Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-10-2020] Vào ngày 4 tháng 9 năm 2020, khi tôi chuẩn bị thức dậy và luyện công lúc ba giờ sáng thì đột nhiên tôi cảm thấy chóng mặt, như thể trái đất đang quay vòng vòng. Tôi nhìn thấy một con mắt màu đỏ cùng một thứ màu vàng bên cạnh nó trông giống một cái đuôi. Nó xoay nhanh tới mức tôi không thể chịu đựng được. Ngay lập tức tôi hét lớn: “Sư phụ xin giúp con! Sư phụ Lý Hồng Chí xin hãy giúp con!” Sau đó tôi nằm sấp trên sàn nhà với mồ hôi chảy đầm đìa trong gần bốn giờ đồng hồ.

Tôi đợi cho tới lúc 6 giờ 30 phút sáng để gọi cho con trai mình: “Con hãy đến đây ngay sau khi ăn xong bữa sáng nhé”. Nhận thấy sự khẩn trương trong giọng nói của tôi, con trai tôi đã nhanh chóng đi tới nhà tôi. Tôi chóng mặt tới mức không dám mở mắt. Tôi đã không ăn gì trong hai ngày, và chỉ uống một chút nước qua ống hút. Vào ngày thứ ba, tôi đã bị đau bụng trước khi húp một ít cháo loãng.

Tôi đã không ra khỏi giường trong bốn ngày. Con gái và con trai tôi yêu cầu tôi đến bệnh viện kiểm tra. Nhưng tôi trả lời: “Không cần, mẹ chỉ đang tiêu nghiệp thôi. Các con đừng nói việc này với bất kỳ ai”. Vào buổi tối ngày thứ tư bị bệnh, cơn chóng mặt vẫn tiếp tục tra tấn tôi. Tới nửa đêm thì tôi không còn chóng mặt nữa nhưng cơ thể vẫn còn yếu.

Trong khoảng thời gian này tôi có một suy nghĩ: “Mình từng là một người mắc nhiều bệnh tật. Nhưng kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã lấy xuống mọi bệnh tật cho mình. Mình đã toàn thân vô bệnh suốt 21 năm qua. Vào lúc này chắc hẳn mình phải có lậu lớn trong tu luyện, nếu không thì mình sẽ không gặp nghiệp bệnh nghiêm trọng và trải qua ma nạn lớn như vậy được”.

Tôi đã đọc lại Kinh văn Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019 của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Học viên mới không hiểu rõ lắm, nên tưởng rằng nói “Ồ, có bệnh thì không được nói là ‘có bệnh’, hãy nói là ‘tiêu nghiệp’”. Không phải [ý đó] đâu, [đây] thật sự là tiêu nghiệp. Con đường của chư vị đã an bài xong rồi, không cho phép thân thể chư vị có bệnh, thật sự không cho phép thân thể chư vị có bệnh”. (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019

“Nó không phải, ấy là nghiệp lực quăng vào chỗ đó. Thế tại sao cứ phải quăng vào đó nhỉ? Không nhất định phải quăng vào đó, cũng có thể quăng chỗ này, cũng có thể quăng chỗ kia. Bởi vì bản thân chư vị có chấp trước gì, thì khi muốn giúp chư vị tu luyện chúng bèn quăng vào chỗ đó cho chư vị”. (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019

“Mọi người biết đó, tu luyện là giảng ‘vô lậu’. Chư vị ‘hữu lậu’ thì chúng để chư vị lên Trời được không? Chính là chuyện như vậy”. (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019

Có một người hàng xóm sống ở đối diện nhà tôi. Mỗi lần tôi nói chuyện với những người hàng xóm khác lâu một chút, cô ấy sẽ đi tới chỗ họ và nói xấu về tôi. Vì những người hàng xóm kia đối xử với tôi rất tốt, nên họ sẽ kể lại cho tôi nghe những điều mà cô ấy nói. Sau khi bốn, năm người nói với tôi việc này, tôi bỗng sản sinh tâm oán hận với cô ấy. Tôi có những suy nghĩ phê phán cô ấy, nhưng tôi cố gắng không nói gì với cô ấy cả. Tôi đã vô thức nói xấu sau lưng cô ấy với những người khác.

