Bài viết của Vũ Tình

[MINH HUỆ 07-12-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2018. Tôi đã cố gắng viết ra chia sẻ tâm đắc thể hội nhưng không biết phải viết gì. Khi đọc bài viết của những học viên khác, tôi nhận ra rằng tôi đã không học Pháp đủ tinh tấn để chứng thực Pháp và hồng Pháp, đó là trách nhiệm của mỗi từng học viên.

Cảm nhận sự trân quý của Đại Pháp

Mẹ tôi đau ốm liên miên, còn bố tôi bận rộn công việc và có ít thời gian dành cho gia đình. Tính tình bố nóng nảy và bố thích ra quán uống rượu. Sau đó, bố về nhà trong trạng thái say sưa. Rồi bố sẽ bắt lỗi mẹ. Mẹ tôi là người trực tính và không đủ khéo léo để ứng xử với bố cũng không thể chịu đựng tình trạng như thế. Do đó mà mẹ thường xuyên đau đớn và cuối cùng khóc lóc vì cảm thấy bất công.

Có một đoạn thời gian, tôi sợ phải gặp mặt bố tôi trong tình trạng say rượu và mất kiểm soát, tôi cũng lo cho mẹ phải bỏ nhà ra ngoài vào nửa đêm sau trận cãi vã với bố. Mẹ không ngừng nói, “Cuộc đời sao mà cay đắng.” Còn tôi, tôi rất nhạy cảm và tự ti. Tôi cũng không biết cách giao tiếp với người khác và tính cách tôi khá lập dị.

Năm 1998, mẹ tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Sau đó cả nhà tôi đã trải qua sự thay đổi lớn. Trước đây, các ngăn tủ nhà tôi đựng đầy thuốc men của mẹ. Mẹ có làn da nhợt nhat, gương mặt có nhiều đốm đen. Mẹ trông cũng già hơn tuổi.

Sau khi tu luyện, chỉ trong thời gian ngắn, gương mặt của mẹ đã rạng rỡ lên, những đốm đen biến mất. Trước đây, bố tôi đã theo phái Quan Âm và các môn tu Phật khác, dù ông dậy từ sáng sớm để thành tâm lễ bái các vị Phật đó nhưng ông vẫn muốn gì làm nấy. Nhưng sau khi ông nhận thấy sự thay đổi của mẹ tôi, ông cũng cảm thấy trân quý. Vì thế, ông bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Ông nhận thức được những nguyên lý của Đại Pháp mà ông đã đọc được. Dần dần ông cũng bước vào tu luyện. Còn tôi, dần dần tôi theo mẹ tôi cùng học Pháp và luyện công. Khoảng gần một năm, lần đầu tiên tôi cảm thấy yên bình và hạnh phúc. Tôi cũng thực sự cảm nhận rằng thật quá may mắn khi đắc được Đại Pháp.

Chứng kiến những thay đổi của mẹ tôi, bà tôi cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Bà tôi đã từng rất ốm yếu và rất khó nhọc mới ra được khỏi giường. Sau khi bắt đầu tu luyện, bà đã đứng dậy luyện công mà không gặp vấn đề gì. Nước da của bà cũng khá hơn. Tất cả những sự việc này khiến tôi minh bạch sự trân quý của Đại Pháp.

Từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp được phát động, dưới áp lực của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), người thân và bạn bè của chúng tôi đã thay đổi thái độ với chúng tôi từ ủng hộ thành mỉa mai chúng tôi và tránh xa gia đình chúng tôi. Sự thay đổi của họ đã khiến mẹ tôi rất áp lực. Tuy nhiên, mẹ vẫn tin tưởng vào Sư phụ Lý Hồng Chí và Đại Pháp, vì thế mẹ làm việc chăm chỉ hơn để chứng thực Pháp. Thỉnh thoảng, tin tức về một số lượng lớn đồng tu bị bắt khiến tôi sợ hãi, nhưng mẹ nói với tôi, “Nếu ai đó cho con một ân huệ hoặc giúp đỡ con, con sẽ cảm thấy biết ơn người đó, nhưng một ngày nọ, đột nhiên người đó bị vu khống khủng khiếp nhưng không có bằng chứng thực tế để phủ nhận. Mẹ không nên lên tiếng bênh vực người đó sao? Người ta phải có lương tâm con à.”

Sự thay đổi của bố tôi là rõ nhất. Qua một đêm, bố dường như trở lại với con người cũ của mình. Cùng với đó, môi trường gia đình của chúng tôi lại trở nên căng thẳng. Sau những cơn say khướt, bố đã làm nhục mẹ tôi. Lần đó, tôi đi học ở một thành phố khác, nơi có môi trường tồi tệ. Tôi đã thay đổi để trở thành một người xấu tính và nội tâm tràn đầy bất bình căm phẫn. Tôi biết rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu tôi, nhưng dường như có một lực cản nào đó kéo tôi ra xa khỏi Đại Pháp.

Tìm về chân ngã

Tôi sinh đứa con thứ hai vào năm 2018. Trong suốt thai kỳ, tôi bị bị tắc tuyến sữa. Vì tôi không được phép uống bất kỳ loại thuốc nào trong khi mang thai nên tôi đã phải cố gắng chịu đựng.

