Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-09-2020] Thực hành Pháp Luân Đại Pháp, còn gọi là Pháp Luân Công, đã giữ cho tôi khỏe mạnh và trông trẻ hơn tuổi. Con trai tôi thường nói với mọi người: “Mẹ tôi đã trên 80 rồi, nhưng bà rất khỏe mạnh. Vào Đêm Giao thừa bà vẫn có thể nấu được trên 20 món ăn! Chúng tôi hoàn toàn không phải lo lắng về bà.”

Tôi vẫn luôn nói với mọi người về sự bức hại mà các học viên đã phải chịu đựng trong bao nhiêu năm qua và muốn chia sẻ một số trải nghiệm.

Tôi đã gặp một cậu thanh niên tầm trên 30 tuổi ở bến xe buýt trong suốt kỳ nghỉ năm mới. Tôi nói với cậu ta: “Chúng ta cùng chờ một chiếc xe buýt. Hẳn chúng ta có một mối duyên tiền định.” Cậu ấy đồng tình, và tôi kể với cậu về phong trào thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó đang lan rộng. Cậu ấy đã hiểu ra chân tướng và đồng ý thoái xuất Đội Thiếu niên và Đoàn thanh niên.

Khi nhìn quanh, tôi nhìn thấy một người đàn ông khoảng trên 70 đang mua thịt. Tôi bắt chuyện bằng cách hỏi ông ấy định chế biến món thịt như thế nào. Ông ấy đã cố ý phớt lờ tôi. Nhưng khi tôi nhìn kỹ hơn, tôi thấy ông ta đang lén lút gọi điện trong khi nhìn tôi một cách ngờ vực. Tôi đã phát hiện ra rằng ông ta đang báo tôi cho cảnh sát vì tôi đã nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã phát một niệm mạnh mẽ: “Sư Phụ luôn ở bên ta. Cuộc gọi của ông không thể kết nối được đâu!” Ngay sau đó, xe buýt tới, tôi lên xe và rời đi một cách an toàn.

Pháp Luân Công thực sự linh nghiệm!

Tôi đã gặp một phụ nữ tầm trên 50 mà đã đồng ý thoái xuất ĐCSTQ. Sau đó tôi tặng bà ấy một bản Tuần san Minh Huệ. Một người phụ nữ khác đã giật lấy cuốn sách đó, hét lên: “Ồ, Pháp Luân Công à!” Bà ta muốn xé cuốn tạp chí đó, nên tôi đã lấy lại cuốn sách đó từ tay bà ta để đưa lại cho người phụ nữ đã thoái ĐCSTQ.

Tôi nói với người đàn bà giận dữ ấy rằng đây không phải việc của bà, còn bà ta thì dọa báo tôi với cảnh sát. Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta và nói: “Bà không làm được việc đó đâu!” Bà ta nói: “Cứ để tôi gọi điện. Nếu tôi không thể gọi được, thì mới chứng tỏ Pháp Luân Công thực sự linh nghiệm.” Bà ta đã cố gọi nhưng cuộc gọi không được kết nối. Bà ta lập tức bỏ điện thoại xuống còn tôi thì rời đi.

Tôi nhìn thấy cặp vợ chồng cao tuổi sống ở tầng một cùng tòa nhà với tôi bước ra khỏi xe taxi. Mặt đất đã phủ băng, còn người chồng thì dìu người vợ bước thận trọng về phía cánh cửa. Tôi hỏi họ chuyện gì đã xảy ra và người vợ nói rằng bà ấy đã bị ngã trên con đường băng giá. Họ vừa từ bệnh viện trở về nhà. Tôi đã đưa bà ấy chiếc bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp và dạy bà ấy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!” Tôi bảo bà ấy rằng, nếu bà thành tâm niệm câu đó, bà sẽ phục hồi nhanh chóng. Người vợ đó đã nhận lấy chiếc bùa với thái độ biết ơn và nói rằng chắc chắn bà sẽ niệm những từ đó.

Mấy hôm sau, người vợ nhìn thấy tôi ở sân và đã mời tôi vào nhà. Bà ấy muốn mời tôi chút rượu để nói lời cảm ơn tôi vì đã tặng bà ấy chiếc bùa. “Tôi không biết cô sống ở tầng nào, mà lẽ ra chúng tôi phải mang rượu đến nhà cô.” Tôi lịch sự từ chối món quà đó và nói với bà ấy rằng tôi rất vui vì những câu đó đã linh nghiệm đối với bà. Tôi còn bảo bà ấy rằng tôi làm như vậy vì đó là điều Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp (Ngài Lý Hồng Chí) đã dạy các học viên.