Sư phụ giảng:

“[nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Gần như trong mỗi bài giảng, Sư phụ đều nhắc tới “hướng nội” nhưng tôi lại không tìm ra được chấp trước liên quan tới vấn đề này.

Vào ngày thứ năm, một đồng tu sống ở xa đã gọi điện cho tôi. Vì giọng nói của tôi lí nhí và hầu như không nghe được rõ nên cô ấy đã gác máy và gọi cho một đồng tu sống gần tôi. Người học viên này sau đó đã đi tới nhà tôi. Sau khi nhìn thấy tôi, cô ấy chỉ nói đơn giản rằng: “Đừng hướng ngoại mà hãy hướng nội, cố gắng tìm ra chấp trước để loại bỏ, và diệt trừ nó triệt để”.

Vào ngày thứ sáu, tôi nhận được bài chia sẻ của một đồng tu đăng trên Tuần báo Minh Huệ số 973. Tiêu đề của bài chia sẻ là “Bạn sẽ vui vẻ khi không có tâm phàn nàn”. Tâm tôi bắt đầu thức tỉnh sau khi đọc bài chia sẻ. Học viên này nói rằng: “Nếu bạn có tư tưởng phàn nàn, thì bạn sẽ có hành vi đổ lỗi cho người khác”. Câu này rõ ràng có liên quan đến tôi.

Sư phụ giảng:

“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công. Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui. Bậc Giác Giả không có tâm chấp trước, tĩnh nhìn thế nhân đang lấy điều huyễn hoặc làm cõi mê”. (Cảnh Giới, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi đã viết những lời giảng này của Sư phụ lên một mảnh giấy nhỏ và dán lên chiếc gương treo trên tường. Lần tiếp theo đọc lại đoạn Pháp này, tôi đã bị chấn động.

Tôi từng nghĩ rằng bản thân mình không có tâm tật đố. Khi người khác có nhiều tiền hoặc một thứ gì đó khác, tôi rất vui vẻ và không đố kỵ với họ. Lần này khi đọc đoạn Pháp trên của Sư phụ, tôi ngộ ra rằng oán và hận đều thuộc về tật đố. Tôi có cả tâm oán và hận! Chúng chẳng phải thứ ác sao? Nếu vậy thì tôi cũng là một người ác! Quả là choáng váng! Tôi không muốn mình là kẻ ác, tôi không muốn tâm oán hận, tôi không muốn tâm tật đố, và tôi quyết tâm phải loại bỏ những nhân tâm này.

Tôi liên tục lặp lại những lời này và viết chúng ra giấy. Tôi phải tu khứ tâm oán hận và tật đố, thay vào đó là tu xuất tâm từ bi. Tôi không nên là kẻ ác mà phải trở thành một người thiện lương bằng cách đề cao tâm tính.

Tối hôm đó, con gái tới thăm tôi và tình cờ gặp người hàng xóm sống đối diện nhà tôi. Cô ấy nói với con gái tôi rằng: “Mẹ cháu đang bị ốm nhưng cô vẫn chưa tới thăm được. Khi chân cô gặp vấn đề, mẹ cháu đã mua thực phẩm và rau giúp cô”. Con gái tôi đáp lại: “Mẹ cháu không bị ốm mà chỉ chóng mặt một chút thôi. Mọi thứ vẫn ổn cô ạ”. Sau đó con gái tôi đã chuyển lời của cô ấy cho tôi. Sau khi nghe điều đó, tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy. Và tôi cũng không còn oán hận cô ấy nữa.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi mắc một chứng bệnh bên trong tai gọi là mê đạo màng. Tôi từng trải qua nhiều lần chóng mặt và các triệu chứng khác tương tự như lần tiêu nghiệp gần đây, nhưng chúng không nghiêm trọng như lần này. Lượng nghiệp lực tiêu trừ lần này lớn như vậy là do nhân tố tà ác của cựu thế lực an bài! Sư phụ đã cứu tôi một lần nữa. Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ!

Đồng thời, tôi cũng cảm ơn người hàng xóm đã tạo điều kiện giúp tôi đề cao tâm tính bản thân. Tôi sẽ tu khứ các chủng nhân tâm trong tu luyện và làm tốt ba việc để có thể cùng Sư phụ hồi gia.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/19/413965.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/7/189800.html

Đăng ngày 14-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share