Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-10-2020] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 22 năm, và luôn cảm thấy sự cấp bách của việc cứu người, trách nhiệm lớn lao của chúng ta và tính nghiêm túc trong tu luyện. Khi virus ĐCSTQ (coronavirus) trở thành đại dịch, các học viên phải đối mặt với một khảo nghiệm mới. Cứu chúng sinh và tu tốt bản thân trong môi trường mới là thử thách mới nhất của chúng ta.

120 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ

Làng của tôi đã bị phong tỏa khi virus ĐCSTQ tấn công Trung Quốc. Là một học viên Đại Pháp, tôi biết rằng những người vẫn chưa minh bạch chân tướng đang gặp nguy hiểm, và tính cấp bách trong việc cứu độ chúng sinh càng tăng cao. Nhưng tôi lại không có tài liệu giảng chân tướng và phải lấy chúng từ một học viên khác sống trong thành phố.

Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi. Rất nhiều nhân viên an ninh đứng gác trước cổng làng, và không ai được phép rời đi. Tôi tìm thấy một lối ra nhỏ ở cổng phụ. Nó được bịt kín bằng ván gỗ và che bằng thân cây, nhưng tôi đã nhảy qua nó. Không ai nhìn thấy tôi.

Tôi đã đến được nhà của học viên một cách suôn sẻ và nhận được một hộp tài liệu và áp phích. Trên đường về nhà thì trời đổ mưa. Tôi đã phải một tay cầm ô một tay ôm thùng và đi thẳng về nhà.

Các nhân viên bảo vệ ở cổng làng đã nhìn thấy tôi và cử một thanh niên chạy xe máy đuổi theo tôi. Anh ta biết tôi và đã tố cáo tôi với chính quyền làng. Ngay sau đó mọi người trong làng đều nói rằng tôi đã mang vi-rút về làng. Tôi không cho phép sự việc này khiến mình bị rối tâm.

Vì đã có tài liệu trong tay, nên tôi quyết định ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người. Vào một sáng nọ, trên đường đến ngôi làng bên cạnh tôi có gặp một thanh niên trẻ đang ngồi bên đường. Khi tôi bắt đầu giảng chân tướng cho anh, anh liền không chịu nghe và liên tục nói rằng cảnh sát sẽ đến bắt tôi. Tôi phớt lờ lời đe dọa kia và tiếp tục nói với anh về Pháp Luân Đại Pháp.

Anh ấy đã chặn một cảnh sát đang tuần tra và bảo anh này bắt tôi. Tôi biết viên cảnh sát kia và anh ấy bảo tôi đừng nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và hãy về nhà đi. Tôi không nghe và tiếp tục bước đi.

Tôi đã giảng chân tướng cho tất cả mọi người mà tôi gặp trong làng. Một số đồng ý nhận tài liệu mà tôi đưa và cũng đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Một số chấp nhận tài liệu nhưng bảo rằng họ không sẵn lòng thoái Đảng. Một số không muốn nhận tài liệu hay thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Không ai tố cáo tôi với cảnh sát. Khi tôi gặp lại người thanh niên kia, anh ta nói rằng tôi quá trơ trẽn và nói sẽ gọi cho cảnh sát. Tôi đã mỉm cười với anh và nói: “Tôi thực lòng hy vọng anh sẽ được an toàn trong đại dịch. Và thực tâm tôi cầu chúc cho anh có một tương lai tốt đẹp.” Anh ta đã cười với tôi và không gọi cho cảnh sát. Kể từ đó mỗi khi trông thấy tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người, anh ấy lại mỉm cười với tôi.

Mỗi ngày tôi đều ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người. Một ngày kia tôi gặp một người đàn ông đang đi cùng con dâu và cháu trai của ông. Ba người họ đã tin điều tôi nói và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó.

Thi thoảng tôi cũng gặp can nhiễu. Tôi cảm thấy khó chịu, bắt đầu ho và không còn sức lực. Có lần tôi nằm trên giường ba ngày và không có cảm giác muốn ăn. Tôi đã gặp khó khăn khi học Pháp. Nhưng khi tôi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người, tất cả các triệu chứng trên của tôi đều biến mất. Sau khi trở về nhà, có hôm tôi bị ho cả đêm.