“Chị không sợ cảnh sát sao?”

Tôi biết một người đàn ông trong khu phố tôi trước đây là Giám đốc của một trại tạm giam. Khi tôi bị bắt vào 2005, tôi đã từ chối cung cấp tên mình. Điều đó nghĩa là cảnh sát không thể liên lạc với các thành viên trong gia đình tôi, và họ sẽ không thể tìm được tôi. Em gái tôi đã hỏi người đàn ông trong khu phố tôi rằng liệu tôi có bị đưa đến trại tạm giam của ông ta hay không. Ngay sau đó, ông ấy đã thăm tôi trong buồng giam, rồi liên lạc với em gái tôi.

Sau khi được thả, một ngày nọ tôi đã gặp ông ấy trong lúc tôi đang đi mua sắm. Tôi đã đưa ông ấy mấy cuốn sách mỏng để ông ấy có thể biết chân tướng của Đại Pháp. Ông ấy đã sẵn lòng nhận chúng, rồi chúng tôi đã chuyện trò. Sau khi ông ấy rời đi, một người đàn ông nói với tôi: “Chị dám phát tán tài liệu Pháp Luân Công sao? Chị không sợ cảnh sát sao?” Tôi đã bảo anh ta rằng người đàn ông mà tôi vừa nói chuyện là cảnh sát đấy!

Thế là những người quanh tôi nói: “Nếu nhân viên cảnh sát dám đọc tài liệu của chị, sao chúng tôi lại không thể chứ?” Vì vậy tôi đã đưa mỗi người một bản, và họ đã nhận với lòng biết ơn.

Một người bạn cùng lớp với tôi đã nhập ngũ và trở thành Đảng viên ĐCSTQ. Sau khi giải ngũ, anh ấy đã quay về làm việc ở khu vực chúng tôi. Tôi đã đưa anh ấy một DVD về vụ dàn dựng tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn năm 2002 và Chín bài bình luận về ĐCSTQ. Tôi đã đến nhà anh ấy 3 lần và gặp anh 2 lần khi tôi đang đi loanh quanh. Tôi luôn cố gắng động viên anh ấy thoái ĐCSTQ nhưng anh chưa bao giờ đồng ý. Dù vậy, tôi không từ bỏ việc này đối với anh ấy, và cầu xin Sư phụ cấp thêm cơ hội cho anh ấy. Sau đó anh ấy đã gần gũi với tôi hơn, còn tôi thường đi qua cổng nhà anh mỗi khi đi ra ngoài. Một ngày tháng 9 năm ngoái, tôi thấy anh ấy ở cổng và hỏi: “Sao bạn cứ từ chối thoái ĐCSTQ mãi thế? Nếu thoái, bạn sẽ được Đại Pháp bảo hộ và có sức khỏe tốt. Bạn vẫn có thể tiếp tục lĩnh lương và chẳng có vấn đề gì xảy ra. Hơn 300 triệu người đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. “Vạn tuế!” Hãy dùng ẩn danh “Vạn tuế” để thoái nhé.” Anh ấy đã đồng ý thoái và mỉm cười.

Một lời khen nhỏ tiến bước xa

Tôi đã gửi thư cho các đồng nghiệp của chồng tôi để giúp họ biết chân tướng của Pháp Luân Công, cho nên khi gặp họ việc giảng chân tướng đã dễ dàng hơn. Một ngày, tôi đã cố gắng thuyết phục một Giám đốc thoái trước mặt đồng nghiệp của ông ấy. Sau đó lần nào nhìn thấy ông ấy tôi cũng thấy ông rất buồn rầu. Tôi nghĩ. “Ông lúc nào nhìn cũng buồn rầu. Làm thế nào để mình có thể giảng chân tướng cho ông đây? Đối với tôi việc này không có gì khác biệt, tôi sẽ nói chuyện với những người khác nữa. Bất kỳ ai chấp nhận chân tướng sẽ được bảo hộ.” Nhưng tôi vẫn không thể từ bỏ ông ấy.

