Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Việt Nam

[MINH HUỆ 24-12-2020] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ người Việt Nam. Vào năm 2014 có một người bạn đã giới thiệu Đại Pháp cho tôi. Lần đầu khi tôi mới đọc các bài giảng của Sư phụ, tôi đã không ngừng khóc. Phần biết của tôi không ngừng thúc giục tôi bước ra và thực hiện sứ mệnh thần thánh giảng chân tướng cứu chúng sinh. Tôi nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ tôn kính, con đến thế giới này là để tu luyện và phản bổn quy chân. Con muốn cứu được nhiều người hơn như Ngài mong muốn.”

Tôi đã hứa với bản thân là sẽ cứu được càng nhiều người càng tốt. Sư phụ hẳn đã nhìn thấy tâm nguyện của tôi và đã an bài cho nhiều đồng tu giúp đỡ tôi.

Giảng chân tướng cho du khách Trung Quốc

Điểm du lịch ở chỗ chúng tôi là một nơi nổi tiếng và cũng là một điểm đến phổ biến cho khách du lịch đến từ Trung Quốc. Các học viên đã đến đó dựng bảng trưng bày và phát tờ rơi giảng chân tướng cho khách du lịch Trung Quốc. Tôi cùng với một đồng tu nữa đi theo du khách Trung Quốc đến khách sạn của họ trên xe máy của tôi và trao cho họ cuốn Cửu Bình (chín bài bình luận về Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)) cùng những bông sen bằng giấy được làm thủ công.

Lúc đầu tôi hoàn toàn không nói được tiếng phổ thông, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để chào hỏi họ. Vì lý do nào đó, họ rất thân thiện với tôi và luôn vui vẻ nhận cửu bình cùng những bông sen mà tôi trao cho họ. Tôi không cảm thấy áp lực hay khó xử khi tiếp cận họ.

Tôi sẽ không bao giờ quên cơ hội mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Một ngày nọ sau khi học xong lớp tiếng Trung tôi đi thẳng đến một nhà hàng để chờ một nhóm du khách Trung Quốc dùng bữa xong để có thể tặng họ tài liệu giảng chân tướng. Một người đàn ông Trung Quốc bước ra và tôi tặng ông một cuốn cửu bình. Ngay khi nhìn vào cuốn sách, ông liền bảo tôi rằng ông muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Thời điểm đó tôi thậm chí còn chưa biết về phong trào thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ông nhanh chóng ghi tên thật của mình vào một tờ giấy, đưa nó cho tôi và cảm ơn tôi. Sau đó tôi mới biết được từ một đồng tu rằng thoái ĐCSTQ nghĩa là gì và làm thế nào để giúp ai đó thoái.

Đó là người đầu tiên tôi giúp thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Kể từ đó, tôi chủ động tiếp cận bất cứ người Trung Quốc nào mà tôi gặp trên đường đi làm về. Tôi sẽ nói với họ như sau: “Xin chào, rất vui được gặp bạn. Tôi là người Việt Nam. Tiếng phổ thông của tôi không tốt lắm. Bạn đã từng nghe nói về việc thoái ĐCSTQ chưa?” Tôi đưa cho họ tập tài liệu và nói: “Có cơ hội gặp nhau thế này thật là đặc biệt. Hãy để tôi giúp bạn thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Hàng triệu người Trung Quốc đã thoái ĐCSTQ vì bất kỳ ai liên kết với Đảng đều phải gánh chịu trách nhiệm về tội ác của nó.” Khi tôi nói theo cách đó, mọi người thường dễ tiếp thu và không ngần ngại thoái ĐCSTQ. Trước khi ra ngoài, tôi luôn cầu xin Sư phụ mang đúng người đến cho tôi, ban cho tôi trí huệ và từ bi cần thiết để cứu được nhiều chúng sinh hơn.

Một lần nọ có một người đàn ông người Trung Quốc đến tiệm hớt tóc nơi tôi làm việc. Trong khi gội đầu cho anh, tôi đã giảng chân tướng cho anh nhưng anh vẫn im lặng. Lần sau anh ghé lại lần hai trong lúc tôi đang bận tiếp khách khác, và anh ấy đã đi về. Lần thứ ba anh ấy đến ngay lúc tôi vừa học Pháp xong. Lần này tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi cứu anh ấy. Tôi mời anh vào và rót trà mời anh. Tôi nói: “Đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau, vì vậy duyên phận hẳn đã đóng một phần rất lớn trong đó. Bạn có muốn tôi hát cho bạn nghe không?” Anh ấy gật đầu.

