày 19-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share