[MINH HUỆ 18-09-2020] Năm nay tôi 46 tuổi và làm công việc dọn dẹp tại một Cơ quan Chính phủ. Vào đầu tháng 4 năm 1998, tôi đã may mắn được biết Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu tu luyện. Trong 20 năm tu luyện này, tôi đã thực sự cảm nhận được lòng từ bi vô hạn của Sư phụ. Được dẫn dắt bởi những lời dạy của Ngài, tôi đã thay đổi từ một người ốm yếu, ích kỷ và bạo lực thành một người khỏe mạnh cả thể chất lẫn tinh thần, không màng danh lợi và có thể nghĩ cho người khác trước.

Duy trì tiêu chuẩn đạo đức cao tại nơi làm việc

Tôi đã làm nhân viên vệ sinh trong một Cơ quan Chính phủ trong 11 năm. Mặc dù đây được coi là một nghề thấp kém, nhưng cá nhân tôi có thể hưởng lợi từ nó. Ví dụ, mỗi lần tới văn phòng, tôi có thể lấy giấy vệ sinh, bột giặt, xà phòng, nước lau kính, găng tay, giẻ lau, các túi chuyên dụng, v.v… Tôi có thể lấy những thứ này và những đồ khác mang về nhà.

Các tiêu chuẩn đạo đức đang giảm sút và mọi người tìm mọi cách để kiếm tiền. Không có gì ngạc nhiên khi đến nhà các đồng nghiệp của tôi, họ có nhiều thứ lấy từ chỗ làm việc. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không bao giờ mang bất cứ thứ gì về nhà nữa. Tôi hiểu nguyên lý “mất và được.”

Các đồng nghiệp của tôi thường chế nhạo tôi. Họ nói: “Mọi người đều biết rằng chị làm tốt công việc, nhưng liệu họ có thưởng cho chị vì sự trung thực không? Họ sẽ thuê chị vĩnh viễn chứ?” Có người nói: “Chị thật ngốc nghếch!”

Khi tôi làm việc xong vào một buổi tối, người đồng nghiệp phụ trách kho văn phòng đã cho tôi một chiếc túi tiện lợi. Tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho cậu ấy khi tôi bắt đầu làm việc ở đó và đã giúp cậu thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi mở túi trên đường về nhà và thấy chúng là những đồ dùng hàng ngày cao cấp của Hàn Quốc, đồ thừa từ các hoạt động tại nơi làm việc diễn ra vào ngày 1 tháng 5 và ngày 1 tháng 10. Tôi nghĩ: “Mình sẽ mất bao nhiêu đức nếu mình chấp nhận những thứ mà mình không phải trả tiền? Ngoài ra, làm việc này không tốt cho cậu ấy. Mình phải trả lại những thứ này vào ngày mai.”

Hôm sau đi làm, tôi đã trả lại đồ cho cậu ấy. Cậu ấy bối rối và nói: “Những nhân viên khác đều hỏi tôi những món đồ này và mang chúng về nhà, nhưng chị thì không. Tại sao chị trả lại?” Tôi đáp: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi đọc các bài giảng, tôi nhận ra rằng nếu cậu lấy những thứ không thuộc về mình, cậu sẽ phải trả giá cho nó trong tương lai. Cậu sẽ bị ốm hoặc gặp hoạn nạn. Dù sao thì cậu cũng sẽ phải trả giá trong tương lai. Cậu biết đấy, lãnh đạo cao nhất của công ty chỉ cho phép tôi dọn dẹp văn phòng của ông ấy, và gia đình ông ấy cũng thuê tôi dọn dẹp nhà của ông ấy. Đó là bởi vì tôi không tham lam và không lợi dụng người khác nên ông ấy mới tin tưởng tôi.” Khi chúng tôi nói chuyện, tôi đã khuyên cậu ấy không nên lợi dụng vị trí của mình: “Điều đó sẽ có hại cho cậu. Các lãnh đạo tại nơi làm việc của chúng ta tin tưởng cậu và giao nhà kho cho cậu bảo quản an toàn. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ kiểm kê kho và buộc cậu chịu trách nhiệm về những món đồ bị thiếu?”

