Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-12-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1997, và hiện tôi 53 tuổi. Trong 23 năm qua, tôi đã trải qua rất nhiều thăng trầm. Những tư tưởng người thường giống như những ngọn núi và quan niệm người thường giống như xiềng xích han gỉ, tất cả đều cố gắng ngăn cản tôi tu lên. Dưới sự chỉ dẫn của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi đã vượt qua mưa gió đi đến hôm nay. Tôi muốn chia sẻ một vài kinh nghiệm tu luyện của mình, để giao lưu cùng các đồng tu.

Học cách thực tu

Một học viên địa phương của chúng tôi bị cầm tù bất hợp pháp và bị bức hại trong tù. Anh bắt đầu xuất hiện các triệu chứng bệnh nặng. Một số học viên và gia đình anh đã thành lập một nhóm để giải cứu anh. Một lần khi thảo luận về việc chúng tôi nên làm gì, tôi nói năng lý lẽ hùng hồn, nói nên làm như thế nào thế nào, đạo lý rõ ràng, cảm thấy thật tốt đẹp. Tuy nhiên, một học viên khác nhìn tôi và nói: “Bạn có tâm làm việc.” Tôi đáp: “Việc này không có người đi làm, tự nó liệu có thể thành sao?” Trong lòng tôi nảy sinh vô số điểm không phục. Đồng tu đó nhìn tôi nhưng không lên tiếng.

Một tháng sau, sau khi đọc Pháp cùng nhau, chúng tôi đã thảo luận về một số vấn đề cần được giải quyết trong nỗ lực giải cứu đồng tu. Các học viên biểu đạt ý kiến. Sau khi tôi nói xong, học viên kia lại nói: “Bạn có tâm làm việc.” Các học viên khác cũng phụ họa, dường như mọi người có chung nhận thức. Tôi nghĩ mọi người đều nói vậy cả, như vậy vấn đề của mình rất nghiêm trọng. Tôi hỏi: “Tâm làm việc là như thế nào?” Nhưng không ai trong nhóm nói gì cả.

Tôi cảm thấy bối rối, vì tôi không thực sự hiểu nhận xét của anh ấy và các học viên khác không gợi ý cho tôi. Trên đường về nhà, tôi liên tục tự hỏi vấn đề của mình là gì. Tuy nhiên, tôi không thể tìm ra nó. Tôi cầu xin Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, xin điểm hóa cho con. Con không thể hình dung được tâm làm việc là như thế nào.”

Trong đầu tôi chợt hiện ra một hình ảnh. Trong hình, tôi thấy mình đang bận làm các việc mà không hướng nội. Lúc đó, tôi đột nhiên hiểu ra. Kể từ đó, khi gặp vấn đề, tôi có thể hướng nội tìm nguyên nhân. Sự việc này đã trở thành bước ngoặt trong tu luyện của tôi. Từ đó trở đi, tôi đã học được cách thực tu bản thân!

Tu bản thân trong khi học cách phối hợp

Một học viên là điều phối viên muốn thành lập các nhóm học Pháp ở khu vực của họ. Anh muốn tôi phối hợp với anh. Công việc này tưởng chừng dễ dàng nhưng thực ra lại khá khó khăn. Các học viên khác nhau có hoàn cảnh khác nhau và suy nghĩ khác nhau về việc học Pháp nhóm. Một số cảm thấy sợ hãi; một số bất đồng với nhau; một số không đồng ý với việc thành lập các nhóm học Pháp; một số lại không thể tham gia vì hoàn cảnh gia đình của họ. Chúng tôi đã nói chuyện với một số học viên tích cực tham gia giảng chân tướng và thu xếp để mời các học viên cùng nhau thảo luận về việc thành lập nhóm học Pháp. Tuy nhiên, vào thời điểm như đã hẹn, chỉ có ba người đến. Tôi có cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân.

