Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Công tại Úc

[MINH HUỆ 3-11-2020] Tôi sinh ra ở Hồng Kông, đắc Pháp vào cuối năm 2012 ở Sydney. Tại Pháp hội quốc tế Miền Tây Mỹ quốc năm 2013, Sư phụ đã giảng:

“Hiện nay càng ngày càng nhiều đoàn du khách [từ Trung Quốc] Đại Lục, đó chính là an bài người ta thay đổi hoàn cảnh để nghe chân tướng. Kỳ thực ở các điểm chân tướng mới là tuyến thứ nhất, tuyến đầu của giảng chân tướng.”

Rất nhanh sau đó, các đồng tu đã tổ chức đến các điểm du lịch để giảng chân tướng và khuyên tam thoái, tôi cũng tham gia. Tôi nhìn thấy hai vị đồng tu, họ vừa nhìn thấy người Trung Quốc liền đi giảng, chỉ vài câu đã giúp họ thoái đảng rồi. Còn tôi nhìn thấy những gương mặt xa lạ thì không dám mở miệng.

Có một lần, sau khi tham gia một hoạt động chứng thực Pháp quy mô lớn tại quảng trường Martin ở Sydney, tôi cùng một số đồng tu đã hẹn nhau tới Nhà hát Opera Sydney để khuyên tam thoái. Bởi vì không quen đường, tôi đã bị lạc và lên nhầm xe. Cuối cùng tôi cũng lên đúng xe nhưng do mải nói chuyện nên đi quá bến. Có hai đồng tu nói: “Chúng tôi không đi nữa, xe buýt này sẽ đi thẳng về nhà chúng tôi.” Tôi cũng sống ở cùng khu vực với hai đồng tu này, nhưng tôi không động tâm và tiếp tục đi cùng một đồng tu khác. Chúng tôi đổi xe buýt để quay lại. Sau hơn một tiếng, cuối cùng chúng tôi cũng tới Nhà hát Opera Sydney.

Đi bộ trên quảng trường nhà hát khoảng năm – sáu phút, tôi nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi dáng vẻ thân thiện, liền đi tới. Chỉ nói chuyện vài câu, họ đã đồng ý thoái xuất khỏi tổ chức của tà đảng. Đây là lần đầu tiên tôi làm tam thoái cho người Trung Quốc. Tôi biết rằng đây là Sư phụ đã nhìn thấy tâm cứu người kiên định của tôi, nên khích lệ tôi. Sau lần này, tôi đã có tự tin đối với việc khuyên tam thoái, cảm thấy việc khuyên tam thoái không còn quá khó khăn.

Tuy nhiên vẫn có một số việc không dễ dàng, gặp người đi đường hay khách du lịch không quen biết, làm sao để bắt đầu câu chuyện? Trong suốt một năm, tôi đã nghĩ rất nhiều biện pháp, cũng viết rất nhiều bản thảo, nhưng vẫn không ổn. Tôi thấy không hoàn hảo, không tự nhiên, không hài hòa. Cuối cùng, tôi nghĩ đến việc sử dụng những trải nghiệm cuộc sống của bản thân để nói chuyện. Như vậy rất dễ dàng, bởi vì giảng ra là những sự việc của bản thân, thể ngộ của bản thân.

Ví dụ thứ nhất: Câu chuyện của tôi

Trên tàu, tôi gặp một phụ nữ khoảng 50 tuổi. Tôi hỏi bà có phải người Trung Quốc không và bà từ đâu đến. Tôi giới thiệu tôi là người Hồng Kông. Bà nói: “Hồng Kông à! Tôi đã từng đến Hồng Kông, rất đẹp.” Tôi nói: “Tôi thích Đại Lục, tôi vốn muốn đến Đại Lục đi học, nhưng bố mẹ không cho.” Bà hỏi: “Vì sao?” Tôi trả lời: “Họ nói tà đảng cộng sản chuyên giết hại người tốt.” Tôi dựa theo câu chuyện này, nói sơ qua một loạt về Cách mạng Văn hoá, vụ thảm sát ở Thiên An Môn, và nạn mổ cướp nội tạng sống. Sau đó, tôi khuyên bà tam thoái, bà liền làm tam thoái.

Ví dụ thứ hai: Tiếng nói từ đáy lòng tôi

Ở điểm du lịch, tôi thấy có một cô gái khoảng hai mươi tuổi đang ngồi ở đó.