Cậu ấy cảm động và nói: “Tôi chưa nghĩ đến việc đó. Một số đồng nghiệp vui mừng khi họ lấy được nhiều hơn. Thậm chí một số nhân viên cảnh sát đã đánh cắp máy tính hoặc lấy những thứ khác về nhà. Cảm ơn chị đã nhắc nhở tôi! Chị thực sự tốt với tôi. Chị đã không lợi dụng của công và chị vẫn nghĩ cho tôi. Chưa từng có ai chỉ ra điều này. Tôi biết phải làm gì sau này rồi.” Sau đó câu ấy giơ ngón tay cái lên với tôi.

Trưởng bộ phận vui mừng thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc

Khi tôi đi làm vào ngày 12 tháng 2 năm 2020, tôi mang theo một bản tài liệu giảng chân tướng “Ôn dịch có mắt.” Khi tôi đến, các đồng nghiệp đang nói chuyện về sự bùng phát của vi-rút ĐCSTQ ở Vũ Hán. Mọi người đều sợ hãi.

Một trưởng bộ phận chính trị đang đứng ở hành lang nói chuyện với một giám đốc văn phòng: “Dịch bệnh thực sự nghiêm trọng! Không có vắc xin, không có thuốc đặc trị. Chúng ta có thể làm gì?” Khi đi ngang qua họ, tôi đã nói với vị trưởng bộ phận: “Mặc dù dịch bệnh rất dữ dội, nhưng vẫn có cách để giữ an toàn. Tôi sẽ nói cho anh sau.”

Trong tâm, tôi cầu xin Sư phụ cứu người đàn ông này. Sau một lúc, tôi bĩnh tĩnh bước vào văn phòng của anh ấy và nói: “Xin chào! Tôi đã làm việc ở đây 11 năm. Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi trong nhiều năm qua. Tôi có một việc lớn mà tôi chưa dám nói với anh. Bây giờ dịch bệnh đã đến và tôi sẽ vô cùng hối hận nếu không nói cho anh biết, bởi vì điều này liên quan đến tương lai và sự an toàn của anh. Anh ấy đã mời tôi ngồi xuống.

Tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. (Anh ấy rất ngạc nhiên). Pháp Luân Đại Pháp được tu luyện ở hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thể trên thế giới. Trong nhiều năm, các học viên đã bất chấp sự an nguy của bản thân để giảng chân tướng cho mọi người. Họ có nguy cơ bị bắt và bị kết án. Họ đã khuyên mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Khi gia nhập các tổ chức của Đảng, chúng ta đã giơ tay phải của mình lên và thề sẽ cống hiến cuộc đời mình vì nó. Khi chúng ta làm điều này, chúng ta đã bị đánh dấu. Các vị thần sẽ loại bỏ nhưng ai có dấu này. Nếu anh thoái Đảng, anh sẽ không phải chịu trách nhiệm về tội ác của nó. Đã có ai nói với anh điều này trước đây không?”

Anh ấy lặng thinh không trả lời. Tôi đưa cho anh ấy cuốn tài liệu “Ôn dịch có mắt.” Anh ấy nói một cách lo lắng: “Chị biết đây là cơ quan chính phủ – chị không được phép làm việc này.” Tôi nói: “Những người làm việc ở đây cũng cần được an toàn!” Anh ấy đứng dậy và đóng cửa văn phòng.

Tôi tiếp tục: “Anh biết lý do tại sao các quan chức cấp cao ĐCSTQ như Chu Vĩnh Khang, Lý Đông Sinh, Từ Tài Hậu, và những người khác bị vào tù không? Bề ngoài là do họ tham những, nhưng thực sự là do họ bức hại Pháp Luân Đại Pháp. ĐCSTQ mổ cướp tạng từ các học viên để thu lợi nhuận khổng lồ. Trưởng khoa của bệnh viện thành phố chúng ta đã tham gia vào cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp và ông ấy đã đột tử. Mặc dù gia đình ông ấy rất giàu có, họ cũng không được phép sử dụng nó.

