Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-09-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995. Tôi đã tham gia làm sáng tỏ những hiểu lầm của mọi người về Đại Pháp.

Ông ta đáng bị bắt

Đúng vào ngày viên quan độc ác Chu Vĩnh Khang bị bắt, một học viên đã mang cho tôi rất nhiều tài liệu chân tướng Đại Pháp để phân phát. Bình thường, khi tôi phát tài liệu chân tướng, tôi sẽ nói tóm tắt nội dung của nó. Lần này, vì không có thời gian đọc trước tài liệu nên tôi không biết nội dung trong đó nói gì. Khi mọi người hỏi tôi về cuốn tài liệu, tôi chỉ nói: “Xin bạn hãy đọc. Nó là tốt”. Tôi cảm thấy tệ vì điều này và không biết tại sao tôi lại phân phát chúng. Phải chăng tôi đã không đặt tâm trong việc này?

Tôi lấy ra một bản và đọc thử. Trong đó nói về các quan chức hủ bại như Chu Vĩnh Khang. Tôi đọc khi đi bộ và tự lẩm bẩm: “Các quan chức hủ bại này đều rất xấu, họ đã tham gia bức hại các đệ tử Đại Pháp và giờ họ phải chịu quả báo”. Ngay sau đó, tôi thấy một người đi bên cạnh đang nghiêng người nhìn xem tôi đọc gì. Tôi đưa nó cho anh rồi hỏi: “Anh có muốn đọc không? Tôi vừa mới đọc xong”. Anh ấy đã cầm lấy và đọc nó.

Tôi lại lấy ra một bản khác rồi vừa đi vừa đọc. Khi một người khác đi qua nhìn vào thứ mà tôi đang đọc, tôi đã tặng nó cho anh ấy. Tiếp đó, tôi lại lấy ra một bản và nói với người qua đường: “Xin hãy đọc xem những viên quan lớn hủ bại đã gặp quả bảo và bị bắt ra sao”. Mọi người cầm lấy cuốn tài liệu và đọc nó khi đi bộ. Nhiều người nói: “Thật tuyệt! Ông ta đáng bị bắt”.

Cha mẹ của một đứa trẻ nói rằng “Điều đó rất kỳ lạ!”

Tháng 5 năm 2012, tôi đi ra ngoài giảng chân tướng. Tôi đứng trên một con đường mới còn chưa thông xe và chỉ thấy một vài người đi bộ. Tôi trông thấy một cặp vợ chồng trẻ và người vợ đang bế một cháu bé. Tôi thấy cháu cười với tôi và giơ tay ra muốn tôi bế cháu.

Tôi nghĩ: “Có lẽ đứa bé này có mối quan hệ nhân duyên với mình”. Tôi đi qua chỗ họ và nói: “Cháu bé, cháu thật dễ thương và nụ cười của cháu rất đáng yêu”. Tôi đưa tay ra, cháu nắm lấy tay tôi và giữ nó. Sau khi tôi bế đứa bé từ tay người mẹ, cháu đã tỏ ra rất phấn khích. Sau đó, cháu chào tạm biệt cha mẹ mình.

Mẹ bé nói: “Thật là kỳ lạ. Con trai tôi thường nhận ra mọi người và thậm chí còn không để bà cháu bế”. Anh có thể bế cháu và cháu còn cười với anh nữa, bình thường cháu không để ai bế ngoài chúng tôi. Trước đó cháu chưa từng gặp anh, vậy tại sao cháu lại muốn anh bế nhỉ? Và giờ đây cháu còn không cần chúng tôi nữa. Điều này thật là lạ quá!“

Tôi nói: “Tôi có duyên với đứa bé này. Cháu muốn tôi bế, điều này có nghĩa là cháu muốn tôi thức tỉnh lương tri của các bạn”. Sau đó, tôi đã giảng chân tướng cho họ, bao gồm cả việc thoái xuất khỏi Đảng cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó và chân tướng vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn. Tôi nói với cha cháu rằng hãy tìm kiếm thông tin tàng tự thạch ở Quý Châu với dự ngôn “Trung Quốc Cộng sản đảng vong”. Anh ấy lên website Baidu tìm kiếm. Tôi nói: “Đây là ý chỉ của Thần: Đảng Cộng sản Trung Quốc đang giãy chết- đây là Thiên ý và mọi người không thể làm trái”.

Sau đó, tôi hỏi xem họ có gia nhập Đảng hay các tổ chức liên đới của nó không. Người cha nói rằng anh ấy là đảng viên và người mẹ nói cô ấy là đoàn viên. Tôi thuyết phục họ: “Hãy thoái đảng, nếu không vì lợi ích của bạn thì hãy vì con bạn”. Họ đã đồng ý. Tôi cũng nói với họ: “Xin hãy nhẩm niệm Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân-Thiện-Nhẫn Hảo”. Khi tai họa ập đến, các bạn có thể được đắc cứu. Khi họ cảm ơn tôi, tôi nói: “Các bạn hãy cảm ơn Sư phụ Lý của Pháp Luân Đại Pháp”.

