Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-12-2020] Tháng 1 năm nay, thành phố nơi tôi sinh sống đã bị phong tỏa do đại dịch vi rút corona có nguồn gốc từ Vũ Hán.

Chính quyền đột ngột không cho phép người dân rời khỏi nhà. Tôi cảm thấy thất vọng vì mình vẫn chưa cứu được nhiều người. Mẹ tôi cũng là một học viên và bà cũng rất buồn.

Cả hai chúng tôi cùng khóc vì thấy xấu hổ với Sư phụ. Chúng tôi đã phụ sự mong đợi của Ngài.

Cứu người

Trong thời gian phong tỏa, chúng tôi dành phần lớn thời gian rảnh rỗi để học Pháp, trừ những lúc phát chính niệm. Nhưng chúng tôi không thể cứ ở trong nhà mãi như vậy được. Cuối cùng, tôi và mẹ quyết định sẽ ra ngoài. Dù một ngày chỉ cứu được một người còn tốt hơn là không cứu được ai.

Để ra vào khu dân cư, chính quyền yêu cầu người dân phải có giấy phép của người đứng đầu nơi làm việc. Vì tôi là hộ kinh doanh cá thể nên đã tự chuẩn bị cho mình những giấy tờ cần thiết.

Mẹ tôi hơn 80 tuổi nên lúc đầu bà thấy lo lắng về việc sẽ bị nhân viên bảo vệ tra hỏi. Nhưng sau đó bảo vệ chỉ hỏi chúng tôi có quan hệ như thế nào. Họ cho chúng tôi đi qua mà không hỏi thêm bất kỳ điều gì khác.

Chúng tôi đi xe buýt công cộng và giảng chân tướng trên suốt hành trình. Nếu không có xe buýt, chúng tôi sẽ đi bộ đến điểm dừng xe tiếp theo. Một số người chúng tôi gặp hiểu được những gì chúng tôi nói và đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới mà họ từng tham gia trước đó.

Một hôm, có một vị khách lâu năm đến cửa hàng chúng tôi. Vị khách lớn tuổi này gầy rộc đi trông thấy và có vẻ như ông ấy bị suy nhược cơ thể. Thì ra con gái ông ấy bị mắc bệnh. Lúc đó, cô ấy đang ở bệnh viện trong tình trạng nguy kịch.

Trước đó, tôi chưa nói chuyện với ông ấy về Pháp Luân Công vì lo lắng phản ứng của ông ấy. Nhưng thời điểm đó, trông ông lão có vẻ rất bất lực. Mẹ tôi cố gắng giảng chân tướng cho ông, nhưng lúc đầu có vẻ ông ấy không hiểu những điều bà nói.

Ông ấy nói với chúng tôi là ông ấy không biết gì về bệnh tình của con gái mình. Nhưng tôi lại thấy nghi ngờ về điều đó. Chẳng phải cô ấy đang trong tình trạng nguy kịch sao? Bản năng mách bảo tôi có lẽ cô ấy bị nhiễm vi rút corona. Trong giai đoạn đầu của dịch, ĐCSTQ đã ra sức che đậy các trường hợp bị lây nhiễm. Những người bị nhiễm bệnh vì quá sợ hãi mà không dám thừa nhận.

Tôi nói với ông ấy về những bài viết tôi đọc được trên Minh Huệ, chia sẻ cách mọi người hồi phục sau khi bị nhiễm vi rút bằng cách thoái ĐCSTQ và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Ông ấy tin tôi và nhờ tôi tìm cách cứu con gái ông. Tôi đưa cho ông một số cuốn sách nhỏ về chủ đề này. Tôi khuyên ông hãy đọc những bài viết đó cho con gái ông nghe và bảo cô ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Mấy hôm sau, ông ấy quay lại chỗ tôi với tinh thần phấn chấn vui vẻ, nhưng vì bận bịu công việc nên tôi không thể trò chuyện được gì với ông ấy ngày hôm đó.

Một tuần sau, ông ấy đến cửa hàng cùng con trai. Ông ấy cho biết con gái ông đã được xuất viện về nhà.

“Thật tuyệt vời, con gái ông đã được nhận hồng ân của Đại Pháp!” Tôi nói với ông: “Sư phụ Lý đã cứu cô ấy!”

Ông ấy đồng ý với lời tôi nói. Con trai ông ấy cũng đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Trừ bỏ chấp trước của bản thân khi giúp học viên mới

Trong đại dịch, tôi đã có bước tiến lớn trong tu luyện khi giúp đỡ một học viên mới.

