Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở hải ngoại

[MINH HUỆ 14-07-2020] Tôi bắt đầu học thuộc các bài giảng Pháp vào tháng 3 năm 2020. Khi tôi tu luyện bản thân một cách kiên định thì nội hàm của Đại Pháp đã triển hiển ra cho tôi, cả tâm và thân của tôi đều được cải biến.

Tôi có thể cảm nhận rõ Sư phụ Lý đang dẫn dắt tôi và sự an bài tỉ mỉ của Ngài là để tôi có thể tu luyện tinh tấn. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình trong thời gian ba tháng học thuộc Pháp.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở hải ngoại vào năm 1998. Trong hơn 20 năm tu luyện, tôi chưa bao giờ dám học thuộc Pháp mặc dù tôi đã tập trung đọc cuốn Chuyển Pháp Luân rất nhiều lần.

Bắt đầu từ hồi tháng 3 năm nay, tôi gặp phải những trở ngại lớn trong tư tưởng: Tôi luôn bị phân tâm khi đọc Pháp mà lý do đơn giản là tôi không thể tĩnh tâm học Pháp.

Có hai học viên đã đề nghị tôi học thuộc Pháp, vì vậy tôi đã quyết định học. Thời gian đầu, tôi chỉ có thể học thuộc được một hoặc hai đoạn Pháp mỗi ngày.

Sau khi ghi nhớ được hơn 20 trang, tôi bắt đầu xem việc này như một nhiệm vụ phải hoàn thành. Do phải dành thời gian học thuộc Pháp nên tôi khó có thể hoàn thành việc thông đọc một bài giảng Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, cũng như các bài giảng khác.

Tôi thực sự cảm thấy thời gian quá eo hẹp đối với tôi vì tôi đang làm công việc biên tập cho một hạng mục Đại Pháp và còn phải chăm sóc con cái. Vì vậy, tôi bắt đầu nghĩ đến việc bỏ học thuộc Pháp.

Hơn nữa do tốc độ học của tôi quá chậm nên tôi không biết đến khi nào thì tôi mới có thể học thuộc hết cuốn sách. Sau đó, tôi đột nhiên có thể ghi nhớ được bốn đoạn Pháp trong một ngày, tốc độ học thuộc nhanh gấp mấy lần bình thường!

Lời nhắc nhở của Sư phụ: Chỉ ghi nhớ Pháp thôi là chưa đủ

Tôi nghĩ rằng Sư phụ đã giúp tôi vì thấy tôi đã có biểu hiện chán nản. Tuy nhiên, khi tôi cảm thấy hài lòng với những gì đã đạt được thì cô con gái đang học tiểu học của tôi nói với tôi bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Mẹ ơi, con muốn nói với mẹ rằng chỉ học thuộc Pháp thôi là chưa đủ. Mẹ phải tu luyện bản thân để đề cao tâm tính của mình”.

Tôi đã bị sốc khi nghe thấy những lời này của cháu. Tôi không thể tin được là những câu nói này lại đến từ một cô bé. Rõ ràng là Sư phụ đang dùng miệng của con bé để nhắc nhở tôi phải chú ý tu luyện bản thân và hướng nội, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Thần tích được triển hiện khi tôi kiên định tu luyện

Tôi không thể tìm đâu ra thời gian để đọc các bài viết trên trang Minh Huệ vì tôi thường quá bận. Tôi nghĩ mình chỉ cần học Pháp là đủ. Tôi cũng cho rằng tình hình ở Trung Quốc khác với ở hải ngoại nên tôi đã đi đến cực đoan là không cần phải đọc các bài viết trên Minh Huệ.

Nhưng có một học viên thích đọc các bài viết trên Minh Huệ và luôn chuyển tiếp một số bài chia sẻ hay cho tôi. Tôi không hài lòng với cô ấy vì nghĩ rằng cô ấy đang ép tôi phải đọc. Sau đó tôi nhận ra rằng có lẽ đó là Sư phụ đang thông qua cô ấy chuyển đến tôi để tôi bỏ đi tính bướng bỉnh của bản thân và nhanh chóng cải thiện trạng thái tu luyện của mình.