Sau khi tôi mổ bắt con, tôi không thể trung tiện. Kết quả là tôi không thể ăn uống trong một tuần mà chỉ dựa sống dựa vào dinh dưỡng qua đường tĩnh mạch. Khí trong bụng tôi càng nhiều lên gây đau đớn vô cùng, bác sỹ phải đặt ống dẫn lưu để hút khí ra. Với cơn co thắt tử cung, cơn đau của vết mổ và cơn đau ở ngực, tôi cảm thấy như ngắc ngoải. Ngay sau khi cơn đau do co thắt tử cung của tôi biến mất, cơn đau do viêm tuyến vú ở ngực phải của tôi trở nên nghiêm trọng hơn. Mặc dù tôi đã được bác sỹ điều trị bằng thuốc kháng sinh 7 ngày nhưng không có tác dụng.

Mẹ tôi rất lo lắng nên đã nhờ một vài đồng tu đến khích lệ tôi. Một trong số họ tình cờ mắc cùng loại bệnh với tôi. Mẹ tôi nói, “Chúng ta sẽ thử mọi thứ, lần này con nên bắt đầu bằng cách nghiêm túc tu luyện Đại Pháp.” Tôi gật đầu đồng ý với mẹ trong nước mắt. Vào ban đêm, tôi đau đớn và không thể ngủ được, mẹ tôi đọc cho tôi nghe Hồng Ngâm suốt đêm. Chỉ trong một đêm, tôi đã ngủ rất sâu.

Ngày hôm sau, tôi bắt đầu nghe bài giảng của Sư phụ và luyện công. Ngực phải của tôi bắt đầu sưng lên và chảy mủ. Cùng lúc đó, cơn đau càng dữ dội hơn nhưng tôi biết rằng Sư phụ đang chăm sóc tôi. Vì thế, tôi quyết tâm nghe bài giảng và luyện công mỗi ngày.

Sau đó, tôi đối mặt với can nhiễu từ chồng tôi. Anh ấy có thái độ không tốt với Đại Pháp. Vì đã ngừng tu luyện một đoạn thời gian nên tôi thiếu thể ngộ sâu sắc về Pháp lý hoặc ít hiểu biết về chân tướng của cuộc bức hại. Kết quả là, tôi đã không biết nói gì khi anh ấy thách thức tôi.

Khi thấy rằng tôi đã bắt đầu tu luyện lại, vào tháng đầu khi tôi nghỉ sinh, chồng tôi liên tục đối xử lạnh nhạt với bố mẹ tôi và tôi.

Trong thời gian tôi nghỉ sinh, luôn có mẹ ở bên chăm sóc tôi và các con. Lẽ ra chồng tôi không bao giờ nên đối xử với mẹ như vậy. Chỉ vì mẹ tu luyện Đại Pháp, chồng tôi chưa bao giờ đối xử công bằng với mẹ. Chứng kiến điều đó, tôi cảm thấy rất đau lòng và đã khóc nhiều đêm. Tôi là người rất chấp trước vào gia đình, đặc biệt, tôi mong mình có một gia đình ổn định và hạnh phúc. Tuy nhiên, chỉ khi tôi gặp phải hoạn nạn đó, tôi mới bắt đầu nhận ra rằng mình phải buông bỏ thứ tình cảm này, nếu không sẽ không thể tiếp tục tu luyện.

Sau tháng đầu tiên tôi nghỉ sinh, mẹ tôi và chồng tôi đã đụng độ nhau mấy lần. Nghiêm trọng nhất, chồng tôi đã la mắng mẹ tôi, vì anh ấy nghĩ rằng bà đã ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi vì đã khuyên tôi trở lại tu luyện. Ban đầu tôi tức giận và cảm thấy bất công, nhưng sau đó tôi đã dần dần bình tĩnh lại.

Sư phụ giảng,

“Còn có một tình huống khá điển hình: có rất nhiều người chúng ta trong quá trình tu luyện, thông thường khi chư vị luyện công, thì ái nhân của chư vị đặc biệt không ưng ý; một khi chư vị luyện công, liền gây sự [đánh lộn] với chư vị.” (Bài giảng thứ Tư – Chuyển Pháp Luân)

Lần này tôi đã tu bỏ tình với chồng tôi. Tôi kiên định nghĩ rằng: bất kể lý do gì, không ai có thể lay động ước nguyện tu luyện Đại Pháp của tôi. Trong tu luyện, nhẫn cũng có nguyên tắc.

Sau khi tôi tu khứ chấp trước vào thái độ của anh ấy, anh ấy thảo luận với tôi vài câu hỏi về Đại Pháp với thái độ tích cực. Tất cả những thắc mắc của anh ấy mang theo một số hiểu lầm về Đại Pháp cũng như cách các đồng tu giảng chân tướng. Mặc dù anh ấy ngưỡng mộ sự kiên định của chúng tôi, anh ấy không thể thừa nhận hành vi của chúng tôi, vì anh ấy không hiểu rõ những gì chúng tôi đã làm. Thông qua cuộc nói chuyện này, tôi cũng nhận ra rằng tôi đã không giữ mình theo tiêu chuẩn của Pháp, hoặc đề cao bản thân, tôi không chỉ không thể chứng thực Pháp mà tệ hơn, tôi còn phá hoại Đại Pháp. Đầu tiên, tôi cần học Pháp nhiều hơn để chính lại bản thân.

