Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-09-2020] Tôi tình cờ gặp Thần Hi, một học viên mà tôi biết, người đã kể cho tôi nghe về một học viên khác tên là Hách Hà (cả hai tên đều là hóa danh). Bà Hách đã từng rất cố gắng để tránh xa cảnh sát sách nhiễu mình, nhưng gần đây bà đã quyết định chính hành hơn.

Trong những năm gần đây, mỗi khi nghe tin cảnh sát đang tới nhà mình, bà Hách lại khăn gói lên đường tới nhà họ hàng để tránh bị sách nhiễu. Những người thân trong gia đình bà đều đã quen với điều này và việc này nói chung đã thành thông lệ.

Vào tháng 5, bà Hách lại nghe nói rằng người của đội an ninh nội địa và cảnh sát sẽ đến nhà bà vào ngày hôm sau. Như thường lệ, bà thu xếp quần áo và lên đường.

Khi bà Hách đang trên đường đi trốn, con gái bà đang trên đường đến thăm bà. Con gái bà thấy mẹ từ xa đang xách ba lô liền hét to: “Mẹ ơi, mẹ lại rời nhà trong vài ngày để tránh cảnh sát đấy à? Lần này mẹ sẽ đi đâu đấy? Nhà dì con hay nhà chị con vậy ạ?”

Những lời của con gái đã khiến bà Hách dừng lại. Bà nghĩ: “Mình đang làm gì vậy? Chẳng phải mình ở đây là để cứu người ư? Minh không nên bỏ trốn. Minh nên cứu những người này.” Bà quay lại và trở về nhà cùng con gái.

Bà Hách bước vào và nói với chồng: “Anh đi mua giùm em một quả dưa hấu to và một ít kẹo ngon nhé. Em chuẩn bị đãi khách vào ngày mai.”

Bà bày dưa hấu và kẹo trên bàn nước và đợi cảnh sát tới. Sáng sớm hôm sau, bảy đến tám người từ Đội An ninh Nội địa và đồn cảnh sát xuất hiện. Họ bắt đầu lục soát nhà bà Hách ngay khi đến, tìm kiếm tài liệu về Pháp Luân Công và cuộc bức hại.

Trưởng đồn cảnh sát bước vào sau cùng. Ông ấy hỏi bà: “Những ngày này bà làm gì? Bà có ra ngoài phát tài liệu về Pháp Luân Công không?”

Bà Hách nói với ông ấy rằng bà chỉ đang tìm kiếm một số tài liệu thông tin. Bà nói: “Tôi muốn đưa cho anh một số tài liệu. Tôi muốn mang đến cho anh một cơ hội được cứu. Những ngày này, nhiều người đã nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp cứu người. Tuy nhiên cảnh sát các anh vẫn đang đôn đáo theo mệnh lệnh của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) để làm những điều ngu ngốc. Các anh liệu có nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra với các anh khi sự thực về Pháp Luân Công được toàn thế giới biết tới không vậy?”

Trong khi bà Hảo nói chuyện với đồn trưởng về Pháp Luân Công, hai cảnh sát vào phòng và bắt đầu lục soát. Bà cũng nói chuyện với họ. Chồng và con gái bà lo lắng và cố gắng ngăn cản bà. Vị đồn trưởng nói: “Đừng ngăn bà ấy. Hãy để bà ấy nói. Tôi muốn nghe những gì bà ấy nói.”

Bà Hách nói tiếp: “ĐCSTQ luôn loại bỏ một người ngay sau khi công việc của anh ta đã hoàn thành. Lưu Truyền Tân, Giám đốc Sở công an Bắc Kinh đã tận lực vì ĐCSTQ trong Cách mạng Văn hóa, rồi lại tự tử sau Cách mạng Văn hóa. 17 cán bộ khác đã bị bí mật đưa tới tỉnh Vân Nam và bị hành quyết. Gia đình họ chỉ được thông báo rằng họ đã chết khi đang làm nhiệm vụ.“

Sau khi mời mọi người ăn dưa hấu, bà Hách nói với cảnh sát: “Tất cả các anh hiện giờ đang mặc đồng phục cảnh sát. Tuy nhiên khi về nhà và cởi bộ đồng phục ra, các anh là những người con, người chồng, người cha. Nhiều người thân trong gia đình các anh nương tựa vào các anh, và các anh có trách nhiệm với họ. Hãy xem các anh đang gây ra thiệt hại như thế nào cho gia đình tôi khi các anh lục soát nhà tôi, và hãy tưởng tưởng xem hàng xóm nhìn nhận như thế nào. Tuy nhiên, chồng và con tôi vẫn ủng hộ tôi nói với các anh về Pháp Luân Công để các anh có thể được cứu.”

Những lời từ bi của bà đã chạm đến tâm can của các cảnh sát. Họ nhận tài liệu về Pháp Luân Công và nói rằng họ muốn đọc khi về nhà. Bà Hách đã giúp một người trong số họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Vị cảnh sát trưởng đã chuyện trò hồi lâu với bà Hách.

Sau khi kể cho tôi nghe về bà Hách, Thần Hi nhận xét: “Bởi vì bà Hách Hà có chính niệm và buông bỏ tâm sợ hãi, bà không chỉ ngừng tránh mặt cảnh sát mà còn giúp họ hiểu về Pháp Luân Đại Pháp–mà thậm chí còn giúp một người trong số họ thoái ĐCSTQ. Bà đã ngăn họ phạm thêm tội với Đại Pháp. Sự việc này cũng giúp những người hàng xóm của bà thay đổi những hiểu lầm của họ về Đại Pháp.”

Cô Thần nói tiếp: “Bà Hách đã ngừng tránh né cảnh sát kể từ ngày đó và người thân trong gia đình bà còn ủng hộ hơn việc bà nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công và cuộc bức hại.”

Tôi chia sẻ câu chuyện này với các học viên địa phương và mọi người thấy câu chuyện đầy cảm hứng. Một số người đã không thường xuyên ra ngoài, nhưng sau khi nghe câu chuyện bà Hách, họ bắt đầu ra ngoài để giảng chân tướng và cứu người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/29/410800.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/5/188593.html

Đăng ngày 13-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share