Bài viết của Hân Duyệt, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-01-2021] Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu về trải nghiệm gần đây của tôi với nghiệp bệnh. Xin giúp chỉ ra nếu thể ngộ của tôi có gì chưa phù hợp với Pháp.

Bình minh ngày 28 tháng 10, tôi dậy lúc 3 giờ sáng như thường lệ để luyện công. Khi tôi vắt chéo chân ngồi song bàn để luyện bài công pháp thứ năm, tôi bị đau dữ dội ở hông trái. Tôi chịu đựng đến khi kết thúc bài luyện tĩnh công và phát chính niệm lúc 6 giờ sáng. Sau đó, tôi không thể đứng dậy vì đau.

Tôi chưa bao giờ bị như vậy trước đó. Trước đây dù đau đến mức nào trong khi luyện tĩnh công, thì sau đó toàn thân tôi cũng tràn đầy một cảm giác tuyệt vời khi tháo chân ra.

Tôi bị bắt giữ phi pháp năm 2002 khi đang phát tờ rơi về Đại Pháp và dựng biểu ngữ. Tôi bị giam trong trại cưỡng bức lao động trong 2 năm. Tôi đã không quên lời dạy của Sư phụ trong thời gian đó:

“Nạn trung luyện kim thể

Hà cố bộ tiên tiên“

Tạm diễn nghĩa:

“Trong nạn mà luyện được thân thể vàng ròng

Đi từng bước chậm chạp là vì cớ gì vậy”

(Thần Lộ Nan–Hồng Ngâm II)

Đó là lần đầu tiên tôi bắt đầu ngồi luyện tĩnh công trong ít nhất 2 tiếng mỗi lần, và tôi đã duy trì như vậy tới tận bây giờ. Tôi đã từng ngồi song bàn để luyện tĩnh công và học Pháp trong 8 tiếng hoặc 9 tiếng và tiếp tục ngồi như vậy tới tận nửa đêm. Tôi chưa bao giờ cảm thấy tệ như ngày hôm đó.

Việc này có thể là do đâu? Tôi bắt đầu hướng nội. Cả quãng thời gian dài, tôi đã luôn rất tinh tấn học Pháp nghiêm túc, phát chính niệm và học thuộc cũng như chép tay cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đã học thuộc ba cuốn Hồng Ngâm đầu tiên một thời gian dài trước đây, đã học thuộc hai lần cuốn thứ tư, và học xong cuốn thứ năm cũng như các bài kinh văn khác của Sư phụ.

Tôi đã luôn kiên định ngồi song bàn trong khi đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi ra ngoài mỗi ngày để giảng chân tướng trực diện cho mọi người. Tôi phát chính niệm không chỉ vào bốn lần toàn cầu mà cả vào các thời điểm 7 giờ sáng, 7 giờ tối và từ 2-3 giờ chiều. Trừ khi có tình huống đột xuất, tôi hiếm khi bỏ lỡ một ngày luyện công.

Tôi đã sống sót qua hai lần bị giam giữ bất hợp pháp bởi vì tôi đã học thuộc các bài giảng của Sư phụ. Ngài dạy:

“Tuy nhiên đã là đệ tử Đại Pháp mà giảng, những việc chư vị cần làm, đặc biệt là ba việc này, là không được buông lơi, quyết không được lơi lỏng. Uy đức của chư vị, tu luyện của chư vị, hết thảy những gì chư vị gánh vác, đều ở trong đó… Đặc biệt là trong việc học Pháp, mọi người nhất định phải học một cách hết sức thiết thực.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)

Tôi cũng hướng nội về cách tôi đối đãi với các mối quan hệ trong gia đình. Chúng tôi có bốn người con. Con gái cả của tôi sống ngay gần trong khi ba người con còn lại làm việc ở xa. Chúng đều đã đọc Chuyển Pháp Luân và rất ủng hộ chúng tôi tu luyện, còn mua cho chúng tôi bất cứ thứ gì chúng tôi cần để giảng chân tướng.

Khi con gái cả đến thăm chúng tôi, cháu đã cố gắng hết sức để không làm ảnh hưởng đến thời gian của chúng tôi và giúp chúng tôi đi chợ và nấu nướng. Tất cả các con cháu của tôi đều khấm khá. Hai con trai của tôi có công việc tốt và có cuộc sống khá giả. Vào Tết Nguyên đán năm nay, các cháu lái xe cả ngày trời để về nhà, mục đích là có thể đưa chúng tôi đến sống cùng chúng.

