Bài viết của một học viên tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 30-01-2021] Kể từ khi virus corona bùng phát ở Vũ Hán vào cuối năm 2019, dịch bệnh này đã tàn phá thế giới, gây ra rất nhiều ca nhiễm và tử vong. Vào đầu năm mới, các nhà khoa học đã xác định rằng các biến thể dễ lây lan hơn và khả năng gây tử vong cao hơn. Điều này càng gây thêm nỗi sợ.

Bản thân gia đình tôi cũng từng trải qua cơn hoảng loạn như vậy vào đầu năm 2020, khi làn sóng đầu tiên của chủng virus này đang ở đỉnh điểm. Vào thời điểm đó, anh trai tôi xuất hiện các triệu chứng nhiễm virus corona: tức ngực, sốt, mệt mỏi, và chụp CT cho thấy có vết mờ trên phổi. Anh tôi được yêu cầu cách ly ở nhà và việc này không giúp được gì tình trạng của anh. Anh tôi không còn cách nào khác là nghe theo lời khuyên của tôi mà học các bài công pháp Pháp Luân Công (còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Điều hết sức ngạc nhiên là, anh tôi đã bình phục ngay sau đó.

Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của anh ở đây. Tôi hy vọng có thêm nhiều người được thụ ích từ Pháp Luân Công và vẫn khỏe mạnh và an toàn giữa đại dịch.

Hai giấc mơ

Quê tôi gần Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, và đó là một trong những khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Sau khi Vũ Hán bị phong tỏa vào ngày 23 tháng 1 năm 2020, các biện pháp tương tự cũng bị áp đặt tại các thị trấn và thôn làng gần đó vào ngày 25 tháng 1, ngày Tết Nguyên đán của Trung Quốc. Nơi làm việc của anh trai tôi đã điều động tất cả nhân viên của mình đến nhiều khu dân cư khác nhau để canh cổng ngăn người dân ra ngoài.

Anh trai tôi gần 50 tuổi và anh bảo vệ lối vào khu dân cư mỗi ngày. Thời tiết rất lạnh, anh cảm thấy lo lắng và cô đơn. Không giống như những khoảng thời gian vui vẻ trong những dịp lễ Tết ở Trung Quốc trước đây, những con đường trở nên âm u và hầu như không có người qua lại.

Tôi đã rời quê hương của mình từ lâu để theo đuổi các cơ hội việc làm ở nơi khác, và tôi rất nhớ anh trai mình cùng những người thân khác trong gia đình. “Anh trai” tôi không phải là anh ruột của tôi, mà thực ra là con trai của bác tôi. Vì lý do gì đó mà cha mẹ tôi đã nuôi dưỡng anh, và anh lớn lên cùng tôi và chị tôi. Chúng tôi coi nhau như anh em ruột thịt.

Anh là một người đàn ông trung thực, tốt bụng và thân thiện. Tôi đã từng trò chuyện với anh về Pháp Luân Công. Anh đã học năm bài công pháp, nhưng anh nói việc chiểu theo lời dạy của Pháp Luân Công để trở thành một người tốt hơn là quá khó đối với anh. Tuy nhiên, anh biết môn tu luyện này là tốt và đồng ý ghi nhớ trong tâm rằng “Pháp Luân Đại Pháp là tốt”.

Một đêm giữa tháng 2 năm 2020, tôi mơ thấy anh trai tôi đang ngồi trong ngôi nhà cũ, nơi chúng tôi đã lớn lên. Vì cả cha mẹ tôi đều đã qua đời và nơi ở đó đã bị bỏ hoang từ lâu nên tôi cảm thấy rất bất an về giấc mơ. Sau khi tỉnh dậy, tôi đã gửi một tin nhắn cho anh, nhắc anh luôn nhớ hai câu (“Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”) và chăm sóc bản thân thật tốt.

Vài ngày sau, tôi có một giấc mơ khác. Vẫn là ở trong ngôi nhà cũ đó và ảnh của ai đó được treo trên bức tường quay về hướng nam. Điều này khiến tôi lo lắng vì ở quê tôi có phong tục là chúng tôi chỉ treo ảnh người đã qua đời lên tường quay mặt về hướng nam. Tôi đã từng mơ thấy bức ảnh của cha tôi trên bức tường đó và mấy ngày sau ông qua đời.

Tình huống khẩn cấp

Tôi gọi ngay cho anh trai. Giọng anh trầm và có vẻ mệt mỏi. Tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì và anh nói anh vẫn ổn. Vì biết rằng đôi khi anh báo tin vui cho tôi chỉ để tôi không phải lo lắng, nên tôi đã gọi điện cho người bạn thân của anh – cũng là đồng nghiệp của anh. Hóa ra anh trai tôi đã bị ốm. Anh đã làm việc suốt những ngày đó, căng thẳng và nỗi lo nhiễm bệnh đã ảnh hưởng đến sức khỏe của anh.

Ban đầu, anh bị chóng mặt, mệt mỏi và tức ngực, và anh đã đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Chụp CT cho thấy vết mờ trong phổi. Thân nhiệt của anh bình thường và bác sỹ không tiến hành xét nghiệm axit nucleic hay điều trị cho anh mà chỉ yêu cầu anh tự cách ly ở nhà. Có thể là do thị trấn nhỏ đó thiếu bộ dụng cụ xét nghiệm, hoặc các bác sỹ không muốn ghi nhận thêm bất kỳ ca dương tính nào sau khi đã đủ hạn ngạch.