“Trưởng phòng, mặc dù tôi chỉ là một người quét dọn,nhưng tôi cũnglà một học viên Pháp Luân Đại Pháp.Tôi tuân thủ nghiêm khắc tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi làm việc chăm chỉ và không phàn nàn. Một số lãnh đạo nơi làm việc tin tưởng tôi. Thực ra, không phải tôi tốt mà là Đại Pháp tốt. Tôi sẽ không hành xử như vậy nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Anh ấy gật đầu.

Tôi nói với anh ấy một cách tự hào: “Pháp Luân Đại Pháp dạy chúng tôi trở thành người tốt. Tôi chưa bao giờ lấy bất cứ thứ gì ở đây. Tôi tu luyện Đại Pháp đã hơn 20 năm. Tôi chưa bao giờ uống thuốc và tôi không có bệnh tật gì.” Anh ấy mỉm cười và nói: “Đây là phần thưởng cho những việc làm tốt của chị.”

Tôi nói tiếp: “Anh không phải tốn một xu nào. Miễn là anh đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, anh sẽ không còn là thành viên của tổ chức đó. Anh sẽ không bị liên lụy trong những tội ác của ĐCSTQ và anh sẽ được an toàn. Tôi sẽ cho anh một bí danh. Anh có sẵn sàng thoái ĐCSTQ không?” Anh ấy thì thầm: “Được, vâng!” Tôi nói với anh ấy: “Xin hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân Thiện Nhẫn hảo. Anh sẽ an toàn nếu gặp bất kỳ nguy hiểm nào miễn là anh niệm những chữ này với lòng thành kính và chân thành.”

Anh ấy nói: “Đây là Cơ quan Chính phủ, vì vậy xin chị hãy chú ý đến an toàn của mình khi làm việc này.” Tôi cảm ơn anh ấy đã nhắc nhở tôi và nói rằng tôi sẽ chú ý.

Chính ủy chỉ tin tưởng các học viên Pháp Luân Đại Pháp

Vào năm thứ bảy làm việc cho Cơ quan Chính phủ, tôi đã giảng chân tướng cho một nữ Chính ủy trẻ tuổi. Sau khi thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, cô ấy đã hồi phục sức khỏe và chứng mất ngủ của cô đã biến mất. Chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau.

Khi cô ấy nghỉ phép 1 tháng, cô ấy đã đưa cho tôi chìa khóa ngôi nhà sang trọng của mình và đề nghị tôi giúp tưới hoa và dọn dẹp nhà cửa cho cô ấy hai lần một tuần. Cô ấy trả công cho tôi rất tốt. Tôi bối rối và nói: “Em thậm chí không nấu ăn ở nhà và nhà em rất sạch sẽ. Vì em sẽ đi nghỉ, nhà sẽ không bị bẩn và em không cần chị lau dọn nó. Mà em không có quản gia sao?” Cô ấy đáp: “Em đã bỏ dịch vụ đó! Khi thay đổi quản gia sẽ phải thay khóa cửa, rất tốn kém. Bởi vì chị tin vào Chân-Thiện-Nhẫn, chị khác họ. Trong những năm qua, những gì chị nói và chị làm đã cho em thấy rằng đức tin của chị là tốt và đúng đắn. Nhiều đồng nghiệp của chị đã khen ngợi chị vì chị rất tốt! Em tôn trọng đức tin của chị.”

Tôi đã hứa dọn dẹp nhà cửa cho cô ấy tạm thời. Khi cô ấy trở về, cô đã lái xe đưa tôi tới nhà cô, khen ngợi công việc tôi làm và rất hài lòng.

Khi tôi trả chìa khóa cho cô ấy, cô không vui và muốn tôi tiếp tục lau dọn nhà cửa cho cô ấy. Tôi nói: “Cảm ơn em đã tin tưởng chị. Chị đã dọn nhà cho em trong tháng này và chị không muốn đồng nào. Chị đang dọn dẹp nhà của một lãnh đạo cấp cao. Con trai chị đang học năm thứ hai trung học và học một lớp buổi tối. Chồng chị bận đi làm. Ngoài việc dọn dẹp, chị phải nấu ăn cho họ. Chị quá bận để có thể đảm nhận thêm bất kỳ công việc nào.”

