Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-01-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Không lâu sau, những căn bệnh kinh niên của tôi không những biến mất mà tâm tính của tôi cũng được đề cao lên.

Học thuộc Chuyển Pháp Luân

Vào năm 2017, sau khi được thả khỏi trại lao động cưỡng bức, tôi đã đặt quyết tâm học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân. Mỗi ngày sau bữa sáng và kéo dài cho đến trưa, tôi sẽ học thuộc từ 4 đến 6 trang sách. Tôi nhẩm liên tục từng đoạn Pháp cho đến khi ghi nhớ chúng. Ngày tiếp theo, tôi sẽ nhẩm lại đoạn Pháp vừa học thuộc hôm trước và sau đó học thuộc đoạn tiếp theo.

Sau khi tôi học thuộc bài giảng thứ nhất, tôi đọc lại cho một đồng tu nghe để giúp tôi sửa lại những chỗ tôi nhớ không chính xác.

Khi tôi học thuộc đến bài giảng thứ sáu, tôi không bị mắc một lỗi sai nào cả. Điều này quả là một sự khích lệ lớn đối với tôi.

Trong lúc học thuộc bài giảng thứ tám, tôi đã bị gián đoạn khoảng một năm bởi một số can nhiễu lớn từ phía gia đình mình. Tôi tiếp tục học thuộc Chuyển Pháp Luân một năm sau đó và đã ghi nhớ toàn bộ cuốn sách. Tôi bắt đầu nhẩm cuốn sách từ trí nhớ của mình trong buổi học Pháp nhóm. Các đồng tu đã kiên nhẫn sửa lại cho tôi những chỗ tôi đọc sai.

Trong quá trình học thuộc Pháp, nhiều tâm chấp trước của tôi đã bị phơi bày và tôi đã thanh lý chúng. Chính niệm của tôi ngày càng trở nên mạnh hơn. Có một ngày khi tôi đang nhẩm bài giảng thứ sáu, tâm trí tôi rất thuần tịnh, lúc đó trong tâm chỉ mang chứa Đại Pháp, không hề có một chút tạp niệm nào. Đó thực sự là một cảm giác vô cùng mỹ hảo. Buổi sáng ngày hôm sau khi đang luyện bài công pháp thứ ba – Quán Thông Lưỡng Cực Pháp – hai tay tôi đã tự động di chuyển lên xuống.

Tôi học thuộc Pháp ngay cả trong lúc lái xe buýt. Trong tâm tôi tràn đầy thiện niệm. Tôi thực sự cảm thấy đáng tiếc cho những chúng sinh xung quanh mình, những người vẫn đang mải mê tranh đấu ở chốn hồng trần. Họ đều là những người tốt và tôi muốn cứu tất cả!

Kể từ năm 2010, tôi đã không cần phải mang theo sách tới nhóm học Pháp nữa. Giờ tôi đã có thể nhẩm thuộc Pháp từ trí nhớ vô số lần.

Không điều gì có thể cản bước tôi cứu người

Giảng chân tướng cứu người có thể là một thử thách gian nan. Đôi khi tôi gặp phải những người đã hoàn toàn bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tẩy não và từ chối nghe chân tướng. Một số người nhạo báng tôi. Những người khác thậm chí còn báo tôi với chính quyền. Nhưng tôi không thù ghét họ. Thay vào đó, tôi hướng nội để tìm xem mình có chỗ nào làm chưa tốt. Tôi cố gắng thấu hiểu họ và hy vọng họ sẽ có một tương lai tốt đẹp. Việc giảng chân tướng đã ma luyện ý chí và khuếch đại thiện tâm của tôi. Tôi đã sử dụng thời gian rảnh rỗi của mình để đi cứu người. Vậy mà họ không những không biết ơn mà còn muốn hãm hại tôi. Tôi có nên ngừng cứu họ không? Không thể nào! Tôi vẫn nên tận lực cứu họ!

Cứu người cũng không hề đơn giản. Trong những ngày hè nóng bức hay mùa đông giá lạnh, chúng tôi đi khắp các con phố lớn và ngõ nhỏ để giảng chân tướng cho mọi người. Trong một cơn bão lớn mùa đông, vài đồng tu và tôi đã kết thúc buổi học Pháp nhóm. Chúng tôi không hề do dự và đi ra ngoài. Một đồng tu và tôi đang phân phát những cuốn lịch năm mới chứa thông tin Đại Pháp. Chúng tôi phát được càng nhiều lịch thì lại càng cảm thấy ấm áp. Mọi người rất vui vẻ khi nhận được lịch năm mới. Một số người nói rằng: “Trong thời tiết giá lạnh như vậy mà bạn vẫn đi phát lịch! Học viên các bạn thật tuyệt vời!” Khi mọi người bày tỏ thái độ của họ, chúng tôi nói rằng: “Mọi người không cần cảm ơn chúng tôi. Hãy cảm ơn Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp, vì Sư phụ đã bảo chúng tôi đến cứu mọi người”. Ngày hôm đó chúng tôi đã đi bộ rất nhiều nhưng chúng tôi không hề cảm thấy mệt mỏi. Thay vào đó, chân tôi có cảm giác rất nhẹ. Tôi biết chính là Sư phụ đang khích lệ chúng tôi!