Tôi không có môi trường để học Pháp nhóm và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, hơn nữa tôi phải làm rất nhiều việc nhà trong một thời gian dài. Tôi đã nhầm lẫn việc hoàn thành nhiệm vụ là tu luyện, điều này đã gây ra các mâu thuẫn triền miên trong gia đình tôi. Những bài chia sẻ mà cô ấy gửi cho tôi thực sự là những gì Sư phụ muốn tôi đọc. Khi đọc các bài chia sẻ này và hướng nội, tôi đã nhận ra vấn đề của mình là gì và giá như tôi đọc những bài chia sẻ này sớm hơn.

Vì đồng tu này đã gửi cho tôi các bài chia sẻ trên Minh Huệ trong một thời gian dài nên tôi quyết định bắt đầu đọc tất cả những bài mà cô ấy đã gửi. Cô ấy cũng đã gửi một số bài chia sẻ về việc học thuộc Pháp.

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ áp dụng một số ý tưởng trong các bài chia sẻ này, nên tôi đã thực hiện ghi nhớ thêm một đoạn Pháp vào ngày hôm đó. Mặc dù chỉ là một chút thay đổi nhỏ nhưng tôi đã trải nghiệm được một tiến bộ lớn trong bài luyện tĩnh công vào đêm hôm đó.

Chân tôi không bị đau, mặc dù suốt hơn 20 năm qua chân tôi thường rất đau khi ngồi song bàn. Tôi đã thiền trong suốt một giờ và cảm thấy thật thoải mái!

Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là Pháp mà tôi học thuộc vào sáng hôm sau sẽ phản ánh trạng thái tu luyện của tôi vào ngày hôm trước.

Sư phụ giảng:

“Hễ tâm tính chư vị đề cao, thì thân thể chư vị sẽ phát sinh biến đổi to lớn; hễ tâm tính chư vị đề cao lên; thì vật chất của thân thể chư vị bảo đảm sẽ biến đổi”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tâm tôi choáng váng, cứ như thể Sư phụ đang trực tiếp nói chuyện với tôi vậy. Điều này giải thích cho sự thay đổi lớn trong trạng thái ngồi tĩnh công của tôi trước đây.

Tôi rất vui mừng vì cuối cùng tôi đã biết thế nào là tu luyện. Từ lúc ấy, tôi luôn có mong muốn học thuộc Pháp và làm việc này một cách tự nguyện. Tôi cũng nhận ra tầm quan trọng của việc hướng nội.

Tu bỏ tâm oán hận khi thấy sự bất công

Tôi đã nghĩ rằng việc “căm ghét sự bất công” là điều hoàn toàn tự nhiên. Điều này cho thấy tôi có thể phân biệt rõ tốt xấu và là người luôn bảo vệ công lý. Cho đến một ngày, một học viên phụ trách sản xuất của một chương trình truyền thông gọi điện và nói với tôi rằng ngôn từ trong bài viết của tôi quá thô thiển.

Cô ấy yêu cầu tôi chỉnh sửa lại và sử dụng ngôn từ lịch sự hơn. Ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu và phản bác lại cô ấy: “Mục tiêu của tôi là viết sao để giúp những người mù chữ và người già ở các vùng nông thôn hiểu được. Tôi tập trung vào việc xử lý các vấn đề, viết đơn giản, dễ hiểu chứ không phải lưu tâm quá nhiều đến câu từ hoa mỹ. Đây là một quá trình trải nghiệm trong tu luyện của tôi”.

Tôi tin chắc rằng cô ấy đã sai, rằng cô ấy đã quá quan tâm đến khía cạnh văn chương hời hợt mà bỏ qua chất lượng của bài viết.

Nhưng sau đó, tôi tự hỏi tại sao tôi lại tức giận với những gì cô ấy nói nếu như tôi đúng. Tôi nhận ra rằng bản thân đã có điều gì đó không ổn và chắc chắn phải có một chấp trước ẩn sâu đằng sau chuyện này.

Sau đó, tôi nhận ra chấp trước của mình là không muốn bị ai chỉ trích. Lời chỉ trích của cô ấy khiến tôi tức giận và dường như có một tảng đá đè lên trái tim tôi. Tối hôm đó, cô ấy lại gọi cho tôi, tôi đã chủ động xin lỗi cô ấy và nói với cô ấy rằng tôi đã nhận ra cái tôi của mình quá mạnh.

