Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-12-2020] Là một học viên Pháp Luân Công trong 21 năm qua, tôi đã trải qua khá nhiều khảo nghiệm sinh tử. Bây giờ tôi đã 76 tuổi. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ Lý Hồng Chí, có khả năng tôi đã mất đi sinh mệnh vì những khổ nạn này.

Cuốn sách quý

Con gái út của tôi đã mang về nhà cuốn sách Chuyển Pháp Luân II. Tôi đã đọc nó trong ba ngày và cảm thấy đó là một cuốn sách quý có thể giúp con người thông qua tu luyện để trở về thiên thượng.

Con gái tôi đã không đọc sách và mang đi trả, nhưng điều này đã đặt nền tảng cho việc đắc Pháp của tôi sau này.

Hơn một năm sau, chồng tôi, người trụ cột duy nhất của gia đình qua đời. Áp lực cuộc sống và cú sốc tinh thần đã khiến tôi đổ bệnh. Tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu và phải uống rất nhiều loại thuốc mỗi ngày. Nhưng sức khỏe của tôi ngày một xấu đi.

Tôi quyết định ở với mẹ tôi vài ngày. Trong thời gian này, tôi bị trầm cảm và thường xuyên ra ngoài đi dạo. Tôi đến thăm chị gái, chị ấy đang trên đường đi học Pháp nhóm. Sau một hồi do dự, tôi đi cùng chị ấy.

Tôi ngồi ở phía sau và dựa vào tường. Khi những người khác đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã ngủ thiếp đi. Nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy những gì họ nói mà không bỏ sót một từ nào. Ai đó đã nói với chị gái tôi: “Nhìn xem, em gái của chị đang có một giấc ngủ ngắn”. Từ đó trở đi, Sư phụ bắt đầu chăm sóc tôi bằng cách thanh lý thân thể cho tôi. Với việc học Pháp kiên định, tâm tính của tôi đã cải biến rất nhanh, và tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất.

Tôi đã khỏe hơn trước và có một làn da hồng hào. Tôi thậm chí còn đủ sức để phân phát các tài liệu thông tin về Đại Pháp.

Buông bỏ tự ngã

Vài năm sau khi chồng tôi qua đời, người quản lý của anh đã đến nói chuyện với tôi. Anh ấy nói: “Chị có thể nộp đơn xin trợ cấp của chồng chị và nhận được 120 nhân dân tệ một tháng (dựa trên chi phí sinh hoạt hồi đó). Nhưng điều kiện tiên quyết là chị phải viết một bản cam kết nói rằng chị sẽ từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”.

Tôi nói với người quản lý: “Tôi bị bệnh máu trắng và rất yếu – thực tế là tôi đã suýt chết. Hàng xóm của tôi đều biết điều đó. Chỉ bằng cách tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và giữ mình theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tôi mới khỏe lại. Chính Đại Pháp đã cứu gia đình chúng tôi.

“Tôi cũng trở nên khỏe mạnh hơn trước rất nhiều và có thể đảm đương công việc và nuôi hai con nhỏ của mình”.

“Nếu công ty không cung cấp cho tôi tiền trợ cấp, thì tôi cũng sẽ không buồn phiền đâu. Tôi không nên làm những điều trái với lương tâm của mình cũng như không thể làm ô uế danh dự của Đại Pháp”. Người quản lý không thể tin rằng trước đây tôi đã bị bệnh như vậy. Ngay lập tức, anh ấy đã bị lay động bởi uy lực của Đại Pháp và các nguyên lý của Đại Pháp. Sau khi biết được sự thật, anh ấy đã giúp tôi hoàn thành đơn xin trợ cấp mà tôi vô cùng cảm kích.

Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng ta

Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã bị một vài vụ tai nạn xe hơi. Tuy nhiên, dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã thoát nạn một cách an toàn và bình yên.

Một học viên và tôi đang lái xe ba bánh qua một ngã tư không có đèn giao thông thì một chiếc xe tải lớn lao thẳng vào hông xe của chúng tôi. Nó hất văng chúng tôi và chiếc xe ra xa hơn 10 mét.

Người học viên này bị ngã và rơi xuống đất cách đó hai mét. Cô ấy chỉ bị vài vết xước và vẫn ổn. Tôi đứng ngay cạnh chiếc xe ba bánh và không bị sao cả. Nhưng tấm chắn trước xe đã bị vỡ tan tành.

