Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-09-2020] Gần đây, chúng tôi đã phối hợp để giải cứu một đồng tu mà đã bị bức hại đến gần chết. Vợ đồng tu này là một người tốt nhưng lúc đầu đã không hợp tác với chúng tôi trong nỗ lực cứu người.

Điều này đã gây ra nhiều vấn đề rắc rối đối với sự phối hợp của chúng tôi bởi vì người học viên đó cuối cùng đã bị kết án tù một cách bí mật. Việc này khiến tôi nhớ lại một vài câu chuyện về giải cứu học viên thành công hồi năm 2008.

Được thả lúc 3 giờ sáng

Nhiều học viên ở một thành phố nọ đã bị bắt giam trong năm 2008 do Thế vận hội Olympic. Hai học viên đã bị bắt khi đang giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp ở một bến xe buýt.

Một người đã trốn thoát, nhưng người còn lại đã bị bắt và bị đưa đến đồn cảnh sát. Người học viên trốn thoát ngay lập tức đã thông báo các học viên khác mà anh biết. Tin này nhanh chóng đã truyền khắp nhóm lớn hơn của chúng tôi.

Nhiều học viên đã đến gần đồn cảnh sát đó để phát chính niệm. Một số người đã đạp xe tới đó, một số thì đi bộ, còn một số thì lái xe.

Vào buổi tối, các học viên đi làm ban ngày đến để thay phiên cho những người đã có mặt trước đó.

Cảnh sát đã đưa học viên bị bắt đi kiểm tra y tế vào lúc 9 giờ tối, nên tất cả các học viên đã đến bệnh viện đó để phát chính niệm ở cổng bệnh viện. Vào 3 giờ sáng, cảnh sát đã gọi cho con trai của học viên đó đến để đón anh ấy về.

Vượt qua người chồng chống đối

Một ngày nọ có hai đồng tu bị bắt lúc 11 giờ sáng khi họ đang giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp tại một khu chợ. Các học viên khu vực chúng tôi đã phát hiện ra việc đó vào lúc 2 giờ chiều cùng ngày.

Chúng tôi nghe nói rằng chồng của một trong hai học viên bị bắt đã rất tức giận và đã đuổi các học viên đến gặp anh ta để tìm cách giúp anh ta cứu vợ mình. Người chồng đó đã đe dọa báo cảnh sát về các học viên đó nếu họ lại đến nhà anh ta.

Nhưng chúng tôi đã không bỏ cuộc, tin rằng người chồng hành xử như vậy là do chưa hiểu chân tướng, do sợ hãi, và đã không thể hiểu được vợ mình. Anh ta đã hành động không lý trí vì muốn tự bảo vệ bản thân mình.

Để giúp anh ta hiểu sự thật, cũng như để giúp người học viên bị bắt có môi trường tu luyện tốt hơn, chúng tôi đã quyết định đi nói chuyện với người chồng đó một lần nữa.

Bảy học viên, bao gồm cả tôi, đi bằng 2 xe ô tô và đậu ở lối vào làng. Tôi đã vào nhà để nói chuyện với người chồng, một học viên khác phát chính niệm bên ngoài cửa ra vào, số còn lại ở trong xe và phát chính niệm.

Vừa nhìn thấy tôi, người chồng ấy đã bắt đầu chửi rủa. Tôi đứng yên và đợi anh ta hạ hỏa. Rồi tôi nói: “Tôi chưa bao giờ gặp vợ anh. Tôi chỉ được nghe chuyện gì đã xảy ra nên đến xem tôi có thể giúp được gì không. Nếu vợ anh phải tiếp tục chịu đựng, thì cả gia đình anh sẽ gặp rắc rối. Chúng ta nên bàn xem làm thế nào để cô ấy được thả.”

Con trai họ hiểu những gì tôi nói và hỏi liệu tôi có thể giúp mẹ cháu trở về không. Tôi nói: “Chúng ta có thể cùng nhau cố gắng. Chúng tôi đã đến nhà của người học viên mà bị bắt cùng với mẹ cháu. Con trai cô ấy đã đồng ý tới đồn cảnh sát để đòi thả mẹ cậu ấy vào sáng ngày mai.