Một ngày nọ, chúng tôi ra ngoài phát những bức tranh chúc mừng năm mới. Tôi bắt đầu mở một cuốn tranh vẽ hình một đứa trẻ cát tường cùng dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Một người đàn ông lịch thiệp đi ngang qua mỉm cười và hỏi rằng liệu anh ấy có thể nhận được bức tranh này không. Anh ấy đã đọc lớn hai lần: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Bất cứ khi nào tâm sợ hãi, an dật, và tự bảo vệ bản thân nổi lên bề mặt, tôi sẽ buộc mình phải ra ngoài cứu người. Ngay khi tôi vừa bước ra ngoài, các chấp trước này đều được Sư phụ gỡ bỏ xuống. Khi tôi và các đồng tu phối hợp tốt, từng người mà chúng tôi nói chuyện đều tiếp nhận chân tướng và nhiều người trong số họ đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi cảm thấy rất vui mừng vì họ đã được cứu!

Tại thế gian rộng lớn này, còn điều gì có thể quan trọng hơn việc cứu độ chúng sinh? Mỗi khi nghĩ đến Phật ân hạo đãng của Sư phụ cũng như vô số khổ nạn mà Sư phụ đã gánh chịu vì chúng sinh, tôi cảm thấy không có lý do nào có thể khiến tôi dừng bước cứu người.

Camera giám sát và “những ngày nhạy cảm” không tồn tại

Lúc mới bắt đầu ra ngoài giảng chân tướng, tôi rất sợ đến những nơi đông người. Tôi cũng có tâm lựa chọn người mà tôi cảm thấy thoải mái để nói chuyện. Dần dần tôi đã có thể nói chuyện với bất kỳ người nào ở bất cứ nơi đâu, bao gồm cả trên những con phố nhộn nhịp và khu chợ đông đúc. Một vài học viên lo lắng về những chiếc camera giám sát. Khi tôi nhìn thấy một chiếc camera, niệm đầu của tôi hết sức thanh tỉnh: hãy để chiếc camera này ghi hình những người xấu. Nó không thể giám sát người tốt và sẽ không ghi hình được tôi. Hầu hết thời gian tôi đều không để tâm tới những chiếc camera giám sát. Tôi chỉ tập trung tìm kiếm những người hữu duyên và cứu họ.

Thỉng thoảng, nếu tôi có lo lắng về những chiếc camera giám sát, thì tôi sẽ nhẩm thuộc Pháp của Sư phụ:

“…không nằm trong phạm vi của trường thời gian thì không chịu ước chế của thời gian. Khái niệm thời-không của không gian khác là khác hẳn so với bên này chúng ta; nó làm sao có thể ước chế vật chất của không gian khác được? Hoàn toàn không có tác dụng”. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ cũng giảng:

“Không trong ngũ hành, ra ngoài tam giới”. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra rằng thân thể của một đệ tử Đại Pháp được cấu thành từ vật chất cao năng lượng. Nó không còn nằm trong phạm vi tam giới. Vì vậy camera giám sát không thể khởi tác dụng đối với tôi.

Tôi cũng không để tâm đến những cái gọi là “ngày nhạy cảm” của ĐCSTQ. Mỗi khi xảy ra các vụ sách nhiễu hoặc bắt giữ học viên trên quy mô lớn, một số học viên sẽ tạm thời không ra ngoài trong vài ngày. Gia đình tôi cũng khuyên tôi nên ở nhà đợi những ngày này qua đi. Việc này đã khiến tôi cảm thấy áp lực. Nhưng ngay khi nghĩ tới những chúng sinh đang đợi được cứu, tâm tôi trở nên kiên định: Bất kể như nào, tôi nhất định phải ra ngoài để cứu người.

Sư phụ giảng:

“…ma kia vĩnh viễn không thể cao hơn Đạo được”. (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Thỉnh thoảng chính quyền địa phương sắp xếp người theo dõi tôi. Tôi phủ nhận họ và tiếp tục ra ngoài giảng chân tướng mỗi ngày.

Có một lần sau khi các nhân viên địa phương sách nhiễu gia đình tôi, các thành viên trong gia đình rất sợ hãi và khuyên tôi không nên liên hệ với các học viên khác. Tôi không bị động tâm, và nghĩ: Ta sẽ không thừa nhận an bài của cựu thế lực. Nếu ta có sơ hở trong tu luyện, ta sẽ quy chính khi chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp. Chỉ lời của Sư phụ nói mới được tính.

Mỗi ngày tôi đều ra ngoài giảng chân tướng cứu người. Có những lúc tôi nói chuyện trực diện với mọi người; những lần khác thì phát tài liệu chân tướng ở các khu dân cư. Khi chuẩn bị tài liệu, tôi nói với mỗi tờ tài liệu rằng hãy cứu những người hữu duyên đọc được chúng.