Sau đó, chúng tôi được biết rằng một số học viên không muốn phối hợp và đã không thông báo cho các học viên khác tham dự buổi thảo luận, mặc dù họ đã đồng ý. Tôi cảm thấy khó chịu. Điều phối viên nhắc tôi hướng nội tìm xem chúng tôi có vấn đề gì không và liệu chúng tôi có dựa vào học viên khác để làm các việc cho chúng tôi hay không. Chính niệm của điều phối viên đã nhắc tôi loại bỏ những suy nghĩ bất chính của mình về các học viên khác. Tôi cũng nhận ra rằng suy nghĩ bất chính đó xuất phát từ tâm tật đố.

Điều phối viên và tôi giữ vững chính niệm: “Chúng ta phải đi tốt con đường của mình. Sư phụ muốn chỉnh thể chúng ta đề cao, và chúng ta không nên dựa vào các học viên khác để giải quyết việc này cho chúng ta.” Chúng tôi quyết định rằng chúng tôi nên nói chuyện với từng học viên trong khu vực để hiểu những suy nghĩ và hoàn cảnh của họ. Đối với những người không sẵn lòng hợp tác, chúng tôi không nên đối xử với họ khác đi.

Tôi đã đến thăm một học viên lớn tuổi, ngoài 70 tuổi, tại nhà của bà. Cuộc sống của bà khó khăn và bà phải bận rộn kinh doanh buôn bán nhỏ để kiếm sống. Bà không có môi trường để học Pháp ở nhà. Bà giải thích hoàn cảnh gia đình bà, nói một lúc lâu về những khó khăn của mình. Trong khi lắng nghe, tôi bắt đầu mất kiên nhẫn và hơi khó chịu. May mắn thay, tôi đã có thể ước thúc bản thân và tiếp tục lắng nghe.

Sau một thời gian, tôi nhận thấy mình bị khó chịu. Tôi cảnh giác và tự hỏi: “Tại sao mình lại khó chịu? Không phải mình đến để nắm bắt tình huống của bà ấy sao? Nếu không lắng nghe thì mình sao có thể biết tình huống của bà ấy?” Tôi chính lại tư tưởng của mình và bình tâm lại. Lúc này, bà cũng đã nói xong. Dựa trên hoàn cảnh của bà, tôi đã xếp bà vào nhóm học Pháp vào thời điểm phù hợp với lịch trình của bà.

Khi tôi rời nhà bà thì đã muộn. Trên chuyến xe buýt về nhà, tôi ngẫm lại những gì mình đã nghĩ và nói trong khi thăm bà ấy. Tôi hướng nội: “Tại sao mình lại khó chịu?” Tôi nhận ra mình có tâm làm việc và thiếu kiên nhẫn. Đằng sau sự thiếu kiên nhẫn là vị tư, nếu điều gì đó không theo ý mình, tôi bắt đầu không vui. Tôi tự cho mình là trung tâm và không thiện. Tôi đã phát chính niệm để chính lại bản thân. Khi về đến nhà thì đã rất muộn, nhưng tôi cảm thấy hài lòng.

Sau hơn hai tháng nỗ lực, chúng tôi đã đến thăm mọi học viên địa phương và đã thành lập các nhóm học Pháp trong khu vực. Các học viên địa phương đã tham gia các nhóm để học Pháp cùng nhau và đề cao như một chỉnh thể.

Một ngày nọ, tôi đến nhà của một học viên để tham gia nhóm học Pháp của họ. Vị học viên nói rằng cô nghe nói nhà cô bị theo dõi và cô cảm thấy lo lắng. Mỗi học viên trong nhóm chia sẻ suy nghĩ của họ về tình huống này. Chúng tôi đồng ý rằng tình huống xảy ra vì chúng tôi có tâm sợ hãi, và chúng tôi đã hướng nội tìm. Bầu không khí tại điểm học Pháp thật bình yên. Một học viên khác đề xuất rằng chúng tôi có thể chuyển nhóm học Pháp tới nhà cô ấy để giảm áp lực cho học viên đang dùng nhà tổ chức nhóm học Pháp. Trong khi quan sát những thay đổi ở những học viên này, tôi đã cảm tạ Sư phụ từ tận trong tâm. Tôi rất vui vì có thể tham gia thành lập các nhóm học Pháp này.