“Nếu cháu đồng ý, sáng mai cháu cũng có thể tới đồn cảnh sát để yêu cầu họ thả mẹ cháu ra. Chúng tôi sẽ giúp bằng cách phát chính niệm ở bên ngoài. Chắc chắn chúng ta sẽ thành công!”

Cậu con trai hỏi: “Thế cháu sẽ nói gì ở đồn cảnh sát ạ?”

“Cháu chỉ cần hỏi mấy người công an đó là mẹ cháu đã vi phạm luật nào. Nếu họ nói đức tin của bà ấy gây trở ngại cho việc thực thi pháp luật, thì hãy hỏi họ là luật nào.

“Cháu chỉ cần nhấn mạnh là mẹ cháu chỉ đang cố gắng để thành người tốt theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và chưa từng phạm tội. Hãy thúc giục họ thả bà ấy ra.

“Cháu có biết vì sao mẹ cháu ra ngoài để giảng chân tướng không? Pháp Luân Đại Pháp là một đức tin dạy người ta làm người tốt, và Hiến pháp bảo đảm một cách rõ ràng quyền tự do tín ngưỡng của công dân.

“Chính cảnh sát mới là đang phạm tội. Nếu tất cả chúng ta có thể đứng lên và lên tiếng vì công lý, sẽ không có ai tham dự vào việc bức hại nữa, và tất cả chúng ta có thể sống một cuộc sống bình an.”

Cậu con trai giờ đã có nhận thức vững vàng, còn người chồng không còn rối lên nữa. Ngày hôm sau, hai người con trai của hai học viên đó đã tới đồn cảnh sát và yêu cầu thả người nhà họ ra.

Chúng tôi ở lại nhà vị học viên gần đồn cảnh sát để phát chính niệm. Hai học viên đó đã rời khỏi đồn cảnh sát lúc 2 giờ chiều.

Một thỉnh cầu về lòng tốt

Bốn học viên lớn tuổi đã đi phân phát các cuốn sách nhỏ giảng chân tướng ở một hội chợ địa phương. Họ đã mời một học viên mà trước đây chưa bao giờ phân phát tài liệu giảng chân tướng đi cùng họ.

Thật không may, cả năm người đã bị bắt. Bốn học viên lớn tuổi đều thừa nhận họ đã phân phát các tài liệu đó, nhưng người còn lại thì phủ nhận vì tâm sợ hãi.

Cảnh sát đã giam cô ấy trong một phòng khác. Bốn học viên lớn tuổi sau đó đã giảng chân tướng cho các cảnh sát và giúp họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Tất cả họ đã được thả về nhà. Tuy nhiên, học viên mà đã phủ nhận việc có tham gia đã bị đưa đến trại tạm giam.

Sau khi nghe thấy chuyện này, chúng tôi đã đến đồn cảnh sát để yêu cầu thả cô ấy ra. Cảnh sát nói rằng chính Phòng 610 đã lệnh cho họ phải bắt các học viên ở hội chợ. Vì thế chúng tôi đã được hướng dẫn để nói chuyện với người có trách nhiệm của Phòng 610.

Ngày hôm sau, chúng tôi thăm chồng cô ấy và đề nghị anh ấy hỗ trợ cứu vợ mình. Anh ấy nói gia đình anh có mối quan hệ, và anh đã quyết định hối lộ để đưa cô ấy ra. Anh ấy nói những ngày tới sẽ có tin tức thôi.

Vào ngày thứ ba, chồng cô ấy nói rằng người mà anh ta liên hệ đã từ chối giúp đỡ vì đó là vụ án Pháp Luân Đại Pháp. Tối ấy chúng tôi lại đến nhà họ, và mẹ chồng của học viên bị bắt đó đã đồng ý giúp giải cứu.

Vào ngày thứ tư, một học viên khác đi cùng với mẹ chồng của học viên bị bắt đến Phòng 610.

Khi quay về mọi người nói với tôi rằng người có trách nhiệm đó đã có “thái độ tốt.” Ông ta bảo họ thuyết phục học viên bị bắt đó viết 3 câu tuyên bố và nói rằng việc đó sẽ giúp người học viên này nhận bản án nhẹ hơn.