Các triệu chứng này kéo dài mãi cho đến khi lệnh phong toả được dỡ bỏ. Trong toàn bộ quá trình này, tôi chưa bao giờ cảm thấy các triệu chứng của tôi là do vi-rút ĐCSTQ. Tôi cảm nhận nó là do cựu thế lực đang sử dụng giả tướng này để can nhiễu. Tôi đã phủ nhận nó. Tôi tin Sư phụ tin Đại Pháp, và làm những gì mà Sư phụ yêu cầu.

Dân làng tụ tập thành từng nhóm để chơi mạt chược. Điều này cho tôi cơ hội để giảng chân tướng cho nhiều người cùng một lúc. Tôi đã đến các làng lân cận và giảng chân tướng cho những người chơi mạt chược. Lúc đầu họ không nghe, nhưng tôi đã không bỏ cuộc. Tôi tiếp tục quay lại và kiên nhẫn nói chuyện với họ. Một vài người trong số họ đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Một đêm nọ tại cổng làng có một nhân viên bảo vệ đứng gác ở đó. Tôi đã phát chính niệm để anh ta ngủ. Tôi đã dán những tấm áp phích thông tin Pháp Luân Đại Pháp ở những nơi đông người, đặc biệt gần “Khu vực cách ly”, nơi có nhiều người qua lại.

Ngạc nhiên thay, triệu chứng bệnh của tôi đã biến mất và tôi đã không ho khi ra ngoài giảng chân tướng hoặc dán những tấm áp phích. Nhưng sau khi về đến nhà, tôi lại bị ho, sốt và hầu như không cử động được. Tôi biết rằng Sư phụ đang cho tôi cơ hội để cứu độ chúng sinh.

Cô gái sống đối diện căn hộ của tôi thích chơi điện thoại di động. Cô ấy biết tôi thường ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người nên đã chụp ảnh tôi và đăng lên WeChat để can nhiễu tôi.

Sư phụ giảng:

“Chư vị đi thật tốt trên con đường Chính Pháp này, trong tu luyện chư vị có thể vượt qua khỏi những ràng buộc của bản thân mình, có thể vứt bỏ các chấp trước của mình, có thể trong chính niệm mà cứu độ chúng sinh, chư vị có thể [lấy] chính niệm đối đãi với hết thảy những gì mình gặp phải; đó chính là uy đức.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)

Tôi cảm thấy như thể Sư phụ đã giảng điều này trực tiếp cho tôi. Đây là tiêu chuẩn mà tôi phải đạt tới.

Vào thời điểm đó tôi đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, nhưng tôi cảm thấy chúng là những khảo nghiệm để xem tôi sẽ xử lý chúng như thế nào và liệu tôi có bị can nhiễu hay không. Tôi đã giữ vững tâm tính của mình, nghe lời Sư phụ và làm những gì mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm. Tôi đã vượt qua tất cả những khó khăn và đi ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người mỗi ngày. Cuối cùng, tôi có được một danh sách của 120 người đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Phân phát tài liệu trong các khu dân cư có an ninh chặt chẽ

Con gái tôi sống trong khu dân cư cao cấp, đâu đâu cũng có camera an ninh. Mọi người muốn vào cổng đều phải quẹt thẻ. Ở mọi lối ra vào của mỗi tầng lầu trong toà nhà 33 tầng này đều có camera, chúng được lắp ở cả hai lối đi, cầu thang và thang máy. Cửa ra vào ở lối thoát hiểm cũng dùng cửa điện tử. Nhân viên vệ sinh làm việc theo từng tầng và liên tục đi lên xuống hành lang và cầu thang. Không dễ để phân phát tài liệu giảng chân tướng ở đó.

Trước khi đi phát tài liệu ở những nơi như vậy, tôi thường phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu. Tôi học Pháp và ghi nhớ một số bài thơ của Sư phụ.

Trong quá trình học Pháp, Sư phụ đã cho tôi hiểu được một số nội hàm của “tâm thanh tịnh” trong Chuyển Pháp Luân, và tôi nhận ra rằng camera không có tác dụng với tôi.

Ngoài ra, tôi yêu cầu bản thân làm mọi việc một cách lý trí, đối phó với các trường hợp khẩn cấp một cách hợp lý và không đi sang cực đoan hay quá khích. Tôi quyết định đến đó khi nhân viên dọn dẹp không làm việc.