Qua kinh nghiệm này, tôi đã học được cách phối hợp. Trong quá trình phối hợp, nếu một người có thể đi đúng đường – suy xét cho người khác trước, khoan dung trước những bất đồng của học viên khác, hướng nội tìm nguyên nhân và giữ vững chính niệm khi gặp khó khăn, thì kết quả sẽ tốt. Sư phụ sẽ dẫn chúng ta đi trên một con đường tươi sáng.

Loại bỏ chấp trước căn bản

Tháng 7 năm 2020, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác đã khởi động một làn sóng bức hại các học viên Pháp Luân Công khác. Mọi người tại văn phòng cộng đồng đã gọi cho con tôi để tìm tôi. Sau khi con tôi nói với tôi, tôi đã rất khó chịu và thậm chí không thể ăn được. Trong nhiều năm, tôi đã rất vất vả để loại bỏ các chấp trước của mình. Có một số chấp trước mà tôi không thể loại bỏ nhanh chóng, vì vậy tôi chú ý đến chúng và tiếp tục cố gắng loại bỏ chúng. Lần này cựu thế lực đang sử dụng chấp trước nào để bức hại tôi đây?

Tôi nhớ lại lần đầu tiên cảnh sát tìm tôi qua con tôi. Con tôi nói với tôi: “Mẹ đi đâu đó đi! Đừng để họ bắt mẹ!” Tôi nghĩ: “Mình sẽ đi đâu đây? Nếu mình không vứt bỏ chấp trước, bất kể đi đâu cựu thế lực vẫn sẽ tìm mình. Mình phải tu tâm.” Tôi thấy mình có chấp trước an dật, và tôi đã vứt bỏ nó rất nhiều. Lần này chấp trước là gì đây?

Tôi đã chia sẻ tình huống của mình với các học viên khác tại nhóm học Pháp của chúng tôi. Tôi bắt đầu nói về ĐCSTQ tà ác sử dụng dịch bệnh để bức hại mọi người. Một học viên chỉ ra rằng tôi đã bị lạc đề. Tôi ngừng nói. Sau đó, sau buổi học Pháp nhóm, tôi đã gặp một học viên và nói với cô ấy về những gì đã xảy ra tại buổi học Pháp. Cô ấy nói rằng tôi có tâm lý phản cảm với ĐCSTQ. Tôi nghĩ về điều đó và đồng ý rằng cô ấy đúng. Bất cứ khi nào nói về ĐCSTQ, tôi lại muốn nguyền rủa nó. Tôi tiếp tục hướng nội tìm: “Mình có chấp trước nào phía sau cái tâm đó?” Tôi nhận ra những việc làm xấu xa của ĐCSTQ đã can nhiễu cuộc sống của tôi. Tôi bị chấp trước vào cuộc sống thoải mái của người thường!

Nhìn lại, tôi vốn sống trong đau khổ từ khi còn là một đứa trẻ. Bố tôi thường xuyên đánh đập và mắng mỏ tôi. Cuộc hôn nhân của tôi cũng thất bại. Trong sâu thẳm, tôi ao ước một cuộc sống bình yên và thoải mái. Tôi nhận ra đây là một chấp trước căn bản ẩn sâu trong tâm trí của tôi. Trong hai năm qua, sau khi chúng tôi không thể nhận được thẻ điện thoại để gọi điện giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, tôi đã thư giãn và có một cuộc sống thoải mái. Tôi không còn tinh tấn như trước.

Sau khi tìm ra được chấp trước căn bản này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đồng thời, lời dạy của Sư phụ vang vọng trong tâm trí tôi:

“‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi quyết tâm loại bỏ chấp trước này, phủ nhận can nhiễu và bức hại của cựu thế lực.

Nhìn lại hơn 20 năm tu luyện của mình, tôi đã trải qua nhiều khổ nạn. Tôi đã vượt qua tốt một số khổ nạn và một số phải trải qua nhiều khó khăn. Trên đây là một số kinh nghiệm quan trọng đã giúp tôi tăng cường chính niệm và loại bỏ những quan niệm người thường của mình.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã từ bi cứu độ con. Cảm ơn các bạn đồng tu vì đã nhắc nhở tôi hướng nội tìm nguyên nhân của mỗi ma nạn.


Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/25/416980.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/3/190230.html

Đăng ngày 16-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share