Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-12-2020] Tôi và chồng tôi, đều 60 tuổi, bắt đầu tu luyện vào năm 1995. Trong 25 năm tu luyện, chúng tôi cảm nhận được Sư phụ luôn ở bên chúng tôi.

Chúng tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công khi cuộc bức hại bắt đầu. Sau đó, chúng tôi đã phát tờ rơi và treo các biểu ngữ để giảng chân tướng. Bắt đầu từ năm 2005, hàng ngày chúng tôi đối mặt trực tiếp giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Chúng tôi chưa bao giờ bỏ lỡ một ngày nào, kể cả vào đêm giao thừa hay ngày đầu năm mới. Chúng tôi đã có rất nhiều trải nghiệm kỳ diệu trong quá trình này. Chúng tôi luôn ghi nhớ lời dạy của Sư phụ: làm tốt ba việc, tu dưỡng bản thân và cứu nhiều người hơn. Trên hành trình tu luyện, Sư phụ đã bảo hộ chúng ta; mọi sự đề cao của chúng ta đều là do sự Sư phụ từ bi bảo hộ và điểm hóa cho.

Vào ngày 25 tháng 11 năm 2020, chồng tôi và tôi ra ngoài giảng chân tướng như thường lệ. Chúng tôi đã thuyết phục được sáu người thoái ĐCSTQ.

Nhưng đột nhiên, nửa người bên trái của tôi tê dại. Xe máy của tôi dừng lại, và thân thể tôi nghiêng về bên trái. Tôi không thể tiếp tục ngồi trên xe và nó sắp đổ. Tôi đã cố gắng hết sức để cái xe không bị đổ bằng cách gồng phía bên phải lên. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ, xin hãy giúp con. Con vẫn cần phải hoàn thành thệ nguyện của mình. Con không thừa nhận sự bức hại này”. Sau đó, tôi tiếp tục phát chính niệm.

Tôi cố gắng giữ thăng bằng và nâng cao cánh tay và bàn tay trái của mình. Tôi cũng cố gắng đứng dậy. Chồng tôi đến giúp, nhưng cơ thể tôi oặt ẹo, không còn sức lực. Tôi không thể di chuyển được. Chân trái của tôi hoàn toàn mất cảm giác, như thể chúng không phải là một phần của cơ thể tôi. Tôi giữ cánh tay trái của mình bằng cánh tay phải và chồng tôi đỡ tôi ở bên trái để tôi không bị ngã. Anh ấy cũng phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Sau 30 phút, tay tôi đã lấy lại được cảm giác và sức mạnh; Tôi đã có thể cử động nó. Sau đó, cẳng chân và bàn chân của tôi cũng đã có thể di chuyển. Tôi đã hồi phục. Cả tôi và chồng đều rơm rớm nước mắt. Chúng tôi cảm tạ Sư phụ và Đại Pháp. Chính là Sư phụ đã cứu tôi. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự cảm ân sâu sắc của tôi với Sư phụ.

Chúng tôi đứng giữa đường phố, và không ai biết chuyện gì đã xảy ra với tôi. Nhưng chúng tôi biết nếu không có Sư phụ, đó sẽ là một thảm họa lớn.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau”. (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Đúng như Sư phụ giảng. Ngày thứ hai, chúng tôi đã đi ra ngoài để giảng chân tướng, và làm những gì chúng tôi cần làm.

18 ngày sau, khi tôi chuẩn bị bữa trưa, điều tương tự lại xảy ra. Phần bên trái của cơ thể tôi bị mất cảm giác. Chồng tôi bế tôi vào phòng ngủ; Tôi không thể di chuyển được chút nào. Tôi cảm thấy rằng lần này tình hình còn nghiêm trọng hơn trước. Tôi biết rằng chúng ta đang tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp, vì vậy đó không phải là việc tu luyện cá nhân. Tôi không cho rằng việc này xảy ra là Sư phụ đang tiêu nghiệp cho tôi. Sự hiểu biết của tôi là khi Sư phụ tiêu trừ nghiệp lực cho chúng ta, thì sẽ không gây trở ngại cho việc làm ba việc; mà đây là sự can nhiễu và bức hại tà ác của cựu thế lực. Tôi không nên thừa nhận hoặc chấp nhận nó. Tôi hô to: “Sư phụ, xin hãy giúp con! Con còn có việc phải làm. Loại bức hại này không nên xảy ra với con”. Đồng thời, tôi vẫn tiếp tục phát chính niệm để giải thể sự bức hại của cựu thế lực.

