Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-11-2020] Tôi đã được bạn trai giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Khi tôi qua nhà anh ấy, anh ấy đã tìm cuốn Chuyển Pháp Luân từ trong ngăn kéo và nói: “Cuốn sách này sẽ làm em kinh ngạc, em nên có cuốn này.” Tôi đã nhận lấy cuốn sách đó và để ngay vào túi xách. Dường như là tôi đã chờ đợi hàng nghìn năm rồi để có được cuốn sách này. Không phải đến khi tôi bắt đầu tu luyện tôi mới nhận ra vì sao khi nhận cuốn sách ấy tôi đã chấn động như vậy. Đã 24 năm rồi, tôi chưa một lần rời cuốn Chuyển Pháp Luân.

Tôi đã tìm được một điểm luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lúc ấy mọi người đang luyện bài công pháp đứng thứ hai, và ngay khi tôi giữ tư thế ôm bánh xe trước đầu (Đầu Tiền Bão Luân), tôi đã nhìn thấy một vị Phật mặc áo cà sa lôi một con rắn ra từ thân thể tôi. Vị Đại Phật đó đã tóm lấy con rắn vào đúng tử huyệt của nó, và tôi đã nghĩ rằng vị Phật này thật có năng lực. Chỉ sau khi nhìn thấy ảnh Sư phụ Lý (nhà sáng lập Đại Pháp) tôi mới nhận ra rằng vị Đại Phật đó chính là Sư phụ.

Sau khi luyện bài động công thứ hai, tôi tiếp tục luyện bài ba và bài bốn. Tôi làm theo động tác của các học viên khác, và hai bàn tay tôi cảm thấy rất nhẹ ngay vào ngày đầu tiên luyện công ấy.

Buông bỏ sinh tử

Năm 2000, tôi cùng với một học viên đã tới Bắc Kinh đòi công lý cho Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Sau khi chúng tôi bị bắt, chúng tôi bắt đầu luyện công tại đồn cảnh sát, trong khi người học viên kia luyện bài động công thì tôi luyện bài tĩnh công. Trước khi đến Bắc Kinh, tôi đã có niệm rằng mình phải buông bỏ sinh tử. Khi đang luyện bài công pháp số năm tại đồn cảnh sát tôi đã nghĩ rằng mình không nên chết, bởi vì tôi vừa mới trở thành một học viên. Tôi thầm cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, con muốn được theo ngài cho đến tận cùng.”

Gần như ngay lập tức, tôi cảm thấy thân thể của tôi đã đi đâu mất và chỉ còn mỗi tư duy biết rằng mình vẫn đang luyện công.

Sư phụ đã giảng:

“Người luyện công trong trạng thái ấy thì thân thể đạt đến trạng thái diễn hóa đầy đủ nhất, trạng thái tốt đẹp nhất.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Trạng thái tốt đẹp nhất này còn tiếp diễn cả đêm hôm ấy, cho đến tận sáng hôm sau. Thậm chí khi người cảnh sát đập bàn và hét vào mặt tôi, tôi vẫn muốn được ở trong trạng thái tĩnh lặng đó. Trong thời gian bị giam giữ phi pháp tại đồn cảnh sát, tôi đã thiền định hơn 10 tiếng đồng hồ.

Răng tôi đã lành lại một cách thần kỳ

Vào năm 2001 khi đang làm việc ở một ngân hàng tôi đã bị bắt và bị đưa đến một trung tâm tẩy não, được đặt ngay tại trung tâm cai nghiện của tỉnh. Tất cả các doanh nghiệp quốc doanh đều tổ chức các lớp tẩy não, một việc hết sức tàn ác. Nếu chúng tôi không bị “chuyển hóa,” chúng tôi sẽ bị đưa đến các trại cưỡng bức lao động.