Tôi đã mở lòng để chia sẻ với cô ấy về việc tôi đã thay đổi suy nghĩ và tìm thấy chấp trước của mình như thế nào. Đột nhiên, cô ấy ngắt lời tôi và nói: “Trong đầu tôi chợt xuất hiện một câu nói: “căm ghét sự bất công giống như căm ghét kẻ thù”, tôi sợ mình quên mất nên ngắt lời để nói với chị”.

Khi tôi nghe thấy câu này, tôi chợt tỉnh ngộ: Chính là như vậy. Sư phụ đã dùng miệng của cô ấy để điểm hóa cho tôi. Ngay lúc đó, tảng đá đang đè nặng lên trái tim tôi đột nhiên biến mất. Tôi đã nói với cô ấy rằng tôi rất biết ơn về ý kiến phản hồi của cô ấy.

Hóa ra đây đều là sự an bài của Sư phụ để trừ bỏ chấp trước của tôi. Thật là nhầm lẫn khi có cách nghĩ: “căm ghét sự bất công như căm ghét kẻ thù”.

Quan niệm này khiến tôi không thể chịu đựng được những người có quan điểm khác biệt với tôi hoặc những điều mà tôi cho là tồi tệ. Tôi có xu hướng coi thường người khác, luôn nghĩ bản thân cao hơn người khác và không cho phép bất kỳ ai chỉ trích hay thách thức mình.

Tôi thường đóng vai một người cao thượng và có thể đứng lên chống lại cái ác. Vì vậy, tôi cảm thấy mình có thể nhìn thấu được ý định của người khác và chỉ ra sai lầm của họ. Khi tôi không đồng ý và cảm xúc hận thù xuất hiện, điều đó rất hợp lý nên tôi không nhận ra đó là một vấn đề lớn, điều này khiến tôi luôn hướng ngoại.

Tôi đã ngộ ra một sự thật sau khi vượt qua chướng ngại lần này. Chúng ta phải tìm ra nguyên nhân thực sự của mâu thuẫn, nó chính là các quan niệm hay chấp trước đang ẩn giấu sâu xa, và cần phải loại bỏ nó.

Tôi nhận ra rằng tất cả những sự việc tôi gặp phải khiến tôi cảm thấy khó chịu, không vui hoặc bị tổn thương đều là tốt vì chúng chính là những cơ hội tuyệt vời để tôi tu luyện tâm tính và đề cao bản thân. Tôi chân thành cảm ơn những người đã gây ra mâu thuẫn và rắc rối cho tôi.

Trừ bỏ chấp trước ngoan cố

Người điều phối hạng mục của tôi bất ngờ thông báo tại một cuộc họp trực tuyến mà không thảo luận trước với tôi về việc tôi sẽ đảm nhận thêm hạng mục biên tập tin tức ngoài hạng mục đang làm.

Ngay lập tức tôi có suy nghĩ: “Mình phải chăm con một mình từ khi chồng đi làm ngoài thị trấn, mình không thể đảm đương thêm được nữa!”. Tôi đã tức giận và từ chối nhận thêm trách nhiệm. Tôi cảm thấy mình không thể theo kịp các bản tin thời sự nhạy cảm do hoàn cảnh gia đình.

Tôi đã từng là một cộng tác viên với yêu cầu về thời gian ít khắt khe hơn, tôi được giao xử lý các bài viết về giáo dục, sức khỏe và kinh doanh.

Tôi tự hỏi tại sao quyết định đó lại được đưa ra. Sau sự việc này tôi chợt nhận ra mình không có lòng vị tha, lý do tôi hợp tác là để được công nhận và được mọi người biết đến.

Chấp trước đã theo đuổi tôi bấy lâu giờ đây đã bị phơi bày ra ngoài. Tôi nhớ rất rõ là sau buổi họp, tôi đã đọc được đoạn Pháp sau:

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi chợt nhận ra đây chẳng phải là Sư phụ đang chỉ ra chấp trước cho tôi sao.