Con trai tôi, cũng là một học viên, đã rất lo lắng cho tôi. Cháu đề nghị tôi đến bệnh viện và truyền tĩnh mạch”. Tôi nói: “Chúng ta không nên có suy nghĩ này”.

Chồng tôi yêu cầu tôi nằm trên giường một lúc. Tôi nói: “Em không nên nằm xuống, không nên có quan niệm của người thường. Em phải giữ vững chính niệm và không làm tổn hại danh dự Đại Pháp”. Tôi đã liên tục cầu xin Sư phụ giúp đỡ và phát chính niệm.

Một giờ sau, tôi cần sử dụng phòng tắm, nhưng tôi không thể di chuyển được. Chồng và con trai tôi cố gắng giúp đỡ, nhưng cơ thể tôi mềm nhũn như sợi bún, khiến tôi không thể cử động được dù chỉ một bước. Chồng tôi nói: “Anh sẽ đi mua bô vệ sinh di động”. Tôi kiên quyết trả lời: “Không, chúng ta không nên có suy nghĩ như vậy“.

Ngay sau khi tôi nói không, tôi đã có thể cử động tay, và chân của tôi cũng có thể di chuyển. Tôi tự bước vào phòng tắm. Mọi thứ trở lại bình thường. Một lần nữa, gia đình tôi đã được chứng kiến sự từ bi của Sư phụ và huyền năng của Đại Pháp. Con trai tôi rất phấn khích: “Nếu không có Sư phụ, cuộc đời mẹ đã kết thúc từ lâu rồi”.

Sư phụ đã giảng:

“Những Pháp thân của tôi điều gì cũng biết; chư vị nghĩ gì họ đều biết; điều gì họ cũng có thể làm được. Chư vị không tu luyện thì họ không quản chư vị; [còn nếu] chư vị tu luyện thì [họ] sẽ giúp đến cùng”. (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Điều đó rất đúng. Sư phụ luôn ở bên chúng ta, và Sư phụ biết tất cả.

Tôi có nhận thức rõ ràng rằng việc vượt qua những khảo nghiệm như thế này không liên quan gì đến năng lực.

Thật đúng như Sư phụ giảng:

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực”. (Sư đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ

Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”. (Sư đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Mọi thứ đều do Sư phụ làm giúp. Chúng ta chỉ cần kiên tín vào Sư phụ và Đại Pháp và có chính niệm mạnh.

Ngày thứ hai, tôi và chồng ra ngoài giảng chân tướng như thường lệ.

Sư phụ giảng:

“‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị”. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003)

Sư phụ vĩ đại và từ bi đã ban cho tôi cuộc đời mới bằng huyền năng vô biên của Ngài.

Tôi cũng hướng nội tìm ra lý do bị can nhiễu. Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để làm tốt ba việc nhưng tôi vẫn chấp trước vào tình thân quyến trong những năm qua. Mặc dù tôi biết rằng mỗi người đều có số phận riêng của mình, nhưng tôi đã không thể buông chấp trước này xuống. Tôi đã đối đãi với vấn đề này bằng quan niệm của con người, và cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này. Bài học thật sâu sắc.

Sư phụ giảng:

“Chấp trước vào tình thân quyến, ắt sẽ vì thế mà luỵ, mà dày vò, mà ma, tơ vương tình cảm mà nhiễu cả một đời, tuổi đời qua đi, thì hối hận đã muộn rồi”. (Người tu cần tránh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi thực sự cảm kích ơn cứu độ của Sư phụ. Cách duy nhất để tôi đền đáp ân đức cứu độ của Ngài là tinh tấn tu luyện, làm tốt ba việc và trợ Sư Chính Pháp.

Trong phần đường còn lại của hành trình tu luyện, tôi sẽ tu luyện vững vàng hơn, buông bỏ quan niệm người thường và cứu nhiều người hơn.

Sư phụ giảng:

“Không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị”. (Giảng Pháp vào Tết Nguyên tiêu 2003)

Tôi sẽ trở về ngôi nhà chân chính của mình cùng với Sư phụ bằng một trái tim thuần khiết.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/28/417001.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/1/191190.html

Đăng ngày 30-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share