Suốt vài năm qua, tôi đối xử với người học viên mới này như một người từng tu luyện Pháp Luân Công nhưng sau đó thấy mình không nên làm vậy. Tôi từng nói chuyện với cô ấy như thể cô ấy là một học viên.

Mùa thu năm ngoái, cô ấy đến gặp tôi và nói muốn đọc sách Pháp Luân Công. Cô ấy đã thay đổi suy nghĩ sau khi đọc được một quyển sách giới thiệu về Pháp Luân Công. Sau đó, tôi ngộ ra rằng cô ấy được an bài đến gặp tôi là vì Pháp.

Thông qua việc giúp đỡ người học viên này, quá trình tu luyện của tôi được đề cao hơn. Dù cô ấy luôn tự nhận mình là người sáng dạ nhưng tôi phải mất đến vài lần để dạy cô một động tác của bài công pháp.

Việc này giúp tôi nhận ra chấp trước của bản thân khi đánh giá người khác. Đây là cơ hội để tôi được đề cao về khả năng nhẫn. Thiếu kiên nhẫn vốn là thiếu sót mà tôi đã cố gắng loại bỏ trong nhiều năm.

Tôi nhớ lại quãng thời gian đầu khi tôi học Pháp cùng mẹ, tôi luôn thấy khó chịu và sẽ sửa lại từ mỗi khi bà đọc sai. Hơn nữa, tôi còn tỏ ra bực bội với bà.

Mẹ tôi chỉ được đi học nửa năm, nhưng bà vẫn có thể đọc Pháp. Đó thực sự là một kỳ tích. Nhưng tôi lại không nhìn nhận vấn đề theo hướng tích cực đó. Tôi không xem xét mọi việc dựa trên cơ điểm là một học viên. Tôi cũng không đối xử với bà như một đồng tu.

Tôi lại tiếp tục thiếu kiên nhẫn với người học viên mới này. Trong khi giúp đỡ cô ấy, tôi nhận ra chấp trước này của mình cần phải được trừ bỏ. Tôi cố hết sức để giữ bình tĩnh khi nói chuyện với cô. Dần dần, chấp trước cũng giảm nhẹ đi.

Một vấn đề khác là cô ấy thường xuyên ho lớn và khạc nhổ đờm kể cả khi đang ở cùng người khác. Điều đó khiến tôi cảm thấy khó chịu. Có lẽ là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho cô. Trước đây, cô ấy bị mắc bệnh hô hấp mãn tính và rất nhiều lần phải nằm viện để chữa trị.

Khi tôi hướng dẫn các bài công pháp thì cô liên tục ho ra đờm. Tiếng ho của cô khiến tôi thấy buồn nôn. Sau này, tôi nhận ra lý do là vì tôi sợ bẩn. Ý niệm này cần phải được loại bỏ. Khi cô ấy luyện công thuần thục hơn thì cơn ho cũng dần biến mất.

Cô ấy phải mất đến hai tháng để học tất cả các bài công pháp. Suốt thời gian đó, các tâm chấp trước như tâm tật đố, hay phàn nàn, đổ lỗi cho người khác và tâm hiển thị của tôi được dịp nổi lên. Tôi thầm cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, con không muốn những vật chất bất hảo này, con không muốn chúng chút nào“.

Nhận thức về Pháp của người học viên này liên tục được đề cao. Tôi thấy mừng cho cô ấy. Sư phụ đã phải hao tổn nhiều tâm sức để an bài hết thảy những điều này. Những việc tôi làm chỉ là chút xíu chẳng đáng kể. Thông qua người học viên này, Sư phụ đã giúp tôi trừ bỏ các chấp trước của bản thân.

Nếu không có sự dẫn dắt và bảo hộ của Sư phụ, tôi sẽ không thể đề cao tâm tính. Tôi vẫn có rất nhiều tâm chấp trước cần phải loại bỏ như tâm lười biếng, an dật, kiêu ngạo, ham muốn, đố kỵ và còn nhiều chủng tâm khác mà không liệt kê hết được. Cũng có rất nhiều người hữu duyên cần được cứu độ. Chỉ có cách tu luyện tinh tấn, tôi mới có thể giúp được họ.

Con xin được cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu đã giúp đỡ. Con sẽ không ngừng tự mình đề cao và làm tốt hơn nữa.

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/1/415841.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/21/188923.html

Đăng ngày 28-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share