Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-10-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngày 21/11/1997, sau khi được người họ hàng hồng Pháp. Tôi thấy mình may mắn vì đã đắc Pháp.

Sư phụ bảo hộ chúng tôi

Quê tôi rất nghèo do thiếu nước và phương tiện giao thông. Với ba sào rưỡi đất mỗi đầu người, cuộc sống rất đạm bạc. Gia đình tôi nghèo tới mức không có tiền để đi khám bác sỹ hay mua thuốc. Tôi sinh ra trong một gia đình không có tình thương ấm áp của cha mẹ. Thậm chí khi mới chỉ là đứa trẻ, bất kể tôi kiếm được đồng nào tôi đều phải đưa cho cha mẹ. Tôi phải mặc quần áo cũ của chị gái. Cha mẹ tôi thiên vị con trai hơn con gái và chúng tôi có tất cả bảy anh chị em. Bốn chị gái của tôi phải nghỉ học sau khi đã biết đọc. Chỉ khi đã trưởng thành tôi mới biết các phép tính đơn giản và cách tính tiền.

Do nghèo đói nên chúng tôi đều bị suy dinh dưỡng. Tôi rất yếu và không có sức đề kháng. Sau này, con gái tôi cũng ốm yếu như tôi. Tôi có hai con và không có thu nhập, tôi phụ thuộc hoàn toàn vào chồng, người phải cáng đáng cả gia đình mà không có nhà cửa, đất đai hay tiền bạc. Chúng tôi luôn túng thiếu. Là người lớn, khi ốm chúng tôi không dám đi gặp bác sỹ nhưng chúng tôi lo cho các con. Chúng tôi thường phải vay mượn. Những người xung quanh không ai thông cảm với chúng tôi. Dần dần, tôi trở thành một người không có niềm tin vào bất cứ điều gì.

Tôi học và luyện năm bài công pháp của Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) cùng với hơn chục người vào ngày 21/11/1997. Tôi cũng mua cuốn sách “Giảng Pháp tại Pháp hội Mỹ quốc” của Sư phụ. Sau khi tin tức lan ra, nhiều người tìm đến học. Sau đó chúng tôi có hơn 20 người học Pháp và luyện công cùng nhau.

Sư phụ đã tịnh hoá nhiều loại bệnh trên cơ thể tôi, và các học viên khác nói rằng họ thấy khoẻ hơn. Mọi người đều vui mừng. Chúng tôi đều cảm thấy Đại Pháp thật kỳ diệu và thật tuyệt vời khi làm người tốt. Chúng tôi biết mình cần tinh tấn tu luyện. Tôi trở nên một người vô bệnh với thân thể nhẹ nhàng. Tôi ngân nga hát khi tôi đi ra đi vào một mình và cười vui khi có người khác xung quanh. Tôi chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.

Trong vòng ba bốn tháng từ khi tôi bắt đầu luyện công, Sư phụ đã triển hiện ra những điều huyền diệu cho gia đình tôi và điều đó đã khích lệ tôi: chồng tôi khỏi bệnh đau đầu kinh niên, và con gái tôi hiếm khi phải đi bác sỹ. Một buổi tối khi tôi về nhà sau khi luyện công, tôi phát hiện con trai tôi sốt cao. Tôi hỏi chồng: “Tại sao anh không chăm sóc con vậy?” Anh ấy hỏi lại: “Tại sao cô không đi mà chăm sóc nó?”. Hoá ra anh ấy đã tức giận với tôi. Tôi ngủ cạnh con trai tôi. Khi tôi tỉnh dậy, cháu đã hết sốt và khoẻ lại.

Tôi đã không nhận ra rằng chính là Sư phụ đã loại bỏ nghiệp lực cho con trai tôi. Một dịp khác, chồng tôi bị ngã xuống sông hai lần khi đi xe đạp nhưng anh ấy đều không hề hấn gì. Anh ấy đi xe máy và bị lao xuống mương bốn lần nhưng không hề bị thương, xe máy của anh ấy cũng không hề bị hư hỏng. Mọi người bảo anh ấy rất may mắn, tôi bảo anh: “Thần Phật bảo hộ anh đó”.

Khoảng thời gian từ năm 1998 đến 1999, trước khi cuộc bức hại xảy ra vào ngày 20 tháng 7, là những tháng ngày tốt đẹp nhất và hạnh phúc nhất trong đời tôi: Mỗi ngày tôi học Pháp, luyện công và chiểu theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi luôn nghĩ cho người khác trước. Tôi không đánh lại và không cãi vã. Tôi thấy thật hạnh phúc khi có thể nhẫn và vị tha.

Một lần tôi đi mua bột ngô. Khi về đến nhà, tôi phát hiện ra người bán hàng đã trả thừa cho tôi 40 Nhân dân tệ và tôi ngay lập tức đi trả lại tiền. Đồng thời, tôi cũng nhắc nhở bản thân mình phải đi theo con đường tu luyện và trở thành một người tốt hơn.

Thức tỉnh lương tâm của chúng sinh

Cựu Bí thư Giang Trạch Dân và tà đảng bắt đầu đàn áp và bức hại Đại Pháp từ ngày 20 tháng 7 năm 1999. Tình thế ở địa phương chúng tôi rất cam go. Các điểm học Pháp và luyện công bị giải tán và nhiều học viên bị tịch thu sách. Một số học viên bị bắt, nhà họ bị khám xét và họ bị giam giữ trái phép. Một số người tử vong sau khi bị bức hại tại nhà.