Tôi đi ra ngoài cùng với một chiếc ba lô và đeo khẩu trang, đi theo mọi người khi họ tiến vào cổng khu dân cư. Tại mỗi cửa ra vào đều phải quẹt thẻ. Tôi đợi cho đến khi có người ra vào rồi theo họ vào. Nếu không có ai ra vào, tôi nhờ người dọn dẹp mở cửa cho tôi. Đôi khi cánh cửa không khóa. Tôi đi thang máy lên tầng cao nhất và theo cầu thang bộ để xuống từng tầng và phát tài liệu. Mọi người ra vào nhưng dường như không ai để ý đến tôi. Tôi đã phân phát tài liệu một cách thuận lợi.

Ở mỗi tầng tôi đều dán một tấm áp phích có mã QR thông tin Pháp Luân Đại Pháp trên tường và sau đó phân phát tài liệu. Vì lý do an ninh nên mỗi ngày tôi sẽ đến một khu dân cư khác nhau.

Tôi giữ bình tĩnh và không hề sợ hãi. Nhưng ngay khi vừa về đến nhà, tôi liền bị đau bụng, nhức đầu và cảm thấy khó chịu.

Khi hướng nội tôi thấy rằng mình đã ở trong Pháp và đang chân chính bước đi con đường tu luyện của mình. Tôi cảm thấy đây hẳn là can nhiễu. Tôi đã cảnh cáo cựu thế lực đừng làm điều này với tôi, và phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu. Sự khó chịu về thể chất của tôi ngay lập tức biến mất. Nhưng tà ác chuyển sang can nhiễu tôi dưới hình thức khác. Tôi bị sợ hãi và không thể ngủ được trong nhiều ngày liên tiếp. Tôi đã phát chính niệm và nỗi sợ hãi liền giảm bớt.

Tôi đã hướng nội và tìm thấy lý do khiến tâm trí tôi không được thanh tịnh, đó là do quan niệm người thường và những suy nghĩ tiêu cực của tôi. Tà ác đã lợi dụng sơ hở này để can nhiễu tôi. Một học viên địa phương đã bị bắt giữ vì bị camera an ninh ghi hình. Sau khi nghe qua chuyện này, một quan niệm liền hình thành trong tư tưởng tôi. Tôi nghĩ mình sẽ bị ghi hình và bị bắt giữ như anh ấy. Quan niệm này bộc lộ sự đa nghi, ngờ vực và ích kỷ của tôi. Tôi biết rằng quan niệm và suy nghĩ tiêu cực này không đến từ chân ngã của mình. Tôi không muốn chúng. Tôi cần tịnh hóa bản thân khi tu luyện trong Đại Pháp và chân chính bước đi con đường tu luyện của mình.

Phối hợp với những học viên khác

Sau khi bãi bỏ lệnh phong toả, tôi và các học viên khác đã đến vùng nông thôn để giảng chân tướng cho mọi người. Chúng tôi đã đến từng nhà và đôi khi còn vào trong nhà của người dân để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Hoặc treo các túi tài liệu trên tay nắm cửa hoặc đặt chúng trên bệ cửa sổ.

Vào một hôm nọ chúng tôi gặp ba bà đang ngồi nạo ngô. Tôi đã đến và giảng chân tướng cho họ còn các học viên khác hỗ trợ phát chính niệm. Tôi đưa cho họ tài liệu về đại dịch. Hai người trong số họ đã lắng nghe tôi và nhận tài liệu. Một người đồng ý thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên và người kia chưa tham gia bất kỳ tổ chức liên kết nào của ĐCSTQ. Nhưng người phụ nữ thứ ba không đồng ý nhận tài liệu của chúng tôi và từ chối tin những gì tôi nói. Tôi cảm thấy tiếc cho bà ấy. Tôi hy vọng rằng bà ấy sẽ lắng nghe các học viên khác nếu họ nói chuyện với bà ấy trong tương lai.

Khi phối hợp với các học viên khác, tôi nhận ra mình phải buông bỏ tự ngã, ân cần, không phàn nàn và có trách nhiệm với Đại Pháp. Không dễ dàng để làm được những việc này, nhưng đây là điều quan trọng nhất.

Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/13/413382.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/22/188365.html

Đăng ngày 01-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share