Trong đợt dịch virus Trung Cộng, khu vực của tôi không bị phong toả nghiêm ngặt. Tôi tiếp tục đi phát tài liệu chân tướng trong khu vực lân cận và các khu vực khác.

Sư phụ giảng:

“… ôm chí lớn mà không quên tiểu tiết”. (Thánh Giả, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Mỗi lần phát tài liệu trong khu dân cư, tôi đều dọn dẹp xung quanh khu vực để người dân có thể nhận được tài liệu. Tôi không dán thứ gì trực tiếp lên cửa nhà của người dân. Tôi cũng không bao giờ để lại các tấm giấy lót trên sàn sau khi bóc chúng ra. Tôi cố gắng không gây phiền hà cho bất kỳ ai. Một học viên chân chính nên luôn cân nhắc tới người khác trước.

Phối hợp với các học viên khác

Thỉnh thoảng tôi ra ngoài cùng với một đồng tu. Có những lúc đồng tu gặp rắc rối bởi những người dân không minh bạch chân tướng và muốn báo cáo đồng tu vowis chính quyền. Ban đầu tôi rất lo sợ và cố gắng trốn đi hoặc tránh ra xa. Khi tôi đề cao lên, tâm sợ hãi cũng tiêu giảm. Sư phụ đã giúp tôi gỡ bỏ rất nhiều chấp trước người thường, như sợ hãi và tự tư. Hiện tại bất cứ khi nào có người cố gắng can nhiễu học viên, tôi sẽ đến để giải cứu học viên đó. Chúng ta phải ngăn cản chúng sinh phạm tội với Đại Pháp.

Vào một ngày mùa đông, một đồng tu và tôi tách riêng ra để nói chuyện với mọi người. Đột nhiên tôi nhận thấy cô ấy gặp phải rắc rối. Có một người đàn ông không cho cô ấy rời đi. Tôi nghĩ mình sẽ không cho phép đồng tu bị bức hại. Tôi cần phải ngăn người đàn ông này làm việc bất hảo. Vì vậy tôi nhanh chóng bước về phía họ trong khi phát chính niệm. Ngay trước khi tôi tới được chỗ họ, người đàn ông đã bỏ cuộc và để cô ấy đi. Tuy biểu hiện trên bề mặt là tà ác đằng sau người đàn ông bị giải thể sau khi tôi phát chính niệm, nhưng thực tế là Sư phụ đã giúp chúng tôi khi chúng tôi phối hợp tốt thành một chỉnh thể.

Ở một sự việc tương tự khác, trong khi một học viên nói chuyện với một người đàn ông khoảng 60 tuổi thì ông ấy đã túm lấy túi xách của cô và hét lên rằng ông ấy sẽ báo cô cho cảnh sát. Tôi khẩn trương chạy đến và hỏi người đàn ông đang xảy ra chuyện gì. Ông ấy nói: “Cô ấy là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và đã đề nghị tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ”. Trong khi chúng tôi nói chuyện, người học viên đã nhanh chóng đi khỏi. Người đàn ông nhận thấy cô ấy đang rời đi nên muốn bắt lấy cô ấy. Tôi ngăn ông ấy lại và tiếp tục giảng chân tướng cho ông trên giác độ là người thứ ba. Tôi nói rằng Pháp Luân Đại Pháp không xấu giống như những gì trên TV tuyên truyền. Tôi nói rằng ĐCSTQ đã bắt giữ những người tốt bao gồm cả những người thỉnh nguyện chống lại sự bất công. Tôi kể cho ông ấy nghe về người họ hàng của tôi bị cán bộ thôn chiếm đoạt đất đai. Nhưng cuối cùng, người họ hàng đó lại là người duy nhất bị bắt giữ. Ông ấy hỏi tên của ngôi làng mà người họ hàng của tôi sống. Hoá ra ông ấy lại biết ngôi làng đó và còn biết cả tên của cán bộ kia. Khi chúng tôi trò chuyện, thái độ của ông đã thay đổi và trở nên thân thiện hơn.

Gần đây, chính quyền quận thường xuyên đưa người đến nhà tôi khi tôi đi vắng. Họ gây áp lực buộc gia đình tôi ký vào một lá thư cam kết rằng tôi sẽ không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa. Tôi cảm thấy rất buồn sau khi biết một thành viên trong gia đình tôi đã ký vào lá thư đó. Tôi đã đến gặp họ và nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Sự việc này cũng cho tôi thấy bản thân mình tu luyện chưa tốt. Tôi hướng nội và nhận thấy mình có tâm an dật, tâm sắc dục, tâm tật đố, và tâm hiển thị.

Tôi đã tăng cường học Pháp và phát chính niệm. Mỗi ngày tôi đều luyện công và luyện bài công pháp thứ hai trong ít nhất một giờ đồng hồ.

Sau hàng triệu năm chờ đợi, tôi cảm thấy thực sự vinh diệu khi được trở thành một đệ tử Đại Pháp. Tôi vô cùng cảm ân trước sự từ bi vĩ đại của Sư tôn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/1/416461.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/3/190244.html

Đăng ngày 23-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share