Cô ấy khóc và nói: “Em không quan tâm, chị phải dọn nhà cho em.” Cô ấy không chịu nghe bất kể tôi nói gì. Một lúc sau, cô ấy lau nước mắt và hỏi: “Ngoài vị lãnh đạo lớn đó, chị có làm việc dọn dẹp cho những lãnh đạo khác không?” Tôi đáp: “Hai lãnh đạo đã liên hệ với chị nhưng chị phải từ chối họ vì chị thực sự không có thời gian.”

Cuối cùng cô ấy cũng bình tĩnh và nói: “Xin chị đừng hứa làm cho bất kỳ ai khác. Chị có thể đến nhà em khi chị không bận. Hoặc chị có thể giúp em tìm người nào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như chị không. Nhưng em lo lắng liệu họ có trách nhiệm như chị không.” Tôi nói: “Bất ký ai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều không tham làm và không lấy những thứ không thuộc về mình. Họ đáng tin cậy.” Cô ấy nói: “Chà, vậy xin hãy giúp em tìm một học viên.”

Đối xử tốt với gia đình nhà chồng

Chồng tôi có bốn anh em trai và anh là con thứ tư. Bố mẹ chồng sống cùng anh cả và lo chi phí sinh hoạt cho ba người trong gia đình người anh cả. Sau khi em trai của anh kết hôn, bố mẹ chồng tôi chịu trách nhiệm lo sinh hoạt cho cả ba người trong gia đình cậu ấy.

Sau khi kết hôn, tôi được biết chị dâu cả, dâu thứ và dâu ba đã gây gổ và cãi vã với bố mẹ chồng tôi đòi lợi ích. Mặc dù mẹ chồng tôi nổi tiếng trong vùng về việc chửi bới người khác, nhưng chị dâu ba không hề tỏ ra yếu thế. Mẹ chồng tôi đã bí mật đưa tiền cho chị ấy sau khi họ cãi nhau. Chồng tôi nói: “Họ luôn tranh cãi nhưng anh không muốn em tranh cãi với bố mẹ anh.”

Sau khi chúng tôi kết hôn, bố mẹ chồng tôi đã lấy đất của chúng tôi để trồng ngũ cốc. Vào mùa Thu, chồng tôi nghỉ để thu hoạch ngũ cốc, nhưng tất cả thu nhập từ mảnh đất đều được giao cho người anh trai. Tôi đã tức giận đến mức hỏi bố mẹ chồng: “Tại sao bố mẹ không bảo con trai cả của bố mẹ nghỉ làm để phụ giúp công việc?” Họ đáp: “Làm sao bố mẹ có thể yêu cầu anh cả của con nghỉ phép khi nó có thể kiếm được hơn 100 Nhân dân tệ mỗi ngày? Chồng con chỉ kiếm được 17 Nhân dân tệ mỗi ngày.” Chồng tôi khi nghe chuyện này cũng rất giận dữ nhưng không nói gì. Tôi cảm thấy như mình sẽ nổ tung. Tôi ghét việc bố mẹ chồng tôi phân biệt đối xử giữa các con trai của họ.

Năm 1997, giá cả tăng vọt. Mẹ chồng tôi đưa cho vợ chồng tôi 18.000 Nhân dân tệ khi cưới để chúng tôi có thể mua đồ nội thất, đồ gia dụng, đồ dùng nhà bếp, chăn ga gối đệm và quần áo của chồng tôi. Sau đó mẹ chồng tôi đã lấy lại 1.000 Nhân dân tệ. Ngôi nhà lẽ ra chúng tôi vào ở đã bị bố mẹ chồng tôi chiếm để nuôi gà, vì vậy chúng tôi đã thuê một ngôi nhà. Một năm sau, bố mẹ chồng tôi chuyển đi và mẹ chồng tôi cho anh cả, anh hai và anh ba mỗi người 27.800 Nhân dân tệ để mua một căn nhà.