Cảnh sát: “Tôi biết tất cả”

Nhiều năm qua, tôi luôn ôm giữ một quan niệm cố chấp: Tôi thật sự không thích công an và những người đeo huy hiệu ở tay áo. Tôi nghĩ rằng những người này đang bức hại các đệ tử Đại Pháp, tư tưởng của họ đã bị đầu độc và họ không thể được cứu. Đó là lý do tại sao tôi không muốn giảng chân tướng cho họ, và nghĩ rằng họ chỉ như những chú chó giỏi cắn người. Đó là vì tôi đã từng bị bức hại vài lần và nó đã để lại một cái bóng trong tâm tôi.

Vào tháng 3 năm 2017, có hai học viên cùng tôi ra ngoài giảng chân tướng. Chúng tôi nhìn thấy một cặp vợ chồng trong công viên và hai học viên này đã đi đến trò chuyện với người phụ nữ. Nhìn vào người đàn ông, tôi nghĩ rằng anh ấy không dễ trò chuyện, vì vậy tôi muốn tránh anh ấy. Sau đó tôi nghĩ: “Vì tôi đã gặp anh nên có thể tôi có duyên phận với anh”.

Tôi mỉm cười với anh và nói: “Chào anh. Chúng ta đúng là có duyên. Anh đã từng nghe đến việc tam thoái bảo bình an chưa?” Anh nói rằng anh đã biết về nó. Vì vậy, tôi khuyên anh hãy thoái xuất. Khi anh nói không, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho anh. Bất cứ điều gì tôi nói thì anh chỉ trả lời rằng anh biết tất cả điều này. Tôi tiếp tục nói: “Chúng ta gặp nhau đều là duyên phận”, “tôi mong anh sẽ thoái xuất khỏi chúng vì nó có thể giúp anh được bình an khi tai nạn đến”. Cuối cùng anh nói: “Được rồi, tôi sẽ thoái. Cảm ơn anh”. Tôi bảo anh hãy ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và anh nói anh sẽ làm vậy.

Sau khi cặp vợ chồng đó rời đi, tôi nói với các bạn đồng tu rằng người đàn ông đó đã biết chân tướng và đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ mà tôi không cần nỗ lực nhiều. Sau đó họ nói với tôi: “Anh có biết rằng người đàn ông đó là quan chức trong Sở Công An không?” Tôi đã bị sốc. Hèn gì anh ấy biết tất cả. Lúc đó, tôi cũng ngộ ra rằng Sư phụ đã an bài để tôi gặp anh. Đó là lúc để loại bỏ tâm sợ hãi của tôi đối với công an. Tôi cũng ngộ ra rằng tôi không nên lựa chọn người để cứu.

Vào lúc tôi tìm ra chấp trước này, vật chất khiến tôi sợ hãi công an và sợ bị bức hại đã được Sư phụ loại bỏ đi. Tâm tôi đột nhiên bừng sáng và bình hòa. Con xin cảm tạ Sư tôn!

Bí thư tỉnh ủy thức tỉnh

Vài ngày sau, chúng tôi lại đến công viên để giải khai những hiểu lầm của mọi người về Đại Pháp. Trông thấy vài người trẻ tuổi, chúng tôi bước đến chào hỏi. Có một thanh niên trẻ nói chuyện rất hay. Sau đó, tôi biết rằng anh ấy là bí thư tỉnh uỷ.

Tôi nghĩ rằng, vì tôi đã có thể thức tỉnh lương tri của người trong sở công an nên tôi sẽ có thể giúp đỡ những người khác trong chính quyền. Đầu tiên, tôi khen bạn gái của cậu ấy rồi chuyển chủ đề. Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ từ Đại Pháp là gì, Đảng Cộng sản Trung Quốc là gì, dòng chữ ẩn ý trên tàng tự thạch và vụ tự thiêu được dàn dựng ở Quảng trường Thiên An Môn. Cậu ấy rất ngạc nhiên khi nghe những điều tôi nói. Sau đó, tôi nói với cậu ấy về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Cậu ấy đồng ý với những gì tôi nói và nói thêm rằng: “Tôi là Đảng viên và bạn gái tôi cũng vậy”. Sau đó, tôi đặt cho họ hóa danh và giúp họ thoái. Tôi cũng khuyên họ hãy nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân-Thiện-Nhẫn Hảo”.

Người phụ nữ trẻ: “Hóa ra Sáng Thế Chủ đã tới cõi người”

Khi đang chờ đồng tu khác, tôi bắt gặp một cô gái trên phố. Có vẻ như cô ấy đang chờ ai đó, vì vậy tôi đã bước đến, mỉm cười, hỏi rằng cô ấy đang chờ ai đó phải không và khen cô ấy. Cô ấy cảm ơn tôi và tôi hỏi cô có còn đi học không? Cô nói một cách tự hào: “Cháu chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học”. Vì vậy, tôi nói mong cô sẽ tìm được một công việc tốt và hỏi xem tại trường đại học cô đã vào đảng chưa. Khi cô nói đã gia nhập, tôi liền hỏi cô đã từng nghe đến việc tam thoái bảo bình an chưa? Cô nói chưa từng nghe đến nên tôi đã giảng chân tướng cho cô, khích lệ nếu cô thoái xuất khỏi ĐCSTQ thì sẽ được Thần Phật bảo hộ.

