Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-01-2021] Khi chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995, tôi cũng học các bài công Pháp trong một vài ngày. Có thể khi đó vẫn chưa phải lúc tôi tu luyện hoặc có lẽ tôi đã bị can nhiễu bởi những gì tôi nghe được trước đó nên tôi đã không đắc Pháp vào thời điểm ấy. Thậm chí tôi còn phàn nàn về việc tu luyện của chồng. Tôi không nhận ra rằng tôi đang đi sai đường.

Năm 1998, chồng tôi bị nghiệp bệnh, cơn sốt dữ dội kéo dài hơn 20 ngày. Ông liên tục học Pháp và luyện công. Sau khi bình phục, chồng tôi thậm chí còn khỏe hơn trước. Lúc đó, ông ấy có thể nhìn thấy những Pháp Luân nhỏ nhiều màu sắc đang quay trước mặt mình.

Trải nghiệm của chồng đã thay đổi suy nghĩ của tôi. Pháp Luân Đại Pháp thực sự là chính Pháp. Bởi vì ngộ tính thấp nên tôi đã không đắc Pháp khi chồng tôi đắc Pháp, nhưng tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần nữa.

Tôi bắt đầu tu luyện vào tháng 10 năm 1998 và mặc dù đã ở độ tuổi 70, nhưng tình trạng sức khỏe của tôi đã cải thiện rất nhiều kể từ đó. Tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu một quan nạn mà tôi đã gặp phải và cách tôi đã vượt qua.

Một ngày năm 2004, trong lúc tôi đang hấp bánh bao, tôi bị trượt chân và ngã. Chân trái bị trẹo về phía sau. Tôi cố gắng đứng dậy nhưng không thể. Tôi lấy điện thoại di động và gọi cho một đồng tu, rất nhanh chóng cô ấy đã đến nhà tôi và đưa tôi lên giường. Cô ấy nhắc tôi hãy giữ chính niệm và xin Sư phụ bảo hộ.

Xương đùi của tôi dường như bị gãy và chân tôi bị sưng nặng đến mức bạn đồng tu phải dùng kéo để cắt quần của tôi ra. Các con tôi về, chúng kinh hãi khi nhìn chân của tôi và đã gọi xe cấp cứu. Tôi liên tục xin Sư phụ giúp trên đường tới bệnh viện.

Sau khi chụp chiếu và kiểm tra, bác sĩ kết luận tôi bị gãy xương đùi và có một khối u ở đầu gối. Ông đề nghị nên nắn lại xương bị gãy trước và sáu tháng sau sẽ cắt bỏ khối u.

Con gái mang phim chụp X quang của tôi tới một bác sỹ chuyên khoa ở Bắc Kinh. Ông nói tình trạng của tôi khá nghiêm trọng và tôi cần cạo xương ba lần trong thời gian ba năm. Nếu tôi không chữa trị chân trái, tôi có thể sẽ không đi lại hoặc ngồi được. Nếu khối u phát triển thành một khối u ác tính, chân của tôi sẽ bị cắt cụt.

Con gái tôi sợ hãi và đã tới gặp một chuyên gia khác để tư vấn nhưng cũng nhận được kết luận tương tự. Mặc dù các con đã chứng kiến sự cải thiện sức khỏe của tôi từ khi tôi bắt đầu tu luyện, chúng vẫn vô cùng lo lắng.

Trong tâm, tôi tiếp tục xin Sư phụ giúp. Tôi không chấp nhận tình trạng này – đó đều là giả tướng. Tôi vẫn chưa làm tốt ở một vài khía cạnh và cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của tôi. Tôi phải quy chính bản thân. Tôi từ chối tuân theo đề nghị của bác sĩ vì tôi biết Sư phụ sẽ chăm sóc cho tôi và tôi sẽ không sao.

Các học viên tới thăm để học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm với tôi. Chính niệm của tôi càng ngày càng mạnh mẽ. Hướng nội, tôi nhận ra gần đây tôi bị ham mê việc khai khẩn đất làm ruộng. Tôi đã lãng phí khoảng thời gian trân quý mà Sư phụ cấp cho chúng ta để tu luyện.

Đó là một sơ hở lớn. Tôi cũng có chấp trước đối với lợi ích cá nhân. Tôi đã không sử dụng thời gian trân quý của mình để làm ba việc. Tôi đã không thực sự nỗ lực cứu người. Trong khi các bạn đồng tu vô cùng bận rộn cứu người, tôi lại bận bịu với việc đồng áng. Đó là sự đối lập hoàn toàn.

Sau khi nhận ra điều này, tôi cảm nhận một luồng nhiệt nóng xuyên suốt từ đầu tới các ngón chân. Tôi biết thể ngộ của mình là đúng và Sư phụ từ bi đang khích lệ tôi. Ngày hôm đó khi đang đọc sách Chuyển Pháp Luân, một câu trong sách đã tỏa ánh vàng kim:

“Hễ tâm của chư vị bất chính, liền lập tức kết thúc ngay.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi dụi mắt và nhìn cẩn thận. Các chữ vẫn đang tỏa ánh vàng kim. Một vài phút sau đó, chúng trở lại như ban đầu. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi. Chính niệm của tôi đã bị dao động bởi lời của bác sĩ và người thân. Sư phụ đang nhắc nhở tôi cần bảo trì chính niệm và xem bản thân là người tu luyện. Vì thể ngộ của tôi kém nên Sư phụ đã lo lắng cho tôi. Tín tâm của tôi đối với Sư phụ và Pháp chưa đủ vững chắc.

Tôi không còn nghĩ về việc phẫu thuật nữa và tập trung làm ba việc. Chân của tôi hồi phục nhanh chóng và tôi không gặp bất kỳ vấn đề nào mà các bác sĩ cảnh báo. Các thành viên trong gia đình tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi có thể ngộ sâu sắc rằng tu luyện Đại Pháp là vô cùng nghiêm túc.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ và cứu độ con!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/7/418141.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/28/190130.html

Đăng ngày 13-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share