Tôi đã hát ca khúc “Vì bạn mà đến.” Lời bài hát là:

“Đến từ phương xa, Một lần nữa, tôi đến vì các bạn, Tôi đến vì tình yêu thương với các bạn. Những người Trung Quốc trân quý, xin hãy nghe tiếng nói từ đáy lòng tôi, Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời, Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Cả hai chúng tôi đều khóc. Tôi đưa cho anh ấy một cuốn tài liệu và nói: “Hãy để tôi giúp anh thoái xuất khỏi ĐCSTQ để anh được an toàn.” Anh ấy đồng ý và cảm ơn tôi.

Gọi điện thoại đến Trung Quốc

Du khách Trung Quốc đã ngừng đến Việt Nam vào đầu năm nay do đại dịch vi-rút Trung Cộng (coronavirus). Lúc đầu tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi đã khóc, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ còn có cơ hội cứu người Trung Quốc nữa. Tuy nhiên, một tuần sau đó, tôi nhận được thông báo rằng tôi có thể gọi điện cho những người ở Trung Quốc. Điều đó đã cho tôi hy vọng và tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có thể tiếp cận người Trung Quốc. Được Sư phụ gia trì, tôi đã sớm tìm được một địa điểm nơi các học viên gặp nhau để học Pháp và gọi điện thoại đến Trung Quốc.

Khi mới bắt đầu gọi điện đến Trung Quốc, tôi không biết phải nói gì. Tôi chỉ cố gắng nói lời chào khi người ở đầu dây bên kia nói lời chào. Tôi quyết định học Pháp và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sự giúp đỡ liền đến. Các đồng tu bắt đầu gửi cho tôi những gợi ý về cách giảng chân tướng, cách chào hỏi người nghe và nói về việc thoái ĐCSTQ. Tôi đã đọc to các đoạn thông điệp này mỗi ngày bằng bính âm để có thể ghi nhớ. Theo thời gian, càng luyện tập nhiều hơn, thì nỗ lực giảng chân tướng qua điện thoại của tôi càng hiệu quả.

Sư phụ giảng:

“tâm tính cao đến đâu, công cao đến đó.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Nhóm của chúng tôi học Pháp vào buổi sáng và gọi điện thoại sau đó. Một số người trong chúng tôi gọi điện thoại trong khi những người khác phát chính niệm hoặc tra cứu số điện thoại. Tôi rất tập trung vào nhiệm vụ của mình, vì vậy kết quả thu được rất tốt. Vào một số ngày tỷ lệ thành công lên tới 15 người thoái ĐCSTQ. Đó là một sự khích lệ lớn đối với nhóm của chúng tôi. Đôi khi kết quả không được như mong đợi, chúng tôi dành thời gian để đánh giá tình hình và khuyến khích nhau làm tốt hơn bằng cách buông bỏ những chấp trước của con người. Chúng tôi không bao giờ đổ lỗi cho nhau bất kể kết quả như thế nào.

Sau bảy tháng tham gia nhóm này, tôi nghe nói các học viên Việt Nam đã được phép tham gia các nhóm gọi điện thoại của RTC. Nền tảng RTC cho phép các học viên nói tiếng phổ thông trên toàn thế giới gọi điện thoại đến Trung Quốc để giảng chân tướng và có nhiều học viên có kinh nghiệm tham gia. Tôi không chắc mình có thể tham gia cùng họ được không vì tiếng phổ thông của tôi vẫn còn rất hạn chế.

Cùng lúc đó, có một học viên gọi cho tôi và nói: “Tôi không nghĩ bạn nên tham gia nhóm gọi điện thoại RTC vì tiếng phổ thông của bạn khá kém so với tiêu chuẩn của họ.” Thay vào đó, tôi được khuyên nên tham gia nhóm gọi điện dùng máy phát âm thanh đã ghi sẵn. Đó không phải là những gì tôi muốn nghe. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi được gọi điện đến Trung Quốc để tôi có thể cứu được nhiều người hơn. Một học viên khác nói với tôi: “Đại Pháp có thể mở ra cánh cửa rộng lớn nhất. Sư phụ đã cho các học viên Việt Nam cơ hội vàng này để cứu người. Tất nhiên bạn nên tham gia cùng họ.” Ngay lập tức, tôi cảm thấy tốt hơn khi chính niệm của tôi xuất hiện và tôi đã quyết định tham gia nhóm gọi điện thoại của RTC.

