Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 21-07-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 1996, khi tôi còn là một sinh viên đại học. Tôi đã đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân sau khi được một người bạn giới thiệu. Tôi cảm thấy đó chính là những gì tôi đang tìm kiếm và tôi cho rằng mình thật may mắn.
Tôi đã làm việc chăm chỉ ở một trường trung học kể từ khi tôi tốt nghiệp, tôi hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn và kết quả là tôi đã đạt được những thành quả thật tuyệt vời. Tôi muốn viết ra những trải nghiệm tu luyện của bản thân mình. Tôi vô cùng biết ơn ân điển, lòng từ bi và sự khổ độ nhân từ của Sư phụ!
1. “Ở đây cô được tự do tín ngưỡng. Miễn là cô làm tốt công việc, tôi sẽ không can thiệp vào tín ngưỡng của cô.”
Tôi bắt đầu dạy tại trường trung học hiện tại của mình vào năm 1996. Tôi không thể giấu được sự phấn khích của mình khi đắc Pháp –– Tôi đã chia sẻ điều đó với các đồng nghiệp của mình và tặng họ sách Đại Pháp.
“Đây là một cuốn sách rất hay-các yêu cầu rất nghiêm khắc,” Hiệu trưởng của chúng tôi đã nói sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. “Mặc dù tôi không nghĩ rằng mình có thể thực hành theo, nhưng cô nên tiếp tục theo tập!”
Tôi toàn tâm toàn ý trong công việc. Tôi dọn dẹp phòng học, chuẩn bị nước nóng và chan hòa với đồng nghiệp. Họ đều biết rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công và là một người tốt, sẵn sàng giúp đỡ người khác. Trong khuôn viên trường, có lần một vài em sinh viên đã giơ cao các biểu ngữ Đại Pháp và bật nhạc các bài công pháp của Đại Pháp, điều này thật ấn tượng.
Tuy nhiên, sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, mọi thứ đột nhiên trở nên tồi tệ hơn. Các vị lãnh đạo các cấp ở trường đã gây áp lực buộc tôi phải từ bỏ đức tin vào Pháp Luân Công, nhưng vị Hiệu trưởng biết chân tướng Đại Pháp đã bảo vệ tôi.
Ông ấy nói, “Ở đây cô được tự do tín ngưỡng. Miễn là cô làm tốt công việc của mình, tôi sẽ không can thiệp vào tín ngưỡng của cô.”
Đúng như vậy, trong những ngày đầu của cuộc bức hại Đại Pháp, Hiệu trưởng và Phó hiệu trưởng đã đứng lên chống lại chính quyền để bảo vệ tôi và các tài liệu Đại Pháp của tôi. Mỗi lần tôi bị giam giữ trái phép, Hiệu trưởng đều cho tôi quay trở lại trường mà không phàn nàn gì. Sau khi tôi bị đưa đến trại lao động cưỡng bức một cách bất hợp pháp, ông ấy đã giữ các sách Đại Pháp của tôi trong ký túc xá một cách an toàn và không hề động đến.
Bởi những việc thiện mà ông ấy đã làm, ông đã được thăng chức và rời trường trung học vào năm 2003.
2. “Sau này cô hãy chú ý đến an toàn của mình.”
Hiệu trưởng thứ hai của tôi trước đây là Phó hiệu trưởng. Trong những năm đầu của cuộc bức hại Đại Pháp, anh ấy đã phối hợp với Hiệu trưởng để bảo vệ tôi.
Khi tôi đang trong kỳ nghỉ Hè vào tháng 8 năm 2006, Hiệu trưởng đã gọi điện và yêu cầu tôi gặp anh ấy tại một khách sạn trong thành phố. Cuộc gọi nghe như một việc gì đó liên quan đến Pháp Luân Công. Tại khách sạn, tôi thấy Hiệu trưởng cùng các vị lãnh đạo khác của trường. Họ cùng tôi trò chuyện trong bữa ăn.
Sau bữa ăn, Hiệu trưởng nói với tôi, tôi không có gì đặc biệt để nói với cô. Tôi vừa nghe nói cô đã tặng một số vật bảo bình an của Đại Pháp cho các em học sinh tốt nghiệp lớp chín, nhưng một trong số những phụ huynh không biết chân tướng đã báo cáo về cô với một vị quan chức phụ trách giáo dục.
“May mắn thay, vị lãnh đạo đó đã bỏ qua việc đó. Tuy nhiên sau này cô nên chú ý hơn đến an toàn của mình.”