Vào ngày thứ 5, một học viên khác và tôi lại đi cùng với mẹ chồng của học viên bị bắt đến Phòng 610. Người chịu trách nhiệm nói: “Ngày hôm qua tôi đã nói với các vị, cứ ở nhà và chờ bản án. Sao hôm nay các vị lại đến đây?”

Tôi nói: “Thưa, bác đây là mẹ chồng của học viên bị bắt. Bác ấy nói với tôi rằng ngài là một người đàn ông rất tốt bụng luôn đối xử công bằng với mọi người. Tôi nghĩ mình phải gặp người đàn ông tốt bụng này, nên hôm nay tôi đến đây.”

Người đàn ông ấy đã lịch sự mời chúng tôi vào và mời chúng tôi ngồi xuống. Ông ấy nói: “Các chị nên tiếp tục thuyết phục cô ấy. Hãy nhìn xem, mẹ chồng cô ấy đã già rồi, và bà ấy cần ai đó ở bên cạnh để chăm sóc cho bà ấy. Bạn chị thậm chí từ bỏ gia đình của mình chỉ vì cô ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đấy.”

Tôi đáp: “Tôi cũng từng hay phê bình cô ấy, nhưng bây giờ thì không, bởi vì tôi đã thấy cô ấy thay đổi rất nhiều. Trước khi thực hành Pháp Luân Đại Pháp cô ấy thường cãi lộn với chồng, còn mẹ chồng cô ấy thì rất bực mình với họ. Cô ấy trước đây sức khỏe rất kém, nên không có ai chăm sóc ruộng đồng nhà họ.“

Sau khi bắt đầu thực hành Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy không bao giờ cãi nhau với chồng nữa nên không bao giờ làm mẹ chồng cô ấy tức giận nữa. Sức khỏe của cô ấy cũng được cải thiện. Họ bắt đầu sống với nhau rất hòa hợp. Cho nên bây giờ tôi không thể nói gì.

Thưa, tôi có thể thấy ngài là một người tử tế. Chúng ta nói chuyện riêng tư và ở đây không có bất kỳ ai khác nữa. Vì ngài chân thật, tôi cũng muốn quan tâm đến ngài. Một Hiệu trưởng về hưu đã giới thiệu cho tôi một cuốn sách, cuốn Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản. Ông ấy nói rằng cuốn sách đó đã thuật lại sự thật. Cá nhân ông ấy đã trải qua nhiều sự kiện được nêu trong cuốn sách đó. Tôi cũng đã đọc và nhận ra rằng ĐCSTQ luôn “giết lừa vào thời điểm nó rời khỏi cối xay.”

Khi Đại Cách mạng Văn hóa kết thúc, nhiều người bị bức hại đã được sửa sai, nhưng nhiều người tham gia vào việc bức hại đã bị giết.

“Cuốn sách này đã khơi mào phong trào thoái ĐCSTQ. Tôi hy vọng ngài cũng để cho mình một lối thoát và chấm dứt tham gia vào việc bức hại. Thoái ĐCSTQ không có nghĩa là ngài phải từ bỏ công việc. Nó chỉ có nghĩa là khi ĐCSTQ sụp đổ, thì sẽ không liên quan đến ngài. Những người tu luyện Đại Pháp chúng tôi sẽ làm chứng cho sự vô tội của ngài.”

Ông ấy đứng dậy và nói, “Hãy để tôi thoái; xin hãy giúp tôi thoái. Rồi các chị có thể đi. Hai tuần nữa hãy quay lại để đón bạn chị về.”

Một học viên khác sau đó đã đưa ông ấy một bản Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản.

Đúng hai tuần sau học viên bị bắt đó đã được thả. Từ đó trở đi, gần như không có vụ việc bức hại nào trong khu vực đó.

Tôi đã ngộ ra qua những vụ việc này rằng khi mà phải đối mặt với khó khăn, oán trách, và hiểu nhầm giữa các thành viên trong gia đình, nếu chúng ta có thể thấu hiểu và khoan dung hơn với sự chống đối của họ, có lẽ chúng ta sẽ có ít hối tiếc hơn.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/22/-411219.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/21/188914.html

Đăng ngày 21-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share