Bà chỉ cho chúng tôi 20.000 Nhân dân tệ và nói: “Con rất tốt bụng. Xin hãy thương cho bà mẹ tội nghiệp này của con vì mẹ còn một cậu con trai nữa chưa kết hôn (ý nói tới cậu út). Con có thể tự trả tiền thuê nhà. Con xem bố và mẹ xử lý việc này thật khó khăn.” Tôi đã không nói gì. Tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ làm theo những yêu cầu của Sư phụ và nghĩ cho người khác trước. Tôi lặng lẽ chịu đựng việc này.

Khi cậu út kết hôn, em dâu muốn sắm mọi thứ, và nhà họ có tất cả. Ngoài ra, họ còn được tặng thêm 30.000 Nhân dân tệ. Tôi cảm thấy khó chịu và hỏi mẹ chồng: “Mẹ ơi, mẹ không định lấy lại số tiền mà mẹ đã cho cậu út à?” Bà mỉm cười và đáp: “Khi nào mẹ giàu có, mẹ sẽ trả cho con tiền thuê nhà và 1.000 Nhân dân tệ mà mẹ đã lấy lại.”

Khoảng 16 năm trước, vì khi ngôi nhà của mẹ chồng tôi bị Chính phủ chiếm, bà được bồi thường 240.000 Nhân dân tệ. Vào tháng 10 năm 2019, bố mẹ chồng tôi được bồi thường gần 300.000 Nhân dân tệ tiền lương hưu. Khi dì tôi nhìn thấy tôi, dì hỏi: “Mẹ chồng cháu đã trả tiền cho cháu chưa?” Tôi cười và lắc đầu. Dì tôi nói: “Anh rể của dì đã quá đáng rồi.” Dì và một người dì khác đã đến gặp bố mẹ chồng tôi và yêu cầu họ bồi thường số tiền mà họ đã nợ gia đình tôi.

Bố mẹ chồng tôi đã rất giận mấy người em vì đã can ngăn và từ chối trả tiền cho tôi. Sau đó, dì tôi thúc giục tôi đòi tiền họ. Tôi nói với dì: “Bây giờ cháu đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cháu làm mọi việc theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu mẹ chồng cháu muốn đưa thêm tiền cho chúng cháu, bà ấy có thể đã đưa. Nếu bà ấy không làm vậy, cháu sẽ không đòi.” Dì tôi nhìn tôi đồng tình và nói: “Mặc dù cháu thuộc thế hệ trẻ, nhưng từ tận đáy lòng dì ngưỡng mộ cháu.”

Vợ chồng tôi đã kết hôn được hơn 20 năm. Tôi chưa bao giờ cãi nhau với bố mẹ chồng. Tôi tổ chức sinh nhật cho họ hàng năm với những món quà như đồ ăn và quần áo. Khi bố chồng tôi sinh nhật hai năm trước, các dì tôi đã đến. Mẹ chồng tôi nói với họ: “Trong nhiều năm, chúng tôi đã mặc những bộ quần áo mà nó mua (ám chỉ tôi). Nó là đứa hết lòng và chân thành nhất trong tất cả năm cô con dâu của tôi và nó đã làm được nhiều điều nhất.”

Bố chồng tôi 76 tuổi và mẹ chồng tôi 77 tuổi. Bởi vì họ thường nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo” họ đã được ban phước và hưởng sức khỏe tốt. Bố mẹ chồng tôi sống trong một căn nhà một tầng vì họ thích có một khu vườn rộng. Tôi thường giúp họ làm việc nhà như giặt quần áo và rửa bát. Chồng tôi giúp họ bất kỳ công việc nặng nhọc nào.

Đất đai trong làng chúng tôi bị một số Cơ quan Chính phủ lấy đi, nhưng dân làng nhận được rất ít trong số hơn 20 triệu Nhân dân tệ đã bị quan chức làng và lãnh đạo chính quyền thị trấn phung phí. Cuối năm ngoái, lãnh đạo hiện thời của làng chúng tôi đã hứa sẽ giúp dân làng bị mất đất đăng ký bảo hiểm xã hội. Nhưng họ được yêu cầu trả trước tới 3 năm trước khi được hoàn trả.