Cơ quan quản lý RTC đã đưa ra một quy trình để đánh giá tiêu chuẩn tiếng phổ thông của các học viên Việt Nam. Tôi đã rất lo lắng vào ngày đánh giá cấp độ một của mình vì trước đây tôi chưa bao giờ phải nói nhiều tiếng phổ thông như vậy. Tiếng phổ thông tôi sử dụng trước đây để giao tiếp với người Trung Quốc là tất cả những gì tôi biết hoặc hiểu. Đánh giá là một thách thức lớn hơn nhiều. Cuộc hội thoại bao gồm các chủ đề rộng hơn, vì vậy nó đòi hỏi kỹ năng nghe và phản hồi nhanh ở mức độ cao hơn. Nhưng tôi không nản lòng bất kể khó khăn như thế nào. Tôi quyết tâm vượt qua để có thể cứu được nhiều người hơn. Và tôi đã làm được. Bây giờ tôi rất vinh dự được trở thành thành viên của nhóm RTC.

Tôi cảm nhận được năng lượng chân chính mạnh mẽ này khi tôi tham gia nền tảng RTC, và mọi người đều rất nhiệt tình giúp đỡ các học viên Việt Nam chúng tôi. Tôi đã có nhiều trải nghiệm khó quên khi gọi điện thoại. Một người đàn ông Trung Quốc mà tôi đã gọi và gửi video cho ban đầu rất thô lỗ với tôi. Tuy nhiên, lần hai khi tôi gọi lại, anh ấy không nói bất cứ điều gì và cũng không trả lời tin nhắn của tôi về việc thoái ĐCSTQ. Vài tháng sau, tôi thấy số điện thoại của anh ấy xuất hiện trên một ứng dụng mới mà tôi đã cài đặt trên điện thoại mới của mình. Tôi muốn cứu người đàn ông này và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi liên tục gửi tin nhắn cho anh ấy để khuyên anh ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ vì lợi ích của bản thân. Một tuần sau đó, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi của anh. Sau khi tôi giảng chân tướng cho anh ấy theo kịch bản của RTC, anh ấy mong muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ và thậm chí còn bày tỏ mong muốn được đọc sách Chuyển Pháp Luân.

Làm việc trong nhóm RTC đã giúp tôi đề cao tâm tính và nâng cao trình độ tiếng phổ thông của tôi. Tôi trở nên kiên nhẫn hơn và ít bị chấp vào việc truy cầu kết quả trong khi gọi điện. Tôi đã dành thời gian để đảm bảo rằng người Trung Quốc có thể hiểu được thông điệp của tôi.

Sư phụ giảng:

“Tôi là cảm thấy, chư vị các điểm du lịch, không phải là lấy thoái đảng, thoái đội, hay bản thân việc “tam thoái” làm mục đích, chư vị nhớ kỹ nhé, là lấy giảng chân tướng cứu người làm mục đích!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2016)

Thường xuyên phát chính niệm để loại bỏ tính thiếu kiên nhẫn và chấp trước truy cầu cũng giúp ích. Theo thời gian, tôi trở nên từ bi hơn và mong muốn từ tận đáy lòng rằng những chúng sinh lắng nghe tôi sẽ tiếp thu chân tướng và được cứu. Đôi khi họ lắng nghe tôi nói từ 15 đến 20 phút trước khi thốt lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi chợt nhận ra rằng càng đề cao tâm tính và buông bỏ những chấp trước của con người, thì chúng sinh càng dễ tiếp thu hơn.

