Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-12-2020] Một sáng đầu Đông, tôi đi cùng đồng tu Ngọc đến thăm mẹ em ấy, dì Lan. Dì Lan đã từ bỏ cuộc sống tiện nghi ở thành phố để chuyển về vùng núi, như thế dì ấy có thể giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người. Chúng tôi đi xe buýt về vùng núi phía Nam thành phố. Chuyến xe đi qua nhiều cảnh đẹp ấy mất khoảng một giờ đồng hồ. Hôm ấy có chợ phiên lớn nên khắp nơi đều thấy người. Chúng tôi đã tận dụng cơ hội này để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Hầu hết mọi người đã tiếp nhận thông tin mà chúng tôi đem đến cho họ.
Một cuộc trò chuyện trong bữa trưa
Vào lúc ăn trưa, có hai phụ nữ lớn tuổi ngồi bàn đối diện với chúng tôi. Họ tự giới thiệu, một trong số họ đã 80 tuổi và sức khỏe rất kém.
Em Ngọc mỉm cười nói: “Bác cùng tuổi với mẹ con đấy ạ. Mẹ con giờ có sức khỏe tuyệt vời, mặc dù hồi 50 tuổi bà mắc rất nhiều bệnh. Bà đã nhập viện nhiều lần, nhưng từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 1 năm 1999 đến nay bà rất khỏe mạnh.”
Người phụ nữ đó gật đầu, và nhận xét: “Từ lâu tôi đã nghe nói Pháp Luân Đại Pháp rất tốt.”
Em Ngọc tiếp tục: “Mẹ con đã trải qua nhiều cuộc vận động chính trị của ĐCSTQ, và biết rằng họ đã giết chết hàng triệu người. Mẹ con đã quá sợ đến mức không tiếp tục luyện công khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại các học viên năm 1999. Vào năm 2000 mẹ con lại bị ốm, nhưng bệnh viện đã không thể tìm ra vấn đề của bà. Từ đó, mẹ con tiếp tục thực hành Pháp Luân Đại Pháp.”
Người phụ nữ đó mỉm cười, và nói: “Khu vực chúng tôi cũng có người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi có lẽ phải đề nghị họ dạy chúng tôi mới được.”
Chúng tôi nói với hai người phụ nữ về việc thoái ĐCSTQ để họ sẽ được an toàn trong tương lai. Họ đã vui vẻ đồng ý thoái và nhận bùa hộ mệnh của Đại Pháp mà chúng tôi đưa.
Truyền bá Đại Pháp ở làng quê
Sau bữa trưa, trong khi chúng tôi đợi taxi, em Ngọc đã chỉ tay về phía những ngọn núi và kể với tôi rằng, trong 2 năm qua, dì Lan tự sống trong làng. Gió và tuyết không làm dì nản lòng mà vẫn nói với từng gia đình trong làng về Đại Pháp. Dì đã đưa tài liệu thông tin cho những người nông dân và giới thiệu với họ nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Dân làng thường không mấy khi đi xa. Những gì họ nghe và nhìn đều là những lời dối trá của ĐCSTQ và các chương trình tuyên truyền trên TV và đài phát thanh. Họ chưa tiếp cận được thông tin trung thực. Vì vậy một số người đã hình thành nhận thức tiêu cực về Đại Pháp.
Trước đó một học viên đã tặng 2 túi lớn quần áo trẻ em. Em Ngọc đã mang chúng đến chỗ dì Lan, và dì đã phân phát chúng cho dân làng. Dì đã vác chúng lên xuống cầu thang tới từng nhà, cùng lúc đưa họ tài liệu Đại Pháp.
Đối xử với mọi người bằng lòng tốt
Gặp chúng tôi dì Lan rất vui. Khuôn mặt dì đẹp, hồng hào và không có nếp nhăn. Đôi mắt dì rất sáng, chẳng có vẻ gì là một bà cụ 80 tuổi. Dì đã kể cho chúng tôi chuyện đã xảy ra năm ấy.
Dì Lan thường kéo cái xe hai bánh nhỏ chở các cuốn sách nhỏ của Đại Pháp đi phân phát. Dì thường đưa tận tay mọi người.
Một chiều nọ, dì đi xuống một con phố dài để dán áp phích lên những cây cột điện và các cột đèn. Khi dì làm đến tấm áp phích cuối cùng, một nam thanh niên hét lên: “Bà đang làm cái gì vậy?”
“Có vấn đề gì thế?” Dì nhẹ nhàng đáp lại.
“Có phải bà dán cái này không?” cậu thanh niên hỏi, chỉ vào tấm áp-phích.
“Nó nói cho cậu biết làm thế nào để sống sót qua đại dịch đấy,” dì Lan đáp.
Cậu thanh niên đó túm lấy tay dì và gọi cảnh sát. Trong vòng năm phút một xe cảnh sát chạy tới và đưa dì Lan đến đồn cảnh sát.
Tại đồn, một vài cảnh sát quây lấy dì và cố gắng gây áp lực để dì cung cấp cho họ thông tin nơi dì đã lấy các tài liệu. Dì bảo họ: “Tôi sẽ không nói cho các anh dù các anh làm gì tôi đi nữa. Việc mà tôi đang làm là chân chính nhất. Tôi đang bảo các anh làm thế nào để tránh được đại dịch. Tôi chẳng làm gì phi pháp cả. Giờ hãy đưa tôi về nhà đi.”
Cảnh sát tới và lục lọi nhà dì. Họ tịch thu các sách Đại Pháp, các cuốn sách nhỏ và áp-phích. Dì Lan vẫn không trả lời các câu hỏi của họ. Viên cảnh sát trưởng đã nổi điên và nói: “Bà mà trẻ hơn chút, tôi sẽ cho bà vào khuôn phép“.
Một cảnh sát tốt bụng đưa dì Lan mấy cái bánh bao để ăn tối. Dì Lan dặn các cảnh sát hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để sống sót qua đại dịch này.
Họ chuẩn bị đưa dì đến trung tâm giam giữ, nhưng sự tốt bụng của dì Lan đã lay chuyển được các cảnh sát. Một nữ cảnh sát nói: “Bà ấy đã quá già rồi. Sao chúng ta không gọi cho con trai bà ấy đưa bà ấy về nhà nhỉ?”
Đêm ấy con trai của dì Lan đã từ thành phố về và đưa dì về nhà.
Tôi đã học được nhiều từ cuộc nói chuyện với dì Lan, hành động của dì làm tôi xúc động và rất khâm phục. Tôi sẽ trân quý cơ hội tu luyện này.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/17/-416536.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/8/190324.html
Đăng ngày 18-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.