Cô nói rằng cô tin vào Chúa Jesus và đồng ý rằng thật tốt nếu có tín ngưỡng, thật tốt nếu được Thần bảo hộ nhưng Các Mác lại là một con quỷ chống lại Chúa.

Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp là Đại Pháp thượng thừa của Phật gia. Sáng Thế Chủ đã giảng ra Thiên Pháp giúp con người tu thành Thần, bởi vì con người không thể tiêu diệt ma quỷ. Chỉ khi loại bỏ đi dấu ấn của ma quỷ, chúng ta mới có thể được cứu. Do vậy, nếu bạn thoái xuất khỏi ĐCSTQ, bạn sẽ được đắc cứu trong tương lai”.

Cô ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và liên tục cảm ơn tôi nhưng tôi nói rằng cô hãy cảm tạ Sáng Thế Chủ vì Ngài đã bảo tôi đi cứu người. Cô ấy nói: “Điều này nói lên rằng Sáng Thế Chủ thật sự đã hạ thế độ nhân”.

Cứu người trong đại dịch

Hơn 10 năm nay, tôi đều cùng các học viên khác ra ngoài giảng chân tướng trực diện và thức tỉnh lương tri chúng sinh vào mỗi buổi sáng; buổi chiều chúng tôi học các bài giảng Pháp ở nhà; chúng tôi không bao giờ ngừng nghỉ. Dưới sự gia trì của Sư phụ, chúng tôi vẫn duy trì mọi việc bình thường trong suốt đại dịch.

Tháng 2 năm nay, khi vi rút viêm phổi Vũ Hán bùng phát, toàn xã hội bị phong tỏa, mọi người được yêu cầu phải xuất trình chứng minh thư hoặc thẻ xanh để ra vào. Vài nơi chỉ cho phép cư dân ra ngoài hai ngày một lần. Mọi người đều lo sợ và đóng cửa ở nhà. Một số khác không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai vì sợ lây nhiễm. Điều này đã cản trở chúng tôi giảng chân tướng.

Chúng ta nên làm gì đây? Sau khi chia sẻ, chúng tôi quyết định rằng, cho dù điều gì xảy ra, chúng tôi cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội thức tỉnh lương tri của chúng sinh và sẽ không bỏ qua bất cứ ai mà chúng tôi gặp. Cho dù chỉ gặp được một người, chúng tôi vẫn sẽ thực hiện. Mỗi ngày trước khi ra ngoài, tôi sẽ bày tỏ lòng cảm ân của mình đối với Sư phụ, xin Ngài gia trì cho tôi và mang những người hữu duyên đến với tôi. Trong khi đi bộ và phát chính niệm, tôi sẽ giảng chân tướng cho bất kỳ ai mà tôi gặp. Với sự gia trì của Sư phụ, tôi đã gặp một vài người hay một nhóm người hữu duyên mỗi ngày.

Tôi chưa bao giờ bị can nhiễu khi nói chuyện với người hữu duyên. Một lần đi xe buýt, tôi nói với một vài người ở gần tôi rằng: “Có thể vi rút Vũ hán sẽ tránh xa các bạn và có thể các bạn sẽ an toàn và bình an”. Sau đó, tôi giảng chân tướng cho từng người một với hy vọng rằng họ sẽ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tất nhiên, tôi không thể nói quá nhiều trên xe buýt. Tôi chỉ nói với họ rằng ĐCSTQ đã giết chết hơn 80 triệu người dân Trung Quốc trong các cuộc vận động chính trị, còn bây giờ đang bức hại Pháp Luân Đại Pháp và mổ cướp nội tạng thu lợi bất chính, những hành động của nó khiến Thiên Địa bất dung và Trời sẽ tiêu diệt nó. Tôi nói: “Xin đừng chịu tội thay cho nó vì các bạn không làm những điều bất hảo này”. “Nếu các bạn là người tốt chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, Thần Phật sẽ bảo hộ bạn”.

Khi trời mưa lớn, chúng tôi thường giảng chân tướng trên xe buýt. Nếu họ đồng tình với những điều tôi nói, tôi sẽ hỏi họ tên họ, trao tặng họ hóa danh và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi cũng khuyên họ hãy thành tâm nhẩm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân-Thiện-Nhẫn Hảo” và điều này sẽ giúp họ tránh khỏi dịch bệnh. Họ đều rất hạnh phúc và cảm ơn tôi hết lần này đến lần khác. Sau đó, tôi nói với họ rằng: “Xin hãy cảm tạ Sáng Thế Chủ”.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/24/412208.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/21/188916.html

Đăng ngày 21-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share