Bài viết của học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-02-2004] Bài báo này được xuất bản lần đầu vào ngày 4 tháng 3 năm 2004.
Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tuyên bố rằng vụ tự thiêu diễn ra tại Quảng trường Thiên An Môn vào ngày 23 tháng 1 năm 2001, là do các học viên Pháp Luân Công thực hiện, nhưng có rất nhiều sơ hở trong các video được chiếu trên “Báo cáo tiêu điểm”, một chương trình của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV). Nhiều học viên Pháp Luân Công đã liều mạng để vạch trần chân tướng về vụ tự thiêu. Lôi Minh, một học viên ở thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm, là một trong số họ.
Vào tháng 3 năm 2002, tôi bị đưa đến Bệnh viện Công an Tỉnh Cát Lâm sau khi bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Công. Trong khi đang được kiểm tra ở đó, tôi đã tận mắt chứng kiến Lôi Minh bị tra tấn dã man như thế nào. Anh đã bị các nhân viên từ Cục Công an Trường Xuân đánh đập đến mức bị gãy xương trên khắp người và nhãn cầu là bộ phận cơ thể duy nhất có thể cử động được.
Khi chúng tôi xếp hàng để chụp ảnh doppler màu (phương pháp siêu âm để kiểm tra lưu lượng máu), bác sỹ nói với các lính canh rằng Lôi Minh không thể xét nghiệm trong tình trạng như vậy. Tôi thấy anh nằm trên cáng. Có những vết máu ở trong và xung quanh tai, mũi và miệng của anh. Miệng anh không thể khép lại vì hàm răng của anh đang ở trong tình trạng khủng khiếp. Mí mắt của anh mở ra trong giây lát, rồi lại đóng lại. Một trong những tù nhân khiêng cáng nói rằng có đêm Lôi Minh không thể ngủ.
Vào ngày thứ năm mà tôi bị giam tại Trại Lao động Cưỡng bức Triều Dương Câu ở Trường Xuân, “Đội giáo dục” (chịu trách nhiệm tẩy não các học viên) đã chuyển những học viên kiên định nhất đến các đội khác nhau để tra tấn. Chỉ trong vài phút, những tiếng kêu đau đớn và tiếng la hét đã vang lên từ những đội đó.
Cao Thế Lục, trưởng bộ phận thi hành kỷ luật, được huấn luyện để bức hại các học viên Pháp Luân Công bị chuyển sang từ đội giáo dục. Anh ta công khai tuyên bố: “Các học viên Pháp Luân Công nên được đối xử theo cách này.” Anh ta cũng từng nói với các tù nhân: “Làm sao chúng ta có thể cho phép các học viên Pháp Luân Công trở thành Phật, trong khi chúng ta phải ở lại đây? Chúng ta phải cố gắng hết sức để hạ gục họ.”
Cao cũng nhấn mạnh rằng: “Người quyền lực nhất trên thế giới không phải là Tổng Thư ký Liên Hợp Quốc hay Tổng thống Mỹ, mà đó là Giang Trạch Dân (cựu chủ tịch ĐCSTQ), vì tổng thống của các quốc gia khác cần phải tìm kiếm sự chấp thuận của các cơ quan chính phủ khác trước khi tiến hành những gì họ dự định. Ngoài ra, họ phải chịu trách nhiệm về bất cứ hành vi sai trái nào mà họ phạm phải, ngay cả khi đã rời nhiệm sở. Quyền lực của Giang Trạch Dân là trên cả luật pháp của cả quốc gia, và bất cứ điều gì ông ta nói đều phải được tuân thủ. Không ai trên thế giới có thể so sánh với quyền lực mà ông ta có được.”
Khi tôi lần đầu tiên bị đưa đến trại lao động, chính Cao đã ra lệnh cho các tù nhân hình sự bức hại tôi. Nếu tôi không tuân thủ, họ sẽ trừng phạt tôi bằng cách bắt tôi ngồi trên một chiếc ghế nhựa nhỏ từ 5 giờ sáng đến 9 giờ hoặc 10 giờ đêm. Họ sử dụng tội phạm để theo dõi tôi; nếu tôi không ngồi thẳng, họ sẽ đánh tôi vào vùng thận. Vu Trường Giang, người quản lý tù nhân, sẽ đánh tôi vào ban đêm. Nếu tôi không tuân thủ yêu cầu của họ, họ sẽ đưa tôi đến phòng trừng phạt, nơi mà các đội trưởng và lính canh sẽ đánh, còng tay và dùng roi sốc điện tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/2/18/67772.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/27/190114.html
Đăng ngày 09-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.