Một ngày năm ngoái tôi chạm mặt ông ấy. Tôi đã khen ông ấy trông mới trẻ trung làm sao còn ông ấy có vẻ hài lòng. Tôi nói: “Chúng ta hẳn có tiền duyên đấy. Tôi nghĩ ông nên thoái ĐCSTQ. Ông sẽ được bảo hộ và trở thành một phần của vũ trụ mới.” Ông ấy đã ngay lập tức đồng ý. Điều này khiến tôi nhận ra rằng ông ấy sợ bị ĐCSTQ trả thù nên không muốn thoái trước mặt người khác. Kể từ đó, tôi đã chú ý hơn đến sự an toàn của mọi người mỗi khi tôi nói chuyện với họ.

Cha đỡ đầu của con dâu tôi là Giám đốc Văn phòng Đường bộ. Tôi đã gửi thư chân tướng cho ông ấy và giảng giải chân tướng cho vợ ông ấy, người đã thoái ĐCSTQ. Nhưng ông ấy chưa bao giờ đồng ý thoái. Một buổi sáng năm ngoái, khi tôi đang ở gần khu vực sân chung nơi ông ấy sống và tình cờ gặpo ông ấy. Tôi đã khen ông trông thật trẻ, giảng chân tướng cho ông ấy, và thuyết phục ông ấy thoái ĐCSTQ.

Ông ta đã đồng ý thoái bằng hóa danh. Tôi chỉ còn một cuốn tài liệu và bảo ông ấy hãy đọc kỹ. Ông ấy đã đồng ý và ngay lập tức đi về nhà. Sau đó tôi đã phát hiện ông ấy đã không đi ra ngoài để làm bất kỳ việc gì nữa. Ông ấy đã chờ đợi để được nghe chân tướng và thoái xuất khỏi ĐCSTQ!

Điều tương tự đã xảy ra đối với ông Từ, một người hàng xóm khác của tôi. Vài năm trước tôi đã cố gắng thuyết phục ông ấy thoái Đảng trước mặt nhiều người hàng xóm khác, rồi sau đó lần nào tôi nhìn thấy ông ấy thì trông ông ấy cũng rất buồn rầu. Tôi đã cầu Sư phụ trong tâm: “Xin hãy để con chạm mặt ông ấy một lần nữa.” Với niệm đầu đó, cơ hội đã đến. Tôi đã gặp ông ấy trên con đường không bóng người vào một buổi sáng. Ông ấy đã đồng ý thoái xuất ĐCSTQ bằng hóa danh “Mãi mãi bình an.” Kể từ đó, mỗi lần gặp nhau, trông ông ấy hăng hái và vui vẻ.

Trong suốt đại dịch năm nay, tôi đã nhìn thấy ông ấy đeo khẩu trang đi dạo và tôi nói: “Ai mà chưa thoái ĐCSTQ đều không dám đi ra ngoài. Nhưng ông đã làm vậy nên ông có thể ra ngoài một cách an toàn.”

“Vâng, vâng, chúng tôi đã thoái ĐCSTQ nên chúng tôi không sợ dịch bệnh này.”

Năm cuốn sách nhỏ và năm người đàn ông

Một buổi sáng sau khi mua xong mấy thứ tạp phẩm, tôi đã gặp 2 người đàn ông tầm trên 40. Chúng tôi bắt đầu tán chuyện, và cả hai người họ đã đồng ý thoái xuất ĐCSTQ. Ba người khác trông giống mấy ông cán bộ xã cũng tình cờ đi ngang qua. Tôi đã bước đi cùng họ và thuyết phục họ thoái. Sáng hôm đó tôi có đúng 5 cuốn sách nhỏ. Tôi đã đưa năm người họ mỗi người một cuốn và đề nghị họ đọc rồi chuyển tiếp cho người khác.

Trước khi giảng chân tướng cho năm người đó, ở cửa hàng tạp phẩm tôi đã thuyết phục được 6 người khác thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Trên đường về nhà tôi đã liên tục nhẩm tên họ trong đầu nên không bị quên tên của họ trước khi đăng ký cho họ trên website thoái xuất ĐCSTQ.

Mỗi khi nhớ lại những chuyện này, trái tim tôi tràn ngập niềm vui và lòng biết ơn. Tôi cảm tạ Sư phụ từ bi đã cho tôi cơ hội được trợ Sư trong Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi phải tu luyện thật tốt để xứng đáng với hồng ân của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/2/-411185.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/5/188594.html

Đăng ngày 10-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share