Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-08-2020] Nói chuyện với những người tiến hành cuộc bức hại và giảng chân tướng cho họ là điều thực sự từ bi. Tôi muốn chia sẻ với các bạn về ba trải nghiệm khi làm việc này không lâu sau khi cuộc bức hại bắt đầu.

Giảng chân tướng cho Trưởng Phòng An ninh Chính trị

Chúng tôi được biết rằng công an đang có kế hoạch hành động chống lại các học viên vào tháng 7 năm 1999. Phụ đạo viên của điểm luyện Pháp Luân Đại Pháp trong vùng hỏi xem liệu tôi có thể giảng chân tướng cho trưởng bộ phận an ninh chính trị của sở công an thành phố hay không. Người đàn ông này phụ trách cuộc bức hại hàng chục nghìn học viên trong vùng chúng tôi. Tôi vui vẻ đồng ý, hy vọng có thể giảm bớt mức độ nghiêm trọng của cuộc bức hại bằng cách giảng chân tướng về Đại Pháp cho vị trưởng phòng này.

Tôi đã liên lạc được với ông ta thông qua các đồng nghiệp của mình — thực sự dường như đó là sự an bài của Sư phụ. Tôi đã nói với ông ta Pháp Luân Đại Pháp đã cải thiện sức khỏe, nâng cao đạo đức của con người và mang lại lợi ích cho xã hội ra sao. Tôi nói với ông ta về một số trải nghiệm mà các nhà lãnh đạo, trí thức và doanh nhân thành đạt ở thành phố chúng tôi đạt được sau khi họ bắt đầu tu luyện.

Ông ấy im lặng lắng nghe và sau đó nói: “Tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Nhưng chị có thể làm gì nếu Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và Giang Trạch Dân (người đứng đầu ĐCSTQ vào thời điểm đó) muốn bức hại nó?”

Ông ấy nói với tôi: “Chị rất tài năng, đã có được địa vị khi còn rất trẻ. Chị có thể mất tất cả nếu không từ bỏ tu luyện khi cuộc bức hại bắt đầu. Tôi cảm thấy tiếc cho chị. Theo như tôi biết, chiến dịch sẽ rất dữ dội. ĐCSTQ thậm chí đã kích hoạt quân đội và cảnh sát vũ trang. Những học viên không từ bỏ có thể bị đưa tới các trại lao động cưỡng bức ở khu tự trị Tân Cương”.

Tôi nói: “Tôi sẽ không từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Môn tu luyện này đã mang đến cho tôi rất nhiều lợi ích. Tôi sẽ kiên định cho dù điều đó có nghĩa là tôi sẽ mất đi tương lai của mình. Tôi hy vọng anh sẽ cư xử tốt với các học viên khi cuộc bức hại bắt đầu. Bức hại họ là có tội đấy”. Anh ấy gật đầu và nói sẽ cố gắng hết sức.

Tôi cảm thấy Pháp Luân trong người mình quay nhanh hơn trong khi giảng chân tướng cho vị trưởng phòng. Tôi tin rằng Sư phụ đang gia trì cho mình vì tôi đã làm điều ngay chính và có lẽ đã giảm bớt những tổn hại mà các học viên sẽ phải chịu.

Giảng chân tướng cho Giám đốc Sở Giáo dục.

Một ngày nọ, một đồng tu là hiệu trưởng một trường học nói với tôi rằng sở giáo dục thành phố sẽ bắt đầu chiến dịch lăng mạ Đại Pháp ở tất cả các trường học trong thành phố, từ tiểu học tới trung học, vào tháng sau. Anh ấy hy vọng rằng tôi có thể giảng chân tướng cho ai đó để ngăn chặn việc đó lại.

Tình cờ là lãnh đạo sở giáo dục từng làm việc cho một người thân của tôi. Điều đó giúp tôi giảng chân tướng cho ông dễ dàng hơn.

Ngày hôm sau tôi đến văn phòng của ông ấy và nói với ông rằng tôi hy vọng ông sẽ hủy bỏ chiến dịch, vì nó sẽ có hại cho học sinh, trường học và chính bản thân ông.

Ông ấy dường như lo lắng, thậm chí có phần sợ hãi. Ông ta lắp bắp: “Chúng tôi mới chỉ có ý tưởng và chưa bắt đầu. Làm sao mà chị đã biết về điều đó?”

Họ đã giữ bí mật về chiến dịch. Ông ấy không thể hiểu nổi làm sao tôi lại biết về nó. Ông ngạc nhiên rằng, là một học viên, tôi lại dám đến văn phòng và nói chuyện với ông. Ông ta cho rằng cần phải có dũng khí. Chính hành của tôi đã trấn áp những nhân tố bất hảo, thậm chí còn khiến ông ta khiếp sợ. Ông lịch sự tiễn tôi ra cửa. Sau đó họ đã hủy bỏ hoạt động.

Giảng chân tướng cho Giám đốc Đài Phát thanh Truyền hình

Đài truyền hình địa phương của chúng tôi bắt đầu phát các chương trình lăng mạ Đại Pháp. Điều phối viên hỏi tôi xem liệu có thể giảng chân tướng cho người đứng đầu cơ quan phát thanh và truyền hình thành phố hay không.

Thật tình cờ, anh ấy lại là một người bạn tốt của tôi. Tôi đã mừng nhiều tiền nhất khi anh ấy kết hôn và anh ấy luôn biết ơn. Tôi nhận ra rằng mọi việc đã được an bài cho Chính Pháp. Tất cả những người tôi biết đều có mối quan hệ tiền duyên với tôi và Đại Pháp.

Ngay lập tức tôi tới thăm anh ấy. Anh dường như biết tại sao tôi lại ở đó, và ngay khi tôi bước vào, anh hỏi tôi có xem chương trình truyền hình không. Tôi đánh giá cao sự thẳng thắn của anh và nói: “Vâng, đó là lý do tại sao tôi đến. Anh biết rằng các chương trình họ đang phát sóng đều là bịa đặt. Tại sao anh để họ làm điều đó? Chẳng phải anh đang hại người sao?”

Anh ấy nói: “Đài phát thanh và truyền hình là cơ quan ngôn luận của ĐCSTQ. Chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo những gì họ yêu cầu. Chúng tôi không muốn, nhưng chúng tôi không dám làm khác”. Tôi nói: “Nhưng anh không cần phải chủ động về điều đó. Anh có thể chỉ nói về nó nhưng không thực hiện”. Anh ấy nói: “Tôi hiểu ý của chị. Sau ngày mai chúng tôi sẽ dừng phát sóng”.

Trong khi trò chuyện, anh ấy nói rằng mình tôn trọng các học viên Pháp Luân Đại Pháp và không hài lòng với ĐCSTQ. Sau đó, tôi đã viết một lá thư giảng chân tướng về chương trình phát sóng và phát cho những người trong vùng của chúng tôi. Cùng lúc, đài truyền hình cũng đã ngừng phát sóng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/13/410364.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/29/188493.html

Đăng ngày 19-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share