Anh trai tôi là người sống nội tâm và ít nói. Khu vực của anh đã có nhiều ca nhiễm xảy ra vì nhiều người làm việc ở Vũ Hán trở về đón Tết Nguyên đán. Anh đã mấy lần tụ họp với một số cư dân trở về. Tại bệnh viện, anh cũng từng ở trong phòng chụp cắt lớp phổi và CT trong vài giờ, nơi có nhiều bệnh nhân virus corona đến.

Nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy lo lắng. Khi tôi làm việc ở ngoài thị trấn suốt những năm qua, anh trai tôi đã chăm sóc cha mẹ tôi và cha mẹ ruột của anh khi về già. Cha mẹ tôi đã qua đời cách đây hai năm và tôi luôn cảm ơn anh trai mình vì tất cả những gì anh đã làm cho cha mẹ chúng tôi. Hiện nay, vợ anh đang ở với cha mẹ ruột và không thể về nhà do bị phong tỏa. Ngay cả bây giờ, anh trai tôi phải chăm sóc cha mẹ và đứa con của mình.

Bạn của anh trai tôi nói rằng không còn mua được thuốc vì cả hiệu thuốc và phòng khám đều đóng cửa trong thời gian phong tỏa. Bác tôi (cha ruột của anh trai tôi) cũng đã liên lạc với người bạn đó và cầu cứu sự giúp đỡ. Thực ra, họ không biết phải uống thuốc gì – vì bác sỹ không xác nhận nhiễm virus – và đằng nào cũng không có thuốc. Cuối cùng, người bạn đã gửi cho một số amoxicillin [là một loại thuốc không kê đơn ở Trung Quốc] mà anh đã từng tự cứu mình. Nó đã được dùng hết chỉ trong vài ngày và anh tôi lại không biết dựa vào đâu.

Bác tôi cũng nói với tôi rằng anh tôi đã trở nên tiều tụy và khuôn mặt trở nên đen sạm. Mọi người đều lo lắng và bác tôi thường xuyên gặp ác mộng. Ông nói anh trai tôi bị bệnh tim mãn tính kèm các vấn đề về khí quản. Nếu đây là virus corona, thì anh sẽ gặp nguy hiểm thật sự.

Bước ngoặt

Sau khi nghe tất cả những điều này, tôi biết tình hình tồi tệ hơn tôi nghĩ. Tôi liền gọi lại cho anh trai tôi.

Tôi hỏi: “Anh còn nhớ các bài giảng băng thu âm mà em đã gửi cho anh trước đây không? Ngay lúc này, em mong anh nên tập trung lắng nghe chúng và luyện các bài công pháp.”

Anh trai tôi đã đón nhận lời khuyên của tôi.

Khi tôi gọi cho anh vào ngày hôm sau, anh trai tôi nói rằng anh đã tập hết các bài công pháp và cảm thấy rất tốt.

Anh hỏi: “Em nói với anh rằng em không cần dùng thuốc trong mấy năm nay. Phải vậy không?”

Tôi đáp: “Đúng vậy ạ.”

Thực tế, khi tôi còn trẻ, tình trạng của tôi cũng giống như anh. Ngoài chức năng phổi kém, tôi còn gặp vấn đề về gan. Nhưng sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Công hơn 20 năm trước, tôi đã ổn.

Sau cuộc trò chuyện qua điện thoại của chúng tôi, anh tôi đã luyện các bài công pháp và nghe các bài giảng mỗi ngày. Sức khỏe của anh cũng ngày một tốt hơn. Không hoàn toàn chắc chắn về tình trạng của anh, tôi hỏi liệu anh có nên đến bệnh viện kiểm tra lại hay không.

Anh nói: “Không cần. Anh bây giờ khỏe rồi. Đi bệnh viện làm gì chứ?”

Bác tôi cũng xúc động. Ông nhận thấy anh tôi trông khỏe hơn, ăn uống ngon miệng, và rất vui vẻ.

Vài ngày trước khi tôi viết bài này, tôi đã trò chuyện video với anh trai tôi. Anh trông khỏe khoắn. Bác tôi nói thêm rằng anh tôi thường bị cảm lạnh vào mùa đông, nhưng anh đã ổn. Mọi người trong gia đình đều mừng vui.

Vì bị kiểm duyệt nên tôi không thể nói nhiều qua cuộc trò chuyện. Nhưng tôi đã nhắc anh tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nói: “Hãy tiếp tục làm những gì anh đang làm. Anh nhé?”

Anh trả lời: “Tất nhiên rồi! Em cứ tin anh.”

Tôi đã từng nghĩ nhờ anh tôi chia sẻ trải nghiệm của anh ấy, nhưng vì tôi không thể về quê do biện pháp phong tỏa mới nên tôi viết bài này thay cho anh. Toàn thể gia đình chúng tôi cảm tạ Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) vì đã cứu anh trai tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/30/418091.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/1/190207.html

Đăng ngày 06-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share