Bài viết của Tinh Hoa, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-10-2020] Tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp qua một người họ hàng vào năm 2007. Tôi biết rằng chị ấy đã từng có rất nhiều vấn đề về sức khỏe, nhưng khi chị ấy ở miền Nam về quê thì trông chị ấy tràn đầy năng lượng. Tôi hỏi chị ấy và chị nói với tôi rằng tất cả bệnh tật của chị đã biến mất mà không cần đến một loại thuốc sau khi chị bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi rất mừng cho chị ấy.
Ba hôm sau, chị ấy đến nhà tôi và mang cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi mở sách ra và nhìn thấy ảnh của Sư phụ, và nước mắt tôi tuôn rơi.
Thân thể được tịnh hóa
Tôi bắt đầu học Chuyển Pháp Luân vào đúng hôm đó. Do trình độ khá thấp, tôi đã không đọc sách trong 30 năm. Vì vậy, tôi chỉ có thể đọc rất chậm và mất vài ngày mới đọc xong mỗi bài giảng. Khi gia đình tôi biết chuyện, họ đã không tán thành. Nhưng tôi rất kiên quyết. Tôi bảo họ rằng đây là thân thể của tôi và tôi là người làm chủ. 20 năm qua tôi đã phải chịu đủ loại bệnh tật, bao gồm mất ngủ, viêm mũi, loét miệng, viêm họng, thoái hóa đốt sống cổ, bệnh tim và các vấn đề khác. Trong hơn 20 năm, tôi không bao giờ ngủ ngon. Tôi đã phải uống thuốc ngủ mỗi đêm và thậm chí hai hoặc ba viên thuốc cũng không có hiệu quả. Vào ban ngày, tôi luôn cảm thấy buồn ngủ vì uống quá nhiều thuốc.
Tôi học Pháp hàng ngày. Khi gặp phải từ mà không biết, tôi sẽ viết ra và hỏi các con tôi khi chúng đi làm về. Dần dần tôi có thể nhớ được tất cả các chữ. Các đồng tu đến dạy tôi các động tác khi tôi đang đọc Bài giảng thứ ba. Tôi gặp khó khăn khi luyện bài công pháp thứ hai vì tôi bị mệt rất nhanh. Nhưng tôi nhớ trong tâm điều mà Sư phụ giảng trong Bài giảng thứ nhất: “Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi bị tiêu chảy khi tôi đọc đến Bài giảng thứ bảy và bị liên tục như vậy trong 21 ngày. Tôi không thể đi lại và phải nằm ở trên giường. Chồng và con tôi muốn tôi uống thuốc, nhưng tôi không động tâm. Tôi nói với họ rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi.
Sư phụ giảng:
“Với thân thể như thế, một khi giúp chư vị tịnh hoá mà không có chút phản ứng nào thì cũng không thể được; do vậy chư vị phải có phản ứng. Có người còn bị miệng nôn trôn tháo. Trước đây có nhiều học viên các địa phương viết cho tôi trong bài tâm đắc thể hội: ‘Thưa Sư phụ, con từ lúc ra khỏi lớp học trở về nhà, trên đường cứ liên tục tìm nhà vệ sinh, tìm suốt cho đến khi về nhà’. Bởi vì nội tạng đều cần phải được tịnh hoá. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
Tôi biết rằng đây là hảo sự và tôi tiếp tục học Pháp. Sau 27 ngày thì tôi ổn.
Gia đình hỏi tôi có phải tôi uống thuốc không. Tôi bảo họ rằng tôi vứt hết thuốc đi rồi chỉ trừ một chai thuốc chưa mở. Tất cả bọn họ cho rằng điều đó thật thần kỳ. Kể từ đó, sức khỏe của tôi dần nâng cao. Tôi khỏe hơn và có thể bế cháu.
Sau khi tu luyện chưa đầy 3 tháng tôi đến nhà con gái cả ở miền Nam Trung Quốc. Con gái và con rể tôi nhìn thấy sự thay đổi của tôi và rất vui. Các con nói rằng: “Pháp Luân Đại Pháp quá tuyệt vời! Chúng con cần tạ ơn Sư phụ Đại Pháp!”