Vợ chồng tôi đã trả trước hơn 70.000 Nhân dân tệ vào quỹ bảo hiểm hưu trí xã hội. Dù thiếu tiền, tôi không muốn vay tiền để chi trả. Bố mẹ chồng tôi lo lắng và nhiều lần thuyết phục tôi tạo quỹ lương hưu cho mình, nói rằng nó là một cơ hội hiếm có. Mẹ chồng tôi nói: “Bố mẹ đã được nhận tiền lương hưu gần 300.000 Nhân dân tệ nhưng bốn anh em của con đều đến vay tiền. Chị dâu con vay hàng chục nghìn để mua căn nhà thứ hai cho con trai nó, chị dâu thứ hai vay 40.000, anh thứ ba vay hàng chục nghìn và cứ thế. Tuy nhiên, mẹ vẫn có thể cho con vay 33.000 Nhân dân tệ.”

Thấy mẹ chồng lo lắng, tôi không muốn làm tổn thương tình cảm của họ nên đã vay bà 33.000 Nhân dân tệ để trả cho lương hưu. Tôi nói với bà: “Con sẽ trả lại cho mẹ khi con có tiền.” Mẹ chồng tôi nói: “Không sao đâu. Mẹ không cần tiền bây giờ. Mẹ sẽ hỏi con khi mẹ cần.”

Cuối năm đó, vợ chồng tôi đã kiếm được tổng số tiền 33.000 Nhân dân tệ. Tôi bàn với chồng và nói rằng chúng tôi nên trả lại tiền cho mẹ anh ấy. Chồng tôi nói với tôi một cách không vui: “Đừng trả lại. Dịch bệnh nghiêm trọng quá. Anh không biết khi nào anh có thể quay lại làm việc. Cuối tháng 8 tới, anh phải trả học phí (năm cuối cấp) cho con trai chúng ta. Hãy đợi ba năm để trả lại.” Tôi nói: “Xin anh đừng tức giận. Chúng ta phải trả lại nếu chúng ta có tiền. Em sẽ cảm thấy nhẹ nhõm khi chúng ta trả lại. Hơn nữa, anh có bao giờ nghĩ đến tình cảm của bố mẹ mình không? Em là một học viên Đại Pháp, vì vậy em nên nghe theo những gì Sư phụ Lý đã dạy em và nghĩ cho người khác trong mọi việc mà em làm.”

Chiều hôm đó khi chúng tôi trả lại 33.000 Nhân dân tệ cho bố mẹ chồng, bố chồng, mẹ chồng, chú và người anh thứ ba đều có mặt. Khi tôi mở túi và lấy tiền ra, đứa cháu trai nhỏ của tôi đã thốt lên: “Nhiều tiền quá!” Cả gia đình bàng hoàng. Cậu út, em dâu, và anh trai thứ ba đều nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Bố mẹ chồng tôi cười. Sau đó mẹ chồng tôi vào bếp nấu nướng trong khi cô em dâu út ngồi bên giường xem tivi. Mẹ chồng tôi ra hiệu cho tôi đi vào và nhỏ nhẹ nói với tôi: “Khi nào con cần tiền thì bảo mẹ nhé.” Tôi cười và nói: “Cảm ơn mẹ!”

Trước khi tôi hoàn tiền cho mẹ chồng, chị dâu thứ hai bảo tôi rằng mẹ chồng tôi nợ chúng tôi nhiều nhất, vì vậy cả hai chúng tôi không nên trả lại tiền cho bà. Chị cũng nói rằng chị sẽ không trả lại tiền cho họ. Bởi vì tôi là một học viên Đại Pháp, tôi không bị cám dỗ bởi những gì chị dâu thứ hai nói. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ không trả lại tiền cho mẹ chồng và sẽ cãi lộn với bà giống như những người chị em dâu khác của tôi đã làm. Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi. Giờ tôi tốt bụng và hòa thuận với nhà chồng. Họ đã thoái ĐCSTQ.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, các thành viên trong gia đình tôi có thể thấy tôi đã thay đổi như thế nào và họ đã chứng kiến Đại Pháp tuyệt vời ra sao. Mẹ tôi, các chị gái, anh rể, cháu trai và con trai tôi đều đã bắt đầu tu luyện. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy vô cùng may mắn và hạnh phúc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/18/410329.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/9/190326.html

Đăng ngày 22-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share