Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-10-2020] Virus Trung Cộng (virus corona) đã lan đến thành phố chúng tôi vào đầu năm nay.

Lúc đầu, tôi không nghĩ là nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của mình nhiều đến vậy. Hàng ngày tôi vẫn ra ngoài để giảng chân tướng và phối hợp với các đồng tu để giảng chân tướng qua điện thoại. Tuy nhiên, một ngày kia khi tôi đang chạy xe đạp điện trên phố, tôi đột nhiên nhận ra rằng phố xá hầu như không người và tôi chỉ có thể nhìn thấy xe cứu thương và những con người trong những bộ đồ kín mít.

Ngày hôm đó khi quay trở lại nơi cư trú, tôi phải kiểm tra nhiệt độ thân thể mình ngay tại cổng. Hai ngày sau, khu chúng tôi đã bị phong tỏa.

Trong thời gian đó, tôi thực sự cảm nhận được mối hiểm nguy mà con người trên thế giới này đang đối mặt, và nó làm tâm trí tôi nặng trĩu. Nếu mà những người cần được cứu lại ra đi bởi vì tôi chưa tiếp cận được họ, tôi tự hỏi, chẳng phải là trách nhiệm và là lỗi của mình sao? Đó là một cảm giác mà tôi chưa từng gặp trước đây. Trong ngày hôm đó tôi không muốn ăn, và thường thức giấc lúc nửa đêm. Một áp lực vô hình đè nặng lên tôi.

Tôi đã điều chỉnh tình trạng của mình thông qua việc học Pháp và phát chính niệm. Đồng thời, tôi đã chọn một số tài liệu giảng chân tướng để phân phát chúng qua thư. Tôi cũng nhớ đến tên một số người quen mà chưa thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Khi quyết định sử dụng điện thoại di động đã được đăng ký với tên thật của mình để giảng chân tướng, tôi đã do dự mất mấy ngày vì tâm sợ hãi. Nhưng nghĩ đến những người chưa thoái xuất khỏi ĐCSTQ và có thể gặp phải nguy hiểm bất kỳ lúc nào, cuối cùng tôi đã thực hiện cuộc gọi đầu tiên. Thật bất ngờ, tôi đã phát hiện mình có thể thư giãn. Dường như là Sư phụ đã thanh lý trường vật chất sợ hãi mà đã bao vây tôi; cứ như thể chưa từng có nỗi sợ hãi đó.

Tôi không thực hiện tất cả các cuộc gọi cùng một lúc, mà thực hiện từng cuộc gọi một khi tôi cảm thấy có tâm trạng tốt. Thực hiện những cuộc gọi này cũng làm thay đổi suy nghĩ của tôi. Trước đây, tôi đã phủ nhận bức hại trên cơ điểm của vị tư – bởi vì tôi không muốn phải chịu đựng đau đớn và tổn thất. Giờ đây, tôi phủ nhận bức hại trên cơ điểm của lòng vị tha. Tôi muốn cứu được nhiều người hơn khi đối diện với thảm họa.

Sau khi khu vực chúng tôi hết bị đóng cửa, chúng tôi vẫn bị hạn chế về thời gian đi ra ngoài. Mỗi khi ra vào khu vực này, chúng tôi phải quét mã sức khỏe trên điện thoại của mình. Chúng tôi cũng phải quay lại sau một khoảng thời gian nhất định. Một nhóm người sẽ đứng canh gác tại cổng ra vào khu dân cư, thoạt nhìn dường như sẽ có can nhiễu nếu tôi ra ngoài để giảng chân tướng.

Nhưng lần đầu tiên đi ra ngoài, tôi đạp xe sau một người khác cũng đạp xe và không ai hỏi tôi bất kỳ điều gì. Tôi thấy ngạc nhiên và hơi hưng phấn. Tôi thầm cảm tạ Sư phụ vì sự giúp đỡ của Ngài.

Tôi đạp xe dọc đường và nhìn thấy rằng phố xá vẫn vắng hoe. Thi thoảng lắm có người đi qua thì đều đeo khẩu trang và rất vội vã.

Ở cửa một hiệu thuốc, tôi nói chuyện với một người đàn ông trung niên ra ngoài để mua thuốc. Ông ấy đã vui vẻ đồng ý thoái ĐCSTQ. Tôi cũng bảo ông ấy rằng các thành viên trong gia đình ông ấy cũng có thể làm việc này bằng việc viết tuyên bố thoái xuất đó của họ lên tờ tiền 1 tệ, cũng sẽ có tác dụng. Ông ấy đã cảm ơn tôi.