Tôi rất hạnh phúc và thấy an tâm khi vị Hiệu trưởng này cùng các vị lãnh đạo đã đưa ra lựa chọn đúng đắn!
3. “Nếu ai cũng tu Chân-Thiện-Nhẫn thì thật tuyệt vời!”
Vào tháng 8 năm 2007, vị Hiệu trưởng thứ ba đã truyền tải quyết định của cấp trên về việc đàn áp Pháp Luân Công trong cuộc họp giáo viên. Sau cuộc họp, tôi đã nói chuyện với anh ấy một cách ngắn gọn.
Anh ấy trả lời “Không, tôi sẽ làm điều mà cấp trên yêu cầu chúng ta làm. Đây là một vấn đề nguyên tắc.”
Tôi không nản lòng và sau đó đôi lúc đã nói chuyện chi tiết với anh ấy. Lần này thái độ của anh ấy đã dịu đi.
Anh ấy nói, “Thực sự, tôi đã nghe nói về cô. Được thôi, cô có thể tự mình tu luyện. Tuy nhiên việc đó không thích hợp nếu phổ biến cho các giáo viên hay học sinh trong trường đâu nhé.”
Tôi hỏi “Anh biết 1+1=2. Nếu ai đó nói 1+1=3, anh vẫn nghĩ điều đó là đúng chứ?”
“Vâng. Đây là vấn đề nguyên tắc. Ngay cả khi cấp trên của chúng ta sai, chúng ta vẫn phải nói là họ đúng.”
Ngay cả sau hai cuộc trò chuyện với anh ấy, tôi vẫn không thể thay đổi được tư tưởng của anh ấy. Tôi bối rối: mình nên làm gì đây?
Sư phụ giảng:
“Bất kể là cứu độ chúng sinh, đề cao bản thân, [hoặc] phản đối bức hại, thì đó đều là chứng thực Pháp; bước đi thật ngay chính con đường của chư vị mới là chứng thực Pháp.” (“Tẩu Chính Lộ”, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Chúng ta là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Chứng thực Pháp là sứ mệnh mà Sư phụ đã giao cho chúng ta. Chúng ta đang tu luyện trong xã hội người thường, và tôi nhận ra rằng chúng ta nên thể hiện vẻ đẹp của Đại Pháp cho người thường.
Sau khi chúng tôi làm việc cùng nhau được một năm, thái độ của anh ấy đã thay đổi 180 độ. Anh ấy nói, “Nếu mọi người đều tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, thì điều đó thật tuyệt! Ai ai cũng sẽ làm việc tận tâm và tôi không cần phải quản lý bất kỳ ai.“
Sau đó, anh ấy đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Vào đêm trước của Thế vận hội 2008, anh ấy đã chống chịu mọi loại áp lực từ cấp trên và từ chối hợp tác với họ để gây áp lực cho tôi về đức tin của mình.
Tôi rất cảm động bởi sinh mệnh đã thức tỉnh này và thật hạnh phúc khi anh ấy đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.
4. “Đối với con người tài năng này, tôi nhất định muốn giữ cô ấy ở lại đây.”
Trước khi bắt đầu học kỳ mới năm 2012, các lãnh đạo của trường đã có một số cuộc họp để thảo luận về việc phân công công việc đối với tôi.
Họ rất hài lòng với cách tôi quản lý phòng nhạc cụ và muốn giữ tôi lại; họ lo lắng rằng người khác có thể không làm được tốt như tôi. Tuy nhiên, Hiệu trưởng lại muốn tôi làm quản lý ca đêm của ký túc xá.
Anh ấy nói riêng với Trưởng phòng giáo dục chính trị, “Nếu cô ấy là quản lý ký túc xá, tôi sẽ có thể ngủ ngon vào ban đêm.”
Vị Trưởng phòng chính trị nói, “Một người tu luyện như cô ấy có thể làm bất kỳ điều gì mà anh sắp xếp cho cô ấy làm.”
“Đúng thế, cô ấy đúng là nhân tài. Tôi nhất định muốn giữ cô ấy ở đây.”
Trong buổi họp giáo viên đầu tiên, các công việc đã được phân công. Tôi trở thành quản lý của ký túc xá nữ, và hiệu trưởng đặc biệt khen ngợi tôi vì nhiều giáo viên không muốn thay đổi công việc vì họ nghĩ rằng họ sẽ mất mặt.
Tôi không phàn nàn gì cả. Tôi nói với anh ấy rằng, bởi vì tôi là một người tu luyện, đối với tôi không có việc gì là công việc thấp kém hay công việc cao sang cả.