Chúng đã rất thất vọng khi tôi từ chối đi cùng chúng. Tôi giải thích với các con rằng vẫn còn nhiều người ngoài kia cần được cứu, và Sư phụ đã chịu đựng rất nhiều để kéo dài thêm thời gian cho chúng tôi cứu người. Tôi nói với các cháu rằng tôi thực sự đánh giá cao thành ý của các cháu, nhưng tôi thực sự không thể lãng phí thời gian quý giá mà tôi có vào bất cứ việc gì khác ngoài việc cứu người. Các cháu cuối cùng cũng hiểu. Các cháu lái xe trở về sau khi ở lại với chúng tôi hai ngày. Các cháu cũng để lại 2000 Nhân dân tệ cho chúng tôi để dùng vào các việc cho Đại Pháp. Tôi rất biết ơn Sư phụ vì những việc đã xảy ra.

Khi tôi không thể tìm ra lý do vì sao tôi bị can nhiễu bởi cơn đau hông, không khi nào tôi nghĩ rằng mình bị ốm hay bị cựu thế lực bức hại; tôi để mọi việc theo an bài của Sư phụ. Sáng đó, tôi phớt lờ cơn đau và ra ngoài giảng chân tướng như thường lệ. Cùng hai đồng tu khác, chúng tôi giúp hơn 50 người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi coi đó là sự khích lệ của Sư phụ.

Khi tôi về nhà vào khoảng giữa trưa, hai chân tôi bị co thắt đau đớn. Tôi ép mình ăn một chút trước khi cùng chồng phát chính niệm vào giữa ngày. Chưa đầy 20 phút sau khi ngồi song bàn, cơn đau dữ dội như ngàn mũi dao đâm gần như khiến tôi phải tháo chân. Tuy nhiên lời Sư phụ giảng xuất hiện trong đầu tôi:

“Một số vị [ngồi] xếp bằng lại sợ đau, liền tháo ra mà chẳng kiên trì. Một số vị vừa xếp bằng lâu một chút, là không chịu được. Liền tháo [chân] ra; luyện [cũng] như không.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy tồi tệ vì tôi vẫn chưa đạt tiêu chuẩn yêu cầu của một đệ tử Đại Pháp khi thời gian Chính Pháp đã gần kết thúc. Tôi củng cố quyết tâm và thề sẽ ngồi song bàn ít nhất 5 giờ đồng hồ ngày hôm ấy. Chồng tôi và tôi bắt đầu cùng đọc Chuyển Pháp Luân. Ông ấy phải rời đi sau khi học xong một bài, nhưng tôi vẫn tiếp tục đến khi tôi đọc được ba bài và chỉ tháo chân ra sau khi phát chính niệm lúc 6 giờ chiều. Hai chân tôi thực sự tồi tệ hơn khi tôi tháo thế song bàn bởi vì bụng tôi lúc này đã phình ra và cứng lại khiến tôi không thể ăn được gì.

Giấc ngủ đêm đó thật khó chịu, vì mọi xương và cơ trên cơ thể tôi đều đau nhức. Tôi không thể trở mình hay thậm chí là chạm vào chăn mà không cảm thấy đau buốt khắp người. Tuy nhiên, tôi nhất quyết dạy lúc 3 giờ sáng để luyện công. Từng giây từng phút, tôi chịu đựng cơn đau hành hạ và hoàn thành cả năm bài công pháp.

Trong thời gian đó, tôi không bỏ một ngày nào làm ba việc mà một đệ tử Đại Pháp cần làm. Một ngày nọ, trên đường đi giảng chân tướng, vì chân tôi yếu và không vững, tôi bước lỡ một bậc khi bước ra ngoài cổng và bị ngã. Nhờ có Sư phụ bảo hộ, tôi đã không làm mình bị đau. Tôi đứng dậy không lo lắng, và chỉ nghĩ rằng cú ngã đã cho tôi một cơ hội để đề cao tâm tính. Hai đồng tu và tôi đã phối hợp trong một nhóm, và chúng tôi luôn cố gắng mang về nhà một danh sách dài tên những người muốn thoái ĐCSTQ.

Trong quãng thời gian khổ nạn kéo dài hơn 10 ngày này, tôi gầy đi rất nhiều vì chán ăn, nhưng kỳ lạ thay cân nặng của tôi vẫn giữ nguyên.

Một buổi sáng khi tôi đang luyện bài công pháp thứ hai, tôi đột nhiên cảm thấy hơi ấm tràn ra từ bụng và một dòng năng lượng ấm áp chạy khắp cơ thể. Ngay lập tức, tôi cảm thấy bụng mình xẹp xuống. Tôi đã bình phục hoàn toàn và vô cùng biết ơn Sư phụ vì đã ban cho tôi cơ hội để đề cao tâm tính và tịnh hóa thân thể cho tôi.

Tôi cũng biết ơn chồng tôi đã chăm lo mọi việc và hỗ trợ tôi đầy đủ để tôi làm được ba việc và vượt qua thử thách này. Chính Pháp đã gần kết thúc; dù chuyện gì xảy ra, không gì có thể cản trở tôi cứu người.

Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/3/416366.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/27/191157.html

Đăng ngày 13-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share