Chỉ tha thứ cho người điều phối thôi là chưa đủ. Chỉ khi mâu thuẫn khiến tôi khó chịu và động chạm đến chấp trước bấy lâu của tôi thì tôi mới có thể thực sự đề cao tâm tính của mình.

Suy xét sâu hơn về chấp trước này đã giúp tôi có thể nhìn thấu nó để có thể loại bỏ nó từ gốc rễ. Đã có một sự thay đổi rõ rệt diễn ra trong cơ thể tôi sau khi tôi đề cao tâm tính.

Tôi thường cảm thấy Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi, tôi cảm thấy cơ thể ấm áp từ đầu đến chân trong lúc tôi học thuộc Pháp, nấu ăn hoặc viết bài. Khi phát chính niệm, tôi có thể cảm thấy được trường năng lượng rất mạnh.

Tôi cảm thấy cơ thể ấm lên, cảm giác này chưa từng xảy ra trước đây. Tôi cũng nhận ra cơ thể mình rung lên vài lần. Ban đầu tôi tưởng rằng đang có một trận động đất, nhưng sau đó tôi nhận ra những rung động này xuất hiện ở bên trong cơ thể của tôi.

Tu bỏ tâm tật đố

Có một ngày, một nhân viên bán hàng (cũng là một học viên Đại Pháp) trong nhóm của chúng tôi đã ký được hợp đồng quảng cáo đầu tiên với một khách hàng sau khi đại dịch coronavirus bắt đầu xẩy ra. Cô ấy đã thông báo tin này cho mọi người trong nhóm biết.

Mọi người đều chúc mừng cô ấy, nhưng riêng tôi không nói một lời nào vì nghĩ cô ấy đã quá tự phụ. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là tự hỏi tại sao một người như cô ấy lại may mắn đến vậy?

Tôi nghĩ việc được người khác chúc mừng sẽ khiến cô ấy tự mãn và gây hại nhiều hơn là có lợi cho cô ấy. Tôi nghĩ mình đúng vì trước đây đã từng làm việc với một người có tính cách giống cô ấy và người đó đã gặp rắc rối lớn.

Bởi vậy tôi đã không nói một lời nào và nghĩ: “Ký được hợp đồng quảng cáo thì có gì ghê gớm mà phải khoe khoang!”

Thật là kỳ lạ! Tôi cảm thấy thuật ngữ “khoe khoang” rất quen thuộc với mình. Tôi đột nhiên nhớ ra những từ đó đã được nhắc đến khi Sư phụ giảng về tâm tật đố.

Tôi đã rất sốc và nhận ra phản ứng của tôi với người học viên đang thể hiện sự ghen tị của tôi. Thảo nào tôi có cảm giác không thoải mái và nghĩ rằng thật không công bằng khi cô ấy đã ký được hợp đồng đầu tiên sau đại dịch.

Điều tồi tệ hơn nữa là tâm tật đố này đã khiến tôi tìm kiếm những khuyết điểm của cô ấy và những lý do khác để bao biện cho suy nghĩ của mình. Tâm tật đố này của tôi đã bị che giấu trong rất nhiều năm qua vì tôi không hướng nội.

Tôi rất vui vì cuối cùng tôi đã phát hiện ra chấp trước này, và tôi cũng nhận ra rằng những chấp trước này không phải là con người thật của tôi mà chúng chỉ đang sống ẩn nấp trong tôi mà thôi.

Chúng sẽ tự bảo vệ để không bị phát hiện bằng cách gia cường để tôi tiếp tục phán xét đúng sai theo quan niệm của người thường và tìm lý do để chứng minh đối phương tồi tệ ra sao và bản thân đã đúng như thế nào.

Sau này, mỗi khi tôi quyết định điều gì là đúng hay sai, tôi sẽ tự hỏi bản thân liệu tôi có bị mắc kẹt trong quan niệm của người thường về đúng hay sai, hay tôi đang tìm kiếm bằng chứng để chứng minh rằng tôi đã đúng để che đậy một vài chấp trước. Nếu tôi bảo vệ hoặc che đậy các chấp trước này thì chính là tôi đang để các chấp trước kiểm soát và thao túng.