Sau đó một hôm Sư phụ lại tịnh hóa thân thể cho tôi. Tim tôi đập rất nhanh và tôi không thể đi lại. Thật lòng mà nói lúc đầu tôi rất lo lắng. Sau đó tôi đột nhiên nhận ra rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho mình, và tự nhủ rằng không nên lo lắng. Tôi cảm thấy ngày càng đau đớn và đã khóc. Cơn đau đến như những đợt sóng, hết lượt này đến lượt khác. Con rể tôi mua cho tôi một ít thuốc nhưng tôi nói với con rằng: “Mẹ là một người tu luyện. Sư phụ của mẹ đang tịnh hóa thân thể cho mẹ từ căn bản. Mẹ sẽ ổn thôi.” Cơn đau kéo dài trong ba ngày rồi ngưng. Tôi ngộ ra rằng miễn là chúng ta chính niệm chính hành thì chúng ta sẽ có thể vượt qua bất cứ khổ nạn nào.
Vài ngày sau, con gái nhìn thấy tôi khỏe lại, và cháu mua một ít tôm tươi để ăn tối. Tôi nấu bữa tối. Tôi cho chỗ tôm vào nồi nước sôi và sau đó tráng lại bằng nước lạnh. Khoảng nửa đêm, tôi bắt đầu bị sốt mà lại cảm thấy lạnh. Ba ngày sau đó, tôi đã bị sốt và lên cơn rét. Tôi không còn sức lực và không thể ngồi dậy. Tôi không thể ăn trong ba hôm và chỉ có thể uống nước. Gia đình muốn đưa tôi đi bệnh viện nhưng tôi bất động tâm. Sau đó đột nhiên tôi nhớ ra rằng tôi nên chia sẻ với các đồng tu. Tôi gọi điện thoại cho một đồng tu và kể cho cô ấy về tình huống của bản thân. Cô ấy nói rằng tôi nên hướng nội.
Tôi cúp máy và nghĩ về những điều tôi làm trong mấy ngày qua mà đã không đúng với Pháp. Rồi tôi nhớ đến việc nấu những con tôm sống đó và tôi biết mình đã sai rồi. Tôi phát chính niệm và cố gắng từ bi hóa giải tâm oán hận của mình với những con tôm đó. Tôi trở lại bình thường sau nửa giờ. Tất cả gia đình tôi đều nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu. Mẹ không hề uống thuốc và không đi khám bác sỹ mà mẹ đã khỏi bệnh!”
Giảng chân tướng
Qua các đồng tu ở quê nhà Đông Bắc Trung Quốc, tôi liên lạc được với các học viên địa phương ở miền Nam. Khi chúng tôi gặp nhau, đồng tu đã hỏi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp khi nào. Cuối cùng ông ấy không mời tôi đến học Pháp nhóm mà nói rằng tôi có thể đến nhà ông ấy thứ ba hàng tuần để nhận tài liệu giảng chân tướng. Tôi rất vui, và hàng tuần tôi đến đó vào thứ ba để nhận tài liệu. Mỗi lần là một túi to, đầy sách giới thiệu và đĩa DVD.
Sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm, chồng tôi và tôi sẽ ra ngoài và đút tài liệu giảng chân tướng vào các hòm thư ở những khu chung cư. Vì có camera giám sát nên chồng tôi sẽ cầm ô che mặt tôi khi tôi đút tài liệu vào hòm thư. Thi thoảng con gái tôi cũng đi cùng chúng tôi. Khi tôi đưa cháu trai ra công viên chơi thì tôi sẽ phát đĩa DVD cho những người chơi bài ở đó hoặc để vào các giỏ xe đạp. Tôi cũng giảng chân tướng cho những phụ huynh mà đưa con ra công viên chơi.
Nhưng tôi lại sợ giảng chân tướng cho những người hoàn toàn xa lạ. Tôi nghĩ rằng để đột phá điều này, tôi cần quay về quê tôi ở vùng Đông Bắc, học Pháp và chia sẻ với các học viên địa phương ở đó. Tôi chia sẻ với con gái và bảo cháu rằng tôi muốn đưa cháu ngoại về quê. Con gái mua vé tàu cho chúng tôi và sáu hôm sau tôi về nhà.
Tôi nhanh chóng tham gia học Pháp với các đồng tu và giảng chân tướng trực diện. Mới đầu tôi sẽ giúp phát chính niệm khi các đồng tu nói chuyện với người dân. Dần dần tôi cũng bắt đầu giảng chân tướng và giới thiệu vẻ đẹp của Đại Pháp với mọi người. Hàng ngày, trước khi đi ra ngoài, tôi xin Sư phụ gia trì cho tôi. Ban đầu tôi có thể nói chuyện với sáu hoặc bảy người mỗi ngày và khi mà tôi trở nên chính niệm hơn thì tôi có thể nói chuyện với khoảng 12 người.