Ngay sau khi tài xế xe tải thấy chúng tôi ổn, anh ta đã bỏ đi. Chúng tôi phải mất khá nhiều sức mới đẩy được chiếc xe ba gác trở lại trên đường.

Về sau tôi mới nghĩ. Nếu chúng tôi không tu luyện Đại Pháp, rất có thể chúng tôi đã mất đi sinh mạng. Chính Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi thoát khỏi quan sinh tử này.

Bị xe đụng

Một lần khác, vì mải suy nghĩ nên tôi đã cúi đầu xuống, vì vậy tôi không nhận thấy một chiếc xe đang chạy tới khi tôi băng qua đường. Khi xe va vào tôi, tôi ngã xuống và bất tỉnh. Tôi không biết mình nằm ngoài trời bao lâu, nhưng tôi dần dần tỉnh lại. Tôi bắt đầu tự hỏi mình đang ở đâu và tại sao tôi không thể di chuyển.

Tôi đã cố gắng động đậy và nghe thấy một số người đứng xung quanh nói: “Chị ấy vẫn còn sống, chị ấy vẫn còn sống”. Khi mở mắt ra, tôi thấy xung quanh có khá nhiều người. Người lái xe đã gọi xe cấp cứu để đưa tôi đến bệnh viện.

Tôi nghĩ: “Tôi là một học viên, và tôi có Sư phụ bảo hộ. Tôi sẽ ổn thôi”.

Tôi nói với người lái xe: “Tôi tu luyện Đại Pháp, tôi ổn. Nếu được phiền bạn giúp đưa tôi về nhà, tôi sẽ rất biết ơn về điều đó và không làm phiền bạn“.

Những người ngoài đứng xem nói rằng tôi thật là ngớ ngẩn. Những người khác sẽ khăng khăng đòi đến bệnh viện, vì họ lo ngại tài xế sẽ bỏ trốn. Một lúc sau, những người đứng ngoài xem đều rời đi. Người lái xe là một người tốt, vì anh ấy rất có trách nhiệm và kiên quyết đưa tôi đến bệnh viện.

Tại bệnh viện, hóa ra tôi bị gãy xương cổ chân trái. Họ nói rằng tôi có thể không đi lại được trong một năm và tôi sẽ phải nhập viện. Họ cũng nói với tôi nếu tôi không được điều trị ngay lập tức, tôi có thể bị liệt suốt đời.

Vào ngày đầu tiên của tôi trong bệnh viện, các y tá đã tiêm cho tôi. Vào ban đêm, tôi đã chịu đựng cơn đau và cố gắng dựa vào tường để luyện công.

Là một học viên, chúng ta có Sư phụ và Đại Pháp, và chúng ta không nên sử dụng cách thức thông thường để đối đãi với mọi việc. Vì vậy, tôi đã ngừng tất cả các loại thuốc, mặc dù điều đó khiến con gái tôi khó chịu.

Sau đó, tôi nói với con gái: “Mẹ biết con là một đứa con ngoan và con chỉ muốn những điều tốt nhất cho mẹ. Tuy nhiên, con đừng quên rằng mẹ của con tu luyện Đại Pháp. Mẹ có Sư phụ chăm sóc cho mẹ. Con hãy yên tâm, mẹ chắc chắn sẽ khỏe lại”.

Vào ngày thứ ba, tôi có thể đi đến phòng vệ sinh bằng cách bám vào tường. Đến ngày thứ bảy, tôi xin xuất viện. Về nhà, con gái tôi đã đến và ở cùng tôi trong tuần đầu tiên.

Sau đó, tôi có thể ở một mình. Sư phụ nhìn thấy sự kiên định của tôi vào Đại Pháp, nên Ngài đã chữa lành vết thương cho tôi. Trong vòng hai tháng, tôi có thể đi bộ xuống phố. Qua sự việc này, các con tôi đã được chứng kiến và hoàn toàn bị thuyết phục bởi uy lực của Đại Pháp.

Hiện giờ tôi đã có thể đi lại bình thường và mặc dù đã 76 tuổi, tôi vẫn có thể lái xe ba bánh đi phân phát các tài liệu thông tin về Đại Pháp.

Tôi chăm chỉ học Pháp, duy trì giảng chân tướng cho mọi người và có thể tự chăm sóc bản thân trong cuộc sống hàng ngày. Những người không biết tôi luôn nghĩ rằng tôi chỉ ở độ tuổi ngoài 50.

Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc đời mới bằng cách tiêu trừ nghiệp lực cho tôi từ kiếp này sang kiếp khác. Con xin tạ ơn Sư phụ!

