Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-02-2021] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và hiện sống ở vùng nông thôn ở Trung Quốc. Năm 2019, tôi đến thăm một người họ hàng ở thành phố Cáp Nhĩ Tân ba lần. Anh ấy được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Tình trạng của anh vô vọng và anh ấy đang chờ cái chết đến với mình. Sau khi tôi nói với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp và lý do tại sao có hàng triệu người đang tu luyện, anh ấy nhận ra rằng đây là môn tu luyện tốt và đã có được một cuộc sống mới.

Chúng tôi là bạn học ở trường trung học, nhưng 40 năm trước anh ấy đã chuyển đến Cáp Nhĩ Tân. Chúng tôi đã có cuộc sống riêng biệt và mất liên lạc với nhau. Tôi đến thăm anh khi bố anh qua đời và mẹ anh ốm nặng. Khi chúng tôi còn là học sinh, anh ấy là người độc đoán và có những ý tưởng riêng của mình. Anh không nghe lời giáo viên và họ coi anh là một “học sinh cá biệt”. Ấn tượng của tôi về anh ấy là anh ấy cảm thấy mình vượt trội và coi thường người khác. Anh ấy càng coi thường tôi hơn sau khi tôi bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trong nhiều năm tôi và anh đã không gặp nhau cho đến khi tôi dự đám cưới của con gái anh ấy. Lúc đó anh không hề hay biết mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Chúng tôi đã được dặn trước là không được hỏi về bệnh tình của anh ấy. Anh trông hốc hác và vợ anh trông buồn bã và mệt mỏi. Tôi nghĩ: “Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể nói chuyện với anh ấy.” Anh ấy luôn cứng đầu và khó chấp nhận những ý tưởng mới, vì vậy tôi đã do dự khi tiếp cận anh ấy. Khi họ đang bận tiếp khách và tôi phải bắt xe buýt để về, tôi rời đi với một chút tiếc nuối và nghĩ rằng mình sẽ tìm cơ hội để thăm anh ấy sau.

Vài tháng sau khi tôi quay lại thăm anh ấy, anh đã được đưa vào Bệnh viện Số 4 ở Cáp Nhĩ Tân. Tôi nghĩ lần này tôi phải nói với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nhờ Sư phụ gia trì và giúp tôi bình tĩnh để nói những điều đúng đắn. Tôi đã được cho xem một đoạn video về cái bụng của anh ta và có một đống đồ thối rữa bên trong. Các bác sỹ đã cấm anh ấy ăn bất cứ thứ gì vì sợ gây ra tổn thương thêm. Anh chỉ có thể uống một chút thức ăn lỏng. Anh trai của anh ấy nói với tôi trong tuyệt vọng: “Tình hình của chú ấy vô phương cứu chữa rồi. Chúng tôi không thể chịu nổi khi phải nói cho chú ấy biết sự thật. Có một khối u trên gan của chú ấy và các bác sỹ muốn lấy mủ ra.”

Kết quả tích cực cho một tình huống vô vọng

Sau khi biết tình trạng của anh nghiêm trọng như thế nào, tôi quyết tâm dẹp bỏ nỗi sợ hãi và giảng chân tướng cho anh ấy. Anh ấy trông rất khác, rất yếu ớt và bất lực khi nằm trên giường. Nước da của anh ấy ngả vàng và anh ấy hầu như không thể nói được. Tôi bắt đầu trò chuyện về hoàn cảnh của mình và sau đó tôi nói với anh ấy về những căn bệnh mà tôi đã phải chịu đựng trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã hồi phục như thế nào nhờ tu luyện cũng như sự tra tấn mà tôi đã trải qua khi ở trong trại lao động. Tôi đã vạch trần những lời dối trá do ĐCSTQ truyền bá để làm ma quỷ hóa môn tu luyện và làm cho cách vu khống này lan rộng ra toàn cầu.

Anh chăm chú lắng nghe. Khi tôi nói với anh ấy rằng hàng triệu người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ, anh ấy đã vui vẻ đồng ý thoái bỏ tư cách thành viên của mình. Tôi cũng bảo anh ấy hãy nhớ và niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo”. Anh trịnh trọng đồng ý. Anh ấy thậm chí còn nói với một người em họ: “Chị ấy đã chỉ cho tôi đi đúng hướng.” Tôi biết điều này đến từ phần minh bạch của anh ấy, người luôn khao khát được tìm hiểu chân tướng.

Tôi đi ra ngoài để gọi taxi nhưng được yêu cầu đợi. Khi quay lại bệnh viện, tôi được thông báo rằng đã quá giờ thăm khám. Sau đó tôi nhận ra rằng bệnh viện đã cố định thời gian cho khách đến thăm. Từ lúc tôi đến thành phố khoảng 4 giờ sáng, sau đó đến bệnh viện lúc 7 giờ 30 sáng và gặp lại người bạn của mình, mọi thứ đã được sắp xếp hoàn hảo và tôi không lãng phí một giây phút nào. Tôi biết tất cả đều do Sư phụ an bài. Tôi cảm nhận được sự gia trì của Sư phụ và sức mạnh của Đại Pháp trong suốt quá trình giảng chân tướng cho người bạn của tôi.

Mười ngày sau, vợ anh ấy gọi điện cho tôi. Cô ấy nói: “Anh ấy hiện đã tốt hơn nhiều và đã xuất viện. Anh có thể ăn 2-3 bát cháo một lần và đứng dậy đi lại được. Anh ấy nhờ tôi gửi lời cảm ơn chị.” Chúng tôi đã nói chuyện một lúc. Tôi thấy cô ấy rất vui và tôi cũng rất xúc động. Tôi nhớ lại cách mọi người tuyệt vọng khóc thầm sau lưng anh ấy. Vợ anh rất đau khổ nhưng vẫn phải làm như thể mọi thứ vẫn ổn trước mặt chồng. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ!

Trong chuyến đi thứ ba của tôi đến Cáp Nhĩ Tân, tôi mang theo băng các bài giảng của Sư phụ và nhạc luyện công. Tôi cũng đưa cho anh ấy một số video giải thích về các chân tướng của Đại Pháp. Anh ấy trông đã hoàn toàn khác so với lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ấy trong bệnh viện. Anh ấy xuất hiện với tinh thần thoải mái và giọng nói của anh ấy rất rõ ràng và to.

Anh ấy nói với tôi rằng việc niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” đã có tác dụng. Sư phụ đã cứu mạng anh ấy. Anh ấy rất vui khi nhận được các băng giảng và video mà tôi mang cho anh ấy. Chúng tôi đã nói chuyện về việc thực hành tu luyện và anh ấy chấp nhận tất cả những gì tôi nói.

Anh ấy gọi điện cho tôi hai tuần sau đó và nói rằng tôi chưa dạy anh tập các bài công pháp. Tôi vừa vui mừng vừa lo lắng. Tôi yêu cầu anh ấy dành nhiều thời gian hơn để đọc các bài giảng và tôi sẽ đến thăm anh ấy khi anh ấy cảm thấy khỏe hơn. Anh ấy nói muốn đến thăm tôi. Tôi biết rằng anh ấy thực sự hiểu ra chân tướng sau khi nghe các bài giảng của Sư phụ và xem các video mà tôi đã đưa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/16/420471.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/17/190982.html

Đăng ngày 16-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share