Sau hai tháng tôi quay lại miền Nam, vì con gái tôi quá nhớ con. Ở đó, tôi vẫn không thể tự giảng chân tướng cho mọi người. Tôi chỉ có thể phát tài liệu và dán biểu ngữ mà thôi.
Tôi cứ đi đi lại lại như vậy trong sáu năm liền. Năm 2013, cháu ngoại tôi đã 7 tuổi và tôi biết đã đến lúc tôi cần quay về miền Đông Bắc. Ban đầu con gái tôi không muốn tôi đi, nhưng tôi nói với cháu rằng ở đó không có nhóm học Pháp và tôi không thể tự mình ngộ Pháp được. Cháu hiểu Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới và sức khỏe như thế nào, vì thế cháu nói rằng sẽ hoàn toàn ủng hộ tôi.
Ở nhà nơi vùng Đông Bắc, tôi học Pháp tinh tấn, luyện công và đề cao bản thân. Khi giảng chân tướng, thỉnh thoảng mọi người nói những điều tôi không muốn nghe, nhưng tôi cố gắng không động tâm và vẫn nói chuyện với họ với nụ cười trên môi. Nhiều người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) khi họ hiểu được chân tướng.
Các đồng tu và tôi ghi nhớ những lời dạy của Sư phụ trong tâm, và chúng tôi biết rằng thời gian mà Sư phụ đã kéo dài cho chúng tôi là để chúng tôi cứu thêm nhiều chúng sinh. Chúng tôi giảng chân tướng ở bất cứ nơi đâu mà chúng tôi đến. Có một lần tôi gặp một người phụ nữ đang bế con, và tôi ngỏ lời giúp cô ấy xách túi hộ. Cô ấy nói: “Cảm ơn chị, em đang gặp khó khăn trong việc này đây.” Tôi nói không vấn đề gì, tôi giảng chân tướng và cô ấy nhanh chóng thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Một hôm khác, tôi nhìn thấy một người phụ nữ hơn 60 tuổi ở bến xe buýt, trông bà có vẻ rất ốm mệt. Tôi tiến tới và hỏi bà: “Chị có cảm thấy ổn không?” Bà ấy nói cảm thấy không được khỏe. Sau đó tôi kể cho bà ấy tôi có bao nhiêu bệnh nhưng Đại Pháp đã chữa tất cả. Ngay khi bà ấy đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ tôi bảo bà ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Bà ấy rất vui vẻ nhẩm câu đó. Tôi trích đoạn Pháp sau đây cho bà ấy nghe:
“Với thân thể như thế, một khi giúp chư vị tịnh hoá mà không có chút phản ứng nào thì cũng không thể được; do vậy chư vị phải có phản ứng. Có người còn bị miệng nôn trôn tháo. Trước đây có nhiều học viên các địa phương viết cho tôi trong bài tâm đắc thể hội: ‘Thưa Sư phụ, con từ lúc ra khỏi lớp học trở về nhà, trên đường cứ liên tục tìm nhà vệ sinh, tìm suốt cho đến khi về nhà’. Bởi vì nội tạng đều cần phải được tịnh hoá. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
“…nhưng chư vị sẽ cảm thấy thân nhẹ nhàng, như đi trên gió vậy. Trước đây đi mấy bước là mệt, hiện nay đi [bộ] xa mấy cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng, đạp xe đạp cảm thấy như có người đẩy, leo bậc thang cao mấy cũng không mệt; đảm bảo sẽ như vậy.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)
Bà ấy hào hứng lắng nghe đoạn Pháp đó và rất vui.
Đề cao tâm tính
Khi con gái nhỏ của tôi mới cưới, tôi không thực sự thích cậu con rể. Tôi nghĩ cậu ta trông chẳng đẹp trai, cư xử cũng chẳng khéo và còn nhiều điều nữa. Điều tồi tệ nhất là tôi cứ nói những điều này cho con gái của mình. Cháu rất không hài lòng và chúng tôi cãi vã rất nhiều. Cuối cùng cháu thường khóc.
Rồi một hôm khi con gái tôi đang khóc, cuối cùng tôi nhận ra rằng mình đã sai. Tôi nghĩ: “Mình có đang hành xử như một người tu luyện không đây? Sao mình có thể đối đãi như vậy với chúng sinh kia chứ? Đây có phải là tâm tranh đấu không nhỉ?” Tôi chia sẻ với các đồng tu và hướng nội và tôi tìm thấy nhiều chấp trước. Tôi biết rằng tôi phải tu bỏ những chấp trước này và tôi xin Sư phụ giúp đỡ.