Sau khi tôi phát hiện ra tâm tật đố của mình, Sư phụ đã giúp tôi gỡ bỏ hầu hết cái tâm này, nhưng tôi vẫn cần cảnh giác với sự ngoan cố của nó và loại bỏ nó từng lớp một. Ngay sau đó, tôi lại gặp phải một khổ nạn khác.

Tấm gương phản chiếu

Trong một bài viết trên Minh Huệ mà một học viên đã gửi cho tôi, có vẻ như tác giả là người rất tự phụ, luôn chỉ ra những vấn đề của các học viên khác. Tôi cho rằng dường như anh này đang tự đặt mình ở vị trí cao và rất kiêu ngạo. Tôi thấy lo lắng cho tác giả và nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy vấn đề của anh ấy.

Tuy nhiên, ngay sau khi tôi nghĩ về nó theo cách này thì dạ dày của tôi đột nhiên bị đau, tôi biết có điều gì đó không ổn với mình vì vậy tôi ngay lập tức hướng nội.

Tôi nhận ra tác giả chính là tấm gương phản chiếu của mình. Khi tôi nhìn thấy sự kiêu ngạo của anh ấy, tôi nhận ra rằng tôi cũng là người kiêu ngạo và tự mãn. Tôi đã quen với việc tìm kiếm lỗi của người khác và đây chính là biểu hiện của tâm tật đố. Tôi thầm nói với Sư phụ rằng tôi đã sai và tôi quyết tâm sẽ trừ bỏ tâm tật đố bám rễ trong thâm tâm tôi.

Tôi cảm thấy mình đã loại bỏ được chấp trước này, nhưng ở đây tôi lại nghĩ rằng tác giả đã mắc một số thiếu sót. Thực tế là do tôi không thể tin rằng những gì đã xảy ra thực sự là do Sư phụ an bài để tôi đề cao lên.

Thật ngạc nhiên, khi tôi ngộ ra điều này nhưng vẫn còn chút nghi ngờ thì người học viên đã gửi bài viết cho tôi đã gửi thêm cho tôi một bài viết khác. Tôi đã bị sốc khi nhìn thấy tiêu đề của bài viết: “Trừ bỏ từng lớp từng lớp tâm tật đố”.

Bài viết này chính là dành cho tôi. Vào lúc ấy, tôi cảm thấy Sư phụ đang ở bên cạnh tôi và luôn quan tâm coi sóc tôi. Ngài đã biết được suy nghĩ của tôi và luôn an bài các cơ hội tu luyện để tôi có thể đề cao tâm tính.

Sau đó, tôi đã gọi cho người học viên này để cảm ơn cô ấy đã gửi cho tôi những bài chia sẻ hay. Cô cũng ngạc nhiên và nói bài viết trên tự nhiên xuất hiện trong khi cô đang tìm kiếm thông tin trên mạng. Cô nghĩ rằng bài chia sẻ này rất hữu ích và gửi ngay cho tôi mà không suy nghĩ quá nhiều về nó.

Chỉ sau đó tôi mới biết mình đã có duyên với người học viên mà tôi từng không ưa này như thế nào. Đó là một mối quan hệ đáng quý mà Sư phụ đã an bài cho tôi.

Tôi đã được hưởng lợi rất nhiều từ việc học thuộc Pháp và kiên định tu luyện bản thân trong ba tháng. Tôi đã có thể hướng nội và đào sâu tìm ra những chấp trước của bản thân khi gặp phải mâu thuẫn.

Giờ đây tôi thường xuyên trải qua những bước đột phá trong việc đề cao tâm tính của mình. Đặc biệt, tôi đã trải qua một sự thay đổi lớn về cơ thể sau khi tôi phát hiện ra tâm tật đố và trừ bỏ nó.

Sư phụ giảng:

“Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả”. (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Giờ đây tôi có thể học thuộc một đến hai trang Chuyển Pháp Luân mỗi ngày tùy thuộc vào lượng thời gian tôi có. Tuy nhiên, đôi khi tôi chỉ có thể ghi nhớ được một đoạn Pháp.

Mặc dù vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng tôi biết rằng bản thân đang dần tiến bộ. Đó là món quà mà Sư phụ đã dành cho tôi. Tôi thực sự rất biết ơn Ngài!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/14/408860.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/9/189823.html

Đăng ngày 17-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share