Tu luyện tâm tính

Khi tôi bắt đầu đọc sách Đại Pháp trở lại, tôi vẫn gặp vấn đề là không ngộ được từ trong Pháp. Tôi cảm thấy khó đề cao tầng thứ, và ngộ ra nội hàm của Pháp. Tôi thường có chút bối rối, tự hỏi rằng liệu Sư phụ có còn chăm lo cho tôi không. Khi tôi đọc:

“Việc tu luyện chân chính đều dựa vào cái tâm của chư vị mà tu; chỉ cần chư vị có thể tu, chỉ cần chư vị có thể tu một cách vững bước tinh tấn và kiên định, thì chúng tôi sẽ dẫn dắt chư vị như là đệ tử;” (Bài giảng thứ Ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tình cờ đọc được một bài chia sẻ của một học viên trẻ tuổi trên Minh Huệ Net. Khi bố của chị ấy, cũng là một học viên bị cựu thế lực bức hại sắp chết qua giả tướng nghiệp bệnh, chị ấy đã nhẩm:

“Đại giác bất uý khổ

Ý chí kim cương chú

Sinh tử vô chấp trước

Thản đãng Chính Pháp lộ”

(Chính niệm chính hành – Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Bậc Đại Giác không e ngại khổ

Ý chí vốn hun đúc bằng kim cương

Không có chấp trước vào sống và chết

Đi trên con đường Chính Pháp một cách ung dung thanh thản”

Thông qua thường hằng học Pháp, tôi đã tìm ra được nhiều chấp trước, chẳng hạn như tâm sắc dục, hiển thị, tranh đấu, tật đố, sợ hãi, lợi ích cá nhân và an dật, tâm dựa dẫm và những chấp trước khác. Trước hết, tôi muốn thanh lý tâm an dật. Tôi thích ăn không ngồi rồi. Khi tôi làm vài việc nhà, tôi bắt đầu phàn nàn. Hiện giờ tôi không chỉ không phàn nàn mà còn cố làm nhiều hết mức có thể.

Tôi không còn lấy tâm oán hận để đối đãi với chồng và gia đình chồng, thay vào đó cố gắng hiểu và chấp nhận họ, chấp nhận mọi việc họ làm. Đôi lúc khi chồng tôi nói chuyện không lịch sự lắm, tôi chỉ nói rằng anh ấy nên bình tĩnh lại, bằng không thì cũng không giải quyết được vấn đề. Dần dần tôi nhận thấy anh ấy đã không còn tỏ ra khó hiểu khi tôi phát chính niệm. Hơn nữa, khi tôi học Pháp hoặc luyện công, anh ấy không né tránh tôi, hoặc cố ngăn con chúng tôi nói với anh ấy, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!”

Tại nơi làm việc, tôi cố gắng thanh lý tâm tranh đấu và tâm hoan hỉ. Trước khi nghỉ hậu sản đứa con thứ hai, tôi là nhân viên chủ chốt của nhóm làm việc. Tôi đã làm cho công ty này được một vài năm. Vì làm tốt nên tôi nhận được nhiều giải thường. Trở lại làm việc sau khi nghỉ hậu sản, người quản lý cũ đã được thay bằng người mới, và vị trí của tôi cũng được thay bằng người mới.

Sư phụ giảng,

“Như vậy những người tu luyện chúng ta lại càng không nên thế; những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ Bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi có thể coi nhẹ được mất, buông bỏ tâm tật đố và tâm tranh đấu. Là một người tu luyện, tôi không nên tranh giành với người thường, hơn nữa còn phải coi nhẹ lợi ích cá nhân. Tại cơ quan, thông qua một vài khảo nghiệm tâm tính, tôi có thể cảm thấy những vật chất bại họai bị thanh lý. Tôi không còn bị kích động nữa, mà bình tĩnh đối mặt với những lời trách móc và đụng độ bất ngờ. Mặc dù đôi khi tôi không thể giữ được tâm tính của mình. Nhưng sau đó, tôi cảm thấy hối hận vì đã không tu khẩu. Tôi đã quyết tâm loại bỏ chấp trước này.

Thông qua việc nhìn nhận lại trạng thái gần đây của mình, tôi nhận ra rằng chấp trước vào sắc dục của tôi là một chấp trước căn bản. Nếu ai đó không cảnh giác mọi lúc, nó sẽ phóng đại đến mức chiếm hết tâm trí của một người. Sau đó, nó sẽ dẫn động tâm tật đố, oán hận, an dật, và nhiều chấp trước khác, khiến người ta giải đãi trong tu luyện và cuối cùng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/7/416117.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/13/189888.html

Đăng ngày 05-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share