Tôi đã bắt đầu giảng chân tướng cho đám người chịu trách nhiệm thực hiện bức hại ở cấp tỉnh, và tôi đã tuyệt thực để phản đối bức hại. Vài ngày sau đó, bốn năm cảnh sát đến và cậy răng tôi bằng một cái thìa sắt. Bốn răng hàm trên và hàm dưới của tôi đã bị lung lay. Mấy răng hàm trên của tôi lung lay đến nỗi cảm giác như chúng có thể rụng ra bất cứ lúc nào.

Sau cuộc chiến giữa thiện và ác trong 2 tháng, tôi đã được người phụ trách cấp tỉnh thả ra.

Sau khi trở về nhà, tôi đã luyện công, và trong vòng 1 tuần răng tôi đã lành lại. Khi các đồng nghiệp của tôi nghe lại những gì đã xảy ra, họ nói với sự phấn khích: “Đây thực sự là một thần tích!”

Tốt xấu xuất từ một niệm

Một ngày mùa Đông nọ khi đưa cháu gái đi học, tôi đã bị trượt ngã trên băng. Ngay sau đó, phía trong bắp đùi phải của tôi đau khủng khiếp. Tôi đã chịu đựng cơn đau khi bắt xe buýt đi làm, và cũng chịu đau để phân phát một vài cuốn sách nhỏ giảng chân tướng trên đường đi.

Mỗi bước đi là một sự đau đớn khủng khiếp nên mẹ tôi cũng bảo tôi nên nghỉ ngơi 2 ngày. Tôi nói với mẹ rằng tôi ổn và đã chịu đựng sự đau đớn trong một tuần. Sau một tuần, tôi không còn cảm thấy một chút đau đớn nào nữa.

Sư Phụ đã giảng:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Khi bị bắt giữ phi pháp tại một trung tâm giam giữ vào năm 2015, tôi đã có thể nâng lên hạ xuống tấm thảm to dùng để ngủ một cách dễ dàng.

Có lần khi bị trượt chân trên một vũng nước tôi đã bị ngã ngồi trên sàn và tôi đã đứng dậy ngay. Một người đã hỏi: “Chị có ổn không? Tôi nghĩ chị bị gãy xương mất rồi?” Tôi mỉm cười và nói rằng tôi ổn.

Sáng hôm sau, xương cùng của tôi đau kinh khủng, tôi đã phải quỳ mới dậy ra khỏi giường được. Tuy nhiên, sau một tuần tôi đã hoàn toàn bình phục.

Phúc báo từ Pháp Luân Đại Pháp

Tôi đã nộp đơn vào vị trí quản lý cao cấp tại một doanh nghiệp tư nhân. Kể từ khi ngừng việc tại ngân hàng vào 2002, tôi đã phủ nhận các khó khăn tài chính do cuộc bức hại gây ra, và nghĩ rằng mình nên kiếm được càng nhiều càng tốt như khi làm việc tại ngân hàng. Tôi đã xin làm quản lý cấp cao mà không có một chút kinh nghiệm nào về việc này.

Một lần khi đang chủ trì một cuộc họp với nhóm quản lý cấp trung, tôi đã có một bài phát biểu. Một đồng nghiệp của tôi là người được trả lương cao nhất trong nhà máy đã nói rằng anh ta rất ngưỡng mộ tôi. Tôi đã đi theo đến phòng làm việc của anh ấy và bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm của mình với anh ấy. Tôi đã đưa anh ấy địa chỉ website của Epoch Times, và còn giúp anh ta thoái ĐCSTQ và các tổ chức thanh niên của nó.

Thực ra, tôi đã không chuẩn bị bài phát biểu đó, nhưng từ ngữ đã tự tuôn ra một cách tự nhiên, và tôi đã nói rất hùng hồn, cứ như là một quản lý cao cấp có nhiều năm kinh nghiệm vậy.

Tôi biết rằng Sư phụ là khởi nguồn cho tất cả những kinh nghiệm đặc biệt đó của tôi, và rằng tôi đã nhận được hồng ân từ Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/24/-414625.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/25/188984.html

Đăng ngày 26-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share