Gọi điện cho các quan chức chính phủ ở Bắc Kinh

Sau 5 tháng làm việc với các nhóm của RTC, tôi đã tham gia vào nhóm gọi điện thoại nhắm vào các quan chức chính phủ ở Bắc Kinh. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: Tôi phải tinh tấn hơn trong việc phát chính niệm và học Pháp cho nhiệm vụ này vì Bắc Kinh là hang ổ của tà ác. Đôi khi tôi cảm thấy khá mệt mỏi nhưng vẫn phải học Pháp đến khuya. Tôi nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, Ngài đã phải chịu đựng rất nhiều vì các đệ tử và chúng sinh của Ngài. Vậy con phải làm gì để cứu được nhiều người hơn?” Mỗi ngày tôi đều nhắc nhở bản thân về ân cứu độ của Sư phụ để tiếp thêm sức mạnh giúp tôi kiên trì tiếp tục.

Có lần cuộc gọi của tôi đã phải thực hiện đến ba lần trước khi người đàn ông Trung Quốc ở đầu dây bên kia tiếp nhận chân tướng. Trong cuộc gọi đầu tiên, ông ấy không thể hiểu được tôi nói gì và đã cúp máy. Tôi đã gọi lại cho ông ấy, và sau khi chịu đựng những lời chửi rủa của ông, tôi lịch sự nói với ông ấy rằng: “Tôi chân thành muốn ông được cứu khỏi mọi thảm họa sắp xảy ra vì tôi tin rằng ông xứng đáng được như vậy. Không phải ngẫu nhiên mà chúng ta có cơ hội nói chuyện với nhau ngày hôm nay. Xin vui lòng nghe tôi?” Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho ông ấy.

Ông ấy đã nghe các bản ghi âm về cách mọi người trên khắp thế giới tu luyện Đại Pháp, vụ tự thiêu giả ở Quảng trường Thiên An Môn và tội ác mổ cướp nội tạng sống của ĐCSTQ, rồi ông ấy cúp máy. Tôi quyết tâm cứu người này, vì vậy tôi đã cầu xin Sư phụ: “Thưa Sư phụ, xin hãy giúp con cứu sinh mệnh này.” Tôi gọi cho ông ấy lần thứ ba và nói với ông rằng, “Tôi có một bút danh may mắn cho ông và nó sẽ mang lại cho ông sức khỏe và bình an. Tất cả những gì ông cần là nói có và ông sẽ được thần bảo hộ và ban cho phúc báo.”

Một tiếng “Có” to và rõ ràng đã vang lên. Ông ấy rất xúc động, và cả hai chúng tôi đều khóc. Ông ấy nói “Tôi yêu bạn!” và tôi đáp lại: “Tôi rất yêu người Trung Quốc. Tôi đến vì các bạn, những người Trung Quốc đáng quý.” Tôi có thể nghe thấy tiếng ông ấy khóc to hơn khi tôi tiếp tục nói: “Bạn của tôi, bạn phải nói cho gia đình của bạn biết chân tướng mà tôi đã nói với bạn, và khi thảm họa xảy ra, đừng quên niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’“ Ông ấy háo hức cảm ơn tôi.

Các học viên khác đã thực sự xúc động và được khích lệ khi tôi chia sẻ trải nghiệm của mình về cuộc gọi đó với họ. Tất cả chúng tôi đều muốn làm việc chăm chỉ hơn vì chúng sinh đang chờ chúng tôi đánh thức họ.

Đã tám ngày trôi qua kể từ khi hạng mục nhắm vào các quan chức chính phủ Bắc Kinh này bắt đầu. Tôi đã thành công trong việc giúp cho 71 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Một số người đã nghe cuộc gọi của tôi từ 11 phút đến 13 phút trước khi cúp máy. Đôi khi phải mất những năm cuộc gọi đến cùng một người nghe trước khi họ hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của chân tướng và quyết định thoái Đảng.

Mỗi ngày, tôi gọi khoảng 100 cuộc gọi, thậm chí có khi 200 cuộc. Tôi thường bỏ bữa sáng để tiết kiệm thời gian. Trong giờ nghỉ trưa, tôi học Pháp, luyện công và gọi điện. Tôi cũng đảm bảo bữa tối diễn ra nhanh chóng để có thể tiếp tục gọi điện.

Lịch sử sẽ bước sang một giai đoạn mới trong một tương lai không xa. Hành trình tu luyện của chúng ta trong thời kỳ Chính Pháp này không hề dễ dàng, nhưng chúng ta hãy tinh tấn hơn và tận dụng mọi cơ hội có được để cứu nhiều chúng sinh hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/24/416809.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/10/189842.html

Đăng ngày 11-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share