Người thường không hề biết đến tội ác của ĐCSTQ, chưa kể tà đảng đã dùng những lời dối trá để lừa dối mọi người, làm họ thù ghét Đại Pháp. Họ thậm chí còn ép buộc người dân trên thế giới tham gia vào cuộc bức hại Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp. Như vậy, ĐCSTQ không những cố tình diệt Phật và còn lôi kéo người thường phạm tội. Chúng sinh đều bị đầu độc bởi những lời dối trá. Tôi có nghĩa vụ phải thức tỉnh lương tâm của mọi người bằng cách giảng chân tướng về Đại Pháp.

Tôi cùng hai đồng tu khác đã phân phát tài liệu giảng chân tướng lần đầu tiên. Sau khi đã minh bạch chân tướng, một số người đồng cảm với việc Đại Pháp bị bôi nhọ đã nói với chúng tôi: “ĐCSTQ thật nhẫn tâm và tàn độc. Chị hãy chú ý bảo trọng”. Chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước sau khi bày tỏ sự biết ơn với những người nhân hậu này.

Sau khi chúng tôi đưa tài liệu giảng chân tướng cho một đại uý công an, anh này đã gọi xe tới bắt chúng tôi. Sư phụ đã điểm hoá cho chúng tôi qua lời mời của một ông lão: “Có vẻ như các chị không thể đi về nhà bây giờ đâu, hãy đến nhà tôi”. Chúng tôi cảm ơn ông ấy và nói “Chúng tôi có thể đi về và sẽ không làm phiền cụ đâu.” Chúng tôi nhắc nhở nhau rằng “nếu như có một chiếc ô tô nào xuất hiện trên đường thì đừng lại gần nó.” Ngay sau đó, chúng tôi thấy một chiếc ô tô phía trước và nhanh chóng trốn vào ruộng dâu gần đó. Ánh trăng bị mây che khuất. Trong suốt gần nửa tiếng đồng hồ họ không thể tìm thấy chúng tôi. Họ bảo nhau: “Lần sau khi có điện thoại thì chúng ta sẽ không vội vàng chạy ra ngoài chỉ vì một cú điện thoại nữa.” Họ rời đi và chúng tôi về nhà.

Sư phụ đã an bài cho một đồng tu phối hợp với chúng tôi. Ba chúng tôi phân phát tài liệu về Đại Pháp. Dù chúng tôi phải đi bộ xa thế nào, chúng tôi đều không thấy mệt. Một đêm trên đường về, một đồng tu đột nhiên nói: “Có một chiếc xe đang đi từ đỉnh núi xuống kìa.” Tôi nói: “Bạn thật buồn cười. Làm gì có đường ô tô trên núi. Chiếc xe có thể đến từ đâu chứ?” Đúng vậy, ánh đèn rọi xuống từ đỉnh núi và rọi đường cho chúng tôi về nhà. Khi chúng tôi về đến nhà thì ánh đèn biến mất. Chúng tôi nhận ra đó chính là Sư phụ rọi đường cho chúng tôi: “Sư phụ, chúng con chỉ làm việc nhỏ nhoi, mà Ngài vẫn chăm lo cho chúng con.”

Ba chúng tôi tiếp tục phân phát tài liệu về Đại Pháp, DVD và dán tờ giảng chân tướng lên tường. Lần này, chúng tôi bị tố cáo và hai đồng tu của tôi bị bắt giữ. Tôi đã không biết làm thế nào để dùng chính niệm và đối đãi với tình huống ấy cũng như không cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi đã rất lo sợ nên đã trốn sau một ngôi nhà nhưng đột nhiên ba con chó xông ra và cắn tôi. Vào khoảnh khắc đó, một ý nghĩ nảy đến trong đầu tôi: “Sư phụ, con chưa bao giờ phải đối diện với tình cảnh này. Con không biết phải làm gì. Thưa Sư phụ, con nên làm gì?” Sau đó, tôi gọi điện và thông báo cho gia đình của hai đồng tu biết về việc bắt giữ. Đến 11 giờ đêm thì họ được thả.

Vì hai đồng tu có tâm sợ hãi, tôi đi phát tài liệu một mình dưới hình thức đi bán dưa chuột ở nông thôn, nhưng tôi đã bị tố giác. Lần này là do Bí thư thôn đã tố giác tôi với phòng lực lượng vũ trang của thị trấn. Hai người đi xe mô tô đến để bắt tôi. Tôi đã bán hết dưa rất nhanh và sau đó đi về nhà. Hai người đó đã truy tìm tôi tại nơi tôi vừa bán dưa. Tôi đã đi ngang qua chỗ họ. Người đội trưởng đến nhà để gặp tôi và thấy tôi ở nhà, anh ấy đã gọi điện báo cáo: “Chị ấy không ở ngoài bán dưa mà chị ấy ở nhà”. Sư phụ đã bảo hộ tôi và tôi tự tin làm những việc mình cần phải làm.

Sau khi tôi chuyển nhà vào năm 2013, Sư phụ đã an bài một đồng tu giúp tôi. Chúng tôi đã phối hợp với nhau rất tốt. Chúng tôi cùng nhau học Pháp. Một người giảng chân tướng cho chúng sinh trong khi người kia phát chính niệm. Một người phát tài liệu giảng chân tướng cho chúng sinh và người kia thuyết phục họ làm tam thoái. Chúng tôi tạ ơn Sư phụ đã an bài để chúng tôi có thể phối hợp với nhau.

Còn rất nhiều chúng sinh đang chờ đợi chúng ta nói cho họ biết về Đại Pháp. Chúng ta cần tu luyện cho tốt.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/30/413518.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/26/191131.html

Đăng ngày 18-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share