Khảo nghiệm tâm tính

Vụ tai nạn thứ ba là vào đầu tháng Hai năm nay. Tại buổi học Pháp nhóm của chúng tôi, một học viên cho biết một đồng tu là bà Lâm (bí danh), ở tuổi 70, cần một người chăm sóc. Gần đây bà đã bị một cú ngã nghiêm trọng và bị gãy xương hông. Tôi đã muốn thử giúp.

Sau khi hoàn thành công việc, tôi có thể học Pháp với bà ấy. Tôi thích hoàn cảnh đó, vì chúng tôi có thể tu luyện tinh tấn cùng nhau.

Không ngờ vào ngày thứ năm, tôi đã gặp phải một khảo nghiệm tâm tính. Tôi không thể tìm thấy rau tươi mà bà Lâm đã mua và bà ấy nghi ngờ tôi đã mang chúng về nhà tôi.

Tôi nói với bà ấy,:“Tôi tu luyện Đại Pháp, và tôi sẽ không làm điều như vậy. Chị cũng là một học viên, vì vậy chị nên hiểu điều đó. Xin hãy tin tôi”. Nhưng bà Lâm đã thách thức tôi và nói rằng: “Chị nói chị vô tội, vậy chị có dám thề với trời đất không?” Tôi nói: “Chắc chắn rồi, tại sao không?” Để chứng minh điều đó với bà ấy, tôi nói: “Nếu tôi làm vậy, thì tôi sẽ bị sét đánh”.

“Chắc chắn rồi”, bà ấy trả lời. Tuy nhiên sáng hôm sau, tôi đã bị ngã trên đường đến nhà bà ấy.

Sau đó, tôi bắt đầu nghĩ có điều gì đó không ổn xảy ra với mình, nhưng tôi nghĩ không thông. Sau một vài ngày, các con đường khá trơn trượt vì tuyết rơi dày.

Vào buổi sáng, tôi chạy xe máy trên đường đến nhà bà Lâm, và có một chiếc xe tải lớn chạy từ phía sau và rất gần tôi. Một chiếc móc lớn từ chiếc xe tải bất ngờ mắc vào tay lái xe ba gác của tôi, và tôi bị kéo lê hơn 20 mét. Người lái xe đã dừng lại và tôi không bị thương.

Tôi cảm thấy sợ hãi sau đó. Sau khi về nhà và bắt đầu hướng nội, tôi đã phát hiện ra khá nhiều chấp trước, chẳng hạn như sự ích kỷ, tâm an dật, tư lợi, chấp trước vào việc được khen ngợi, v.v..

Sau đó tôi mới nhận ra rằng Sư phụ đã sử dụng mâu thuẫn giữa tôi và bà Lâm để giúp tôi đề cao tâm tính.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện nhân

Tự trảo quá

Các chủng nhân tâm khứ đích đa

Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc

Đối đích thị tha

Thác đích thị ngã

Tranh thậm ma”. (Thuỳ thị thuỳ phi, Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:

“Người tu luyện

Tự tìm lỗi

Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều

Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại

Cái đúng là họ

Cái sai là mình

Còn tranh gì nữa?” (Thuỳ thị thuỳ phi, Hồng Ngâm III)

Tôi đã tìm thấy sơ hở của mình. Rồi thì, bà Lâm lại không thể tìm thấy tiền của bà ấy. Dựa trên những gì bà ấy kể với tôi, tôi đã tìm kiếm, tỉ mỉ chi tiết và cuối cùng tìm thấy số tiền dưới nệm của bà. Tôi cũng đã đếm nó trước mặt bà ấy và đặt nó trở lại nơi bà Lâm nghĩ rằng bà đã để nó.

Trong suốt quá trình này, tôi không hề khó chịu mà còn vượt qua được khảo nghiệm này với tâm thái khá thanh thản.

Sư phụ giảng:

“Học Pháp đắc Pháp

Tỉ học tỉ tu

Sự sự đối chiếu

Tố đáo thị tu“. (Thực Tu, Hồng Ngâm III)

Diễn nghĩa:

Học Pháp được Pháp

So sánh việc học việc tu với nhau

Mọi việc cứ thế mà đối chiếu

Làm đến thế tức là tu”. (Thực Tu, Hồng Ngâm III)

Chỉ khi có Pháp ở trong tâm, tôi mới có thể vượt qua các khảo nghiệm. Vì vậy, then chốt là phải học Pháp thật tốt.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/14/415350.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/1/191179.html

Đăng ngày 27-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share