Sư phụ giảng:
“Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma”
Tạm dịch:
Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa
(“Thùy thị, thùy phi” Hồng Ngâm III)
Tôi đối chiếu bản thân với Pháp của Sư phụ rồi đến xin lỗi con gái và con rể. Tôi nói với các con rằng: “Mẹ sai rồi và mẹ sẽ sửa lỗi.” Hai cháu nói: “Không vấn đề gì mẹ ạ. Chúng ta là một gia đình mà.”
Tu khứ tâm sợ hãi
Khi lần đầu tiên các đồng tu nói với tôi về việc kiện cựu độc tài Giang Trạch Dân, tôi có phần sợ hãi vì tôi phải điền địa chỉ và số chứng minh nhân dân của mình vào đơn. Trong vài ngày sau đó tôi phát chính niệm hàng ngày để loại bỏ những vật chất xấu trong các không gian khác. Ngay khi tâm sợ hãi của tôi yếu đi. Tôi đã viết đơn kiện và gửi đơn qua bưu điện.
Trưởng đồn công an địa phương biết chị dâu của tôi. Khoảng hai tuần sau khi tôi gửi đơn đi thì ông trưởng đồn đã hỏi chị dâu tôi xem tôi sống ở đâu. Chị ấy hỏi tại sao ông ấy cần thông tin đó. Ông ấy nói rằng tôi đã kiện Giang Trạch Dân và muốn làm rõ điều đó với tôi. Chị dâu tôi nói rằng: “Cô ấy đang ở miền Nam và hiện không ở đây.”
Chị dâu gọi điện cho tôi và kể cho tôi về việc đó. Chị tôi gợi ý rằng tôi nên trốn đi đâu đó vài ngày. Tôi không đi trốn nhưng tôi lại cảm thấy có phần sợ hãi. Ngày hôm sau tôi đã không đi giảng chân tướng và ở nhà học Pháp và phát chính niệm. Tâm sợ hãi của tôi yếu đi rất nhiều. Hôm sau tôi ra ngoài giảng chân tướng với các đồng tu như mọi khi.
Năm 2016, cháu ngoại tôi đi học lớp một. Cháu không có hộ khẩu ở đó và phải đổi hộ khẩu để có thể đi học ở đó. Sau đó con gái tôi đến đồn cảnh sát để chuyển khẩu, nhưng ông Trưởng đồn nói rằng: “Bảo mẹ cô đến đây. Nếu không, chúng tôi sẽ không đăng ký hộ khẩu cho con cô đâu.” Con gái tôi trở về nhà và hỏi tôi: “Mẹ, chúng ta nên làm gì đây? Nếu chúng ta không đổi hộ khẩu thì cháu nó không thể đến trường được.” Tôi bình tĩnh nói với con rằng: “Đừng lo. Sư phụ sẽ quản mọi việc.”
Tôi phát chính niệm hàng ngày để giải thể các nhân tố tà ác thao khống đằng sau ông trưởng đồn công an đó. Tôi cũng xin Sư phụ giúp chúng tôi. Vào tháng tám, ông Trưởng đồn đó đã gọi cho con gái tôi và nói rằng: “Hãy mang giấy tờ đến đây và chúng tôi sẽ đổi hộ khẩu cho cháu.” Khi con gái tôi đến đó thì cháu không gặp vấn đề gì hết, và mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Con gái tôi về nhà và nói với tôi rằng: “Mẹ, mẹ đã đúng! Chúng ta phải tạ ơn Sư phụ và Đại Pháp.”
Cả gia đình được thọ ích nhờ Đại Pháp
Năm ngoái, gia đình con gái tôi đi nghỉ mát ở biển. Cháu ngoại tôi đang chơi với con gái của một người bạn. Đột nhiên, một con sóng lớn ập đến và lôi chúng xuống dưới một cái thuyền. Cái thuyền đè lên chúng và chúng không thể thoát ra. Con gái tôi hét lên kêu cứu. Sau hai ba phút, hai đứa trẻ đã thoát ra khỏi đáy thuyền an toàn.
Sau đó, cháu trai tôi nói rằng: “Cái thuyền đó đè lên con và con không thể thở nổi. Đột nhiên con nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” và ngay lập tức con thoát ra được, cứ như là có ai đó kéo con ra vậy.” Con gái tôi nói với cháu rằng đó là Sư phụ Đại Pháp đã cứu cháu. Cả gia đình tôi đều cảm tạ Đại Pháp và Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/13/410542.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/11/189855.html
Đăng ngày 12-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.