Sư phụ yêu cầu chúng ta trở thành
“nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã.” (“Phật tính vô lậu”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Vì vậy, tôi để những người khác có cơ hội được săn đón. Anh ấy rất hài lòng với sự lựa chọn của tôi.
Chính vị Hiệu trưởng này đã nghe những lời dối trá của ĐCSTQ khi anh ấy bắt đầu công việc của mình tại trường tôi. Anh ấy ghét Pháp Luân Công, không chịu nghe chân tướng và tham gia vào việcbức hại các đệ tử Đại Pháp khác. Anh ấy cũng nghĩ rằng tôi đang đầu độc con gái mình bằng cách cho cháu xem các video biểu diễn Thần Vận.
Tuy nhiên tôi vẫn cố gắng tìm cơ hội để giảng chân tướng cho anh ấy và giải thích nguyên lý thiện hữu thiện báo và ác hữu ác báo. Tại nơi làm việc, tôi nghiêm khắc tuân theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Tôi chăm chỉ làm việc và toàn tâm toàn ý cống hiến hết mình cho công việc. Anh ấy đã tận mắt chứng kiến và được cảm hóa bởi sự chân thành của tôi. Cuối cùng những lời nói và cách hành xử của đệ tử Đại Pháp đã làm tan chảy sự băng giá trong tâm của anh ấy.
Đúng như Sư phụ giảng:
Từ bi năng dung thiên địa Xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân
(“Pháp Chính Càn Khôn” trích Hồng Ngâm II)
5. Một sinh mệnh nữa đã được đắc cứu!
Vào tháng 11 năm 2013, người đứng đầu sở cảnh sát thành phố của chúng tôi đã công khai phỉ báng Pháp Luân Công và tất cả các giáo viên tu luyện Pháp Luân Công tại một cuộc họp các Hiệu trưởng trong thành phố. Để đáp lại, tôi đã viết thư cho Giám đốc Sở Giáo dục, yêu cầu ông ấy không được làm tổn hại đến danh tiếng của Đại Pháp và các học viên.
Vào đầu tháng 1 năm 2014, Trưởng phòng cảnh sát thành phố và những người khác đã đến trường của tôi để sách nhiễu tôi. Nhưng khi họ đến, Hiệu trưởng của tôi đã bảo vệ tôi và ngăn không cho tôi gặp họ. Trước mặt mọi người, anh ấy khen ngợi tôi và bảo họ đừng sách nhiễu tôi. Họ đã rời đi.
Sau đó, vị Hiệu trưởng đã nói với tôi rằng, nếu bất cứ điều gì như thế này xảy ra trước đây, anh ấy sẽ đuổi tôi ra khỏi trường. Nhưng lần này, nhờ ân điển hồng đại của Sư phụ Lý, anh ấy đã hiểu ra chân tướng và thay đổi hoàn toàn. Anh ấy đã lựa chọn đúng.
Nghe anh ấy nói tôi cảm động đến rơi lệ bởi vì tôi có thể cảm nhận được sự từ bi hồng đại của Sư phụ. Tôi nghĩ đến những thay đổi lớn về thái độ của vị Hiệu trưởng này cũng như thời gian và những phó xuất to lớn của Sư phụ. Ngài không bỏ rơi bất kể một sinh mệnh nào. Khoảnh khắc ấy hàm nghĩa câu “Lòng từ bi của Đức Phật” đã khiến tôi rất ấn tượng.
6. “Bây giờ tôi biết chị là người thế nào và tôi biết mình phải làm gì.”
Tháng 7/2019 là thời điểm gia hạn hợp đồng giáo viên, hiệu trưởng các trường tiểu học, THCS phải luân chuyển về các trường khác nhau. Trường của chúng tôi, cũng giống như những trường khác, đã bổ nhiệm một hiệu trưởng mới, người thứ năm kể từ khi tôi làm việc tại trường này.
Anh ấy biết rằng tôi làm việc chăm chỉ và hòa hợp với các đồng nghiệp. Anh ấy cũng bảo vệ tôi dưới áp lực. Khi cảnh sát và nhân viên của Ủy ban Chính trị và Pháp luật đến trường để sách nhiễu tôi, anh đã ấy từ chối hợp tác.
Anh ấy nói với tôi, lúc mới đến đây tôi không biết chị thế nào. Bây giờ tôi biết chị là người thế nào và tôi biết mình phải làm gì.
Tôi rất vui khi vị hiệu trưởng thứ năm này, cũng giống như những vị hiệu trưởng khác, đã lựa chọn một tương lai tươi sáng cho mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/21/五任校长的见证-408342.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/17/187851.html
Đăng ngày 23-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.