Sau đó tôi đến thăm một đồng tu. Tôi có niềm tin rằng tôi sẽ có thể đi vào khu vực của đồng tu một cách dễ dàng. Không còn nghi ngờ gì nữa, tại cổng của khu dân cư đó, tôi theo sau một chiếc ô tô và đi vào bên trong. Người đồng tu và tôi đã lâu không gặp nhau. Chúng tôi chuyện trò vui vẻ một lát rồi lên các kế hoạch ra ngoài và cùng giảng chân tướng vào ngày hôm sau.

Trên đường ra khỏi khu dân cư đó, tôi bị một lính gác trẻ cao ráo chặn lại ở cổng. Anh ta khăng khăng đòi tôi quét mã sức khỏe ngay cả sau khi tôi nói rằng tôi không phải là người khu này. Không còn lựa chọn nào nhưng khi lôi điện thoại di động của tôi ra, thì chẳng còn chút pin nào.

“Làm thế nào mà chị vào trong được? Điện thoại của chị không có pin,” anh ta hỏi.

Tôi nói rằng tôi đã đi qua chính cánh cửa mà anh ta đã gác.

“Giờ chị có thể đi. Không cần quét mã nữa,” anh ta nói.

Trên đường về nhà tôi rất cảnh giác. Tôi liên tục niệm trong đầu: “Không có chuyện quét mã đối với đệ tử Đại Pháp!” Chắc chắn rồi, không có ai yêu cầu tôi phải quét mã khi tôi đi qua cổng khu nhà mình.

Từ đó khi tôi vào hay ra khỏi khu nhà mình, tôi luôn niệm các từ đó trong đầu. Lần nào tôi cũng có thể đi qua mà không phải quét mã. Tuy nhiên, vì phải đối mặt với tình hình này gần như hàng ngày, tôi ngày càng cảm thấy không chắc chắn. Tôi trở nên lo lắng về việc bị quét mã.

Hoàn cảnh thay đổi theo niệm đầu của người ta. Một ngày khi quay về khu dân cư, tôi đã bị một lính canh đuổi theo mà hét lên rằng: “Quét mã đi! Quét mã đi!” Tôi đã phớt lờ anh ta và đạp xe đi thẳng. Ngày hôm sau, anh ta lại yêu cầu tôi phải quét mã. Một người phụ nữ trẻ trong phòng canh gác nói với tôi rằng nếu tôi cho cô ấy xem mã sức khỏe của tôi thì cũng được.

Tôi cho rằng đó là một kiểu can nhiễu. Trước hết tôi bắt đầu phát chính niệm, tập trung vào ý niệm rằng đệ tử Đại Pháp không thể bị quét mã.

Ngay lập tức tôi nhận ra rằng có một chấp trước đằng sau việc tôi không sẵn lòng quét mã. Điều này hóa ra là có liên quan tới rất nhiều niệm đầu tiêu cực: Tôi sợ lưu vết về sự di chuyển của mình, tôi sợ rằng người ta sẽ tìm thấy một khuôn mẫu nào đó liên quan đến việc tôi đi ra ngoài, và vân vân. Đó chính là tâm sợ hãi cũng như là một sự thừa nhận cựu thế lực.

Tôi hạ bỏ nỗi sợ quét mã xuống và thực hiện lần quét mã sức khỏe của mình vài lần, việc đó đã giúp tôi thư giãn. Niệm đầu của tôi về vấn đề này trở nên đơn giản: “Mình sẽ để tùy kỳ tự nhiên. Nếu không ai yêu cầu mình quét mã, thì không quét; còn nếu không thế, thì cũng chẳng sao.”

Tôi đã không còn lo lắng về hoàn cảnh hay niệm điều gì nữa kể từ đó. Thật kinh ngạc, kể từ đó cổng khu dân cư luôn mở rộng cho tôi. Không còn ai cố ép tôi phải quét mã nữa.

Với tình hình dịch bệnh lúc cao trào lúc thuyên giảm, thái độ của lính canh cũng thay đổi theo, lúc nghiêm ngặt lúc lỏng lẻo. Nhưng mỗi khi tôi ra vào khu dân cư, tôi không bao giờ bị kiểm tra, cho dù người đằng trước hay sau tôi có thể bị kiểm tra. Tôi cũng không nghĩ thêm về việc này nữa.

Sự bùng phát của virus đã thay đổi hoàn cảnh tu luyện của tôi. Trong suốt thời gian này, từ tận đáy lòng tôi đã cảm nhận được sự từ bi và khích lệ của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/18/413895.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/4/188580.html

Đăng ngày 06-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share