Tôi hỏi: “Cháu là người Trung Quốc à?”
Cô ấy đáp: “Vâng.”
Tôi hỏi: “Cháu tới đây du lịch à?”
Cô ấy đáp: “Vâng. Dì cũng vậy sao?”
Tôi nói: “Không, dì là người ở đây.”
Cô ấy hỏi: “Vậy dì tới nơi này làm gì?”
Tôi đáp: “Dì tới tìm người Đại Lục.”
Cô ấy hỏi: “Dì tìm người Đại Lục để làm gì?”
Tôi nói: “Dì tìm họ để trò chuyện, vì dì rất thích người Đại Lục. Tuy rằng trong suốt 66 năm qua, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã sử dụng giả – ác – đấu để cai trị đất nước, nhưng dì vẫn cảm nhận được cốt lõi của người dân Đại Lục vẫn là sự chất phác của nền văn hóa truyền thống 5.000 năm.”
Cô ấy nói: “Đúng vậy, cho nên dì thấy chúng ta cảm giác rất thân thiết.”
Tôi nói: “Đúng vậy, tà đảng cộng sản không thể tiêu diệt được những điều tốt đẹp mà tổ tiên lưu lại cho chúng ta.”
Cô ấy nói: “Đúng thế.”
Tôi hỏi: “Cháu có từng gia nhập tổ chức đội và đoàn thanh niên không?”
Cô ấy đáp: “Cả hai ạ.”
Tôi hỏi: “Cháu có phải là đảng viên không?”
Cô ấy nói: “Không ạ.”
Tôi nói: “Đảng Cộng sản Trung Quốc là tà linh đến từ phương Tây, nó vẫn luôn đang giết hại người dân chúng ta: Ban đầu là Cách mạng văn hóa, sau đó là vụ thảm sát Thiên An Môn, ngày nay thì có việc mổ cướp nội tạng sống của các học viên Pháp Luân Công. Cháu có thể về tự tìm hiểu một chút. Dì đặt cho cháu một hóa danh là Tiểu Kiều để thoái lui khỏi đảng, đoàn, đội. Đừng để bị liên lụy bởi tà đảng.”
Cô ấy nói: “Vâng, cảm ơn dì.”

Ví dụ thứ ba: Đồng cảm sâu sắc với chúng sinh

Khi đang xếp hàng mua vịt quay trong một cửa hàng, tôi gặp một người phụ nữ trên ba mươi tuổi. Khi biết tôi là người Hồng Kông, cô ấy hỏi: “Tại sao người Hồng Kông luôn xem thường người Đại Lục? Ông chủ của cháu tới từ Hồng Kông và ông ấy luôn từ chối đề bạt cháu.”

Tôi nói: “Ông chủ của cháu không có được nội hàm tinh thần như cháu, nên không nhìn ra cháu. Ông ấy đã dùng nhận thức thông thường đối với người Đại Lục để đối xử với cháu. Điều này cũng khó trách ông ấy, dưới sự thống trị của tà đảng cộng sản, đặc biệt vào thời của Giang Trạch Dân, nhân cách con người ngày càng đi xuống. Nhưng cháu thì khác. Dì thấy rằng cháu vẫn còn giữ được những nét đặc trưng của văn hóa truyền thống Trung Quốc chúng ta. Dì có thể nhìn ra được, bởi vì dì cũng có nội hàm tinh thần này. Kỳ thực, có một nhóm người ở Đại Lục, giống như dì và cháu, có nội hàm tinh thần này. Họ tu luyện Pháp Luân Công.”

Cô ấy như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng ôm lấy tôi nói: “Hôm nay thật may mắn gặp được dì.”

Tôi cảm nhận rõ rệt nỗi uất ức bao nhiêu năm nay của cô ấy vì không được thăng chức, đồng thời cũng cảm nhận niềm vui của cô ấy khi tìm được người tri kỷ.

Cảm giác của tôi không sai. Cô ấy lại nói về việc đề bạt thăng chức.

Cô ấy nói: “Đúng vậy, cháu đã chờ đợi vị trí đó rất lâu, đã bỏ lỡ rồi. Không biết đến bao giờ mới có cơ hội nữa.”

Tôi nói: “Văn hóa truyền thống Trung Quốc chúng ta có Nho, Phật và Đạo. Trong đó Phật và Đạo giảng không, giảng vô. Nếu cháu có thể buông bỏ chấp trước vào việc thăng chức, cháu sẽ cảm nhận được thân thể rất nhẹ, nhẹ nhàng rộng lớn như vũ trụ này vậy.”

Cô ấy giật mình ngộ ra, nói: “Cháu đã hiểu rồi.”

Tôi nói: “Người Trung Quốc chúng ta từ xưa đã có văn hóa tu luyện, căn cơ không nhỏ. Dì giới thiệu cho cháu cuốn sách ‘Chuyển Pháp Luân,’ trong đó cháu có thể thấy rõ ràng mọi việc. Cuốn sách này không phải ai cũng đọc được, nhưng cháu nhất định đọc được.”

Cô ấy nói: “Vâng, cháu nhất định sẽ đọc.”

Tôi nói: “Tà đảng cộng sản đã phá hỏng truyền thống đạo đức văn hoá của chúng ta, nó là tà linh tới từ phương Tây. Dì cho cháu một hoá danh là Tuệ Hiền để cháu thoái đoàn, đội, tách mình khỏi tà ác.”

Cô ấy nói: “Vâng.”

Lời kết

Trong cuộc đời của chúng ta, Sư phụ đã chuẩn bị sẵn hết thảy năng lực, tri thức và kinh nghiệm cho chúng ta để chúng ta cứu độ chúng sinh. Tôi tự nhủ: Phải trừ bỏ giả tướng sợ hãi, cứu người là nguyện vọng của ta khi xuống đây. Hãy thể hiện con người chân chính của ta với chúng sinh, giao tiếp với họ bằng tâm hồn, để họ cảm thụ được ta, nhớ tới ta, bởi vì chúng ta đã quen nhau nhiều đời nhiều kiếp .


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/3/与众生心灵沟通-劝三退的小故事-414564.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/11/188714.html

Đăng ngày 26-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share