Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm trên Internet lần thứ bảy của các học viên tại Trung Quốc

Bài viết của Mingqing

[MINH HUỆ 17-11-2010] Xin cho phép tôi được gửi lời chào nồng nhiệt nhất và trân trọng nhất tới Sư Phụ tôn kính thông qua Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trực tuyến lần thứ bảy của các học viên tại Trung Quốc!

Nhìn lại con đường tu luyện của tôi, mọi việc dường như đã lui vào quá khứ. Những gì mãi còn lại với tôi là lòng từ bi của Sư Phụ. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được hết lòng từ bi vô lượng của Ngài.

Tôi là một học viên lâu năm đã bắt đầu tập Pháp Luân Công từ tháng 3 năm 1993. Lúc đó, tôi đang sống trong sự đau đớn tột cùng. Pháp vô biên của Sư Phụ đã mang tôi trở lại với cuộc sống. Tôi là một bác sĩ, làm việc cùng với các chuyên gia và giáo sư của những viện Y học nổi tiếng nhất Trung Quốc. Tuy nhiên, sau một tai nạn y học do các chuyên gia gây ra khi điều trị một căn bệnh bình thường, toàn bộ cơ thể của tôi đã bị hủy hoại. Tôi sống trong đau đớn trong hơn chục năm vô phương cứu chữa. Tôi trượt dốc từ đỉnh cao sự nghiệp xuống tận đáy của cuộc sống. Cuối cùng, tôi nằm liệt giường và không thể ra khỏi nhà. Tôi nằm trên giường, không thể quay đầu, không thể nhìn rõ các thứ, và không thể tự chăm sóc bản thân. Mặc dù tôi cảm thấy đau đớn, không có dấu hiệu nào cho thấy là nội tạng của tôi có vấn đề, điều đó cho thấy sự hạn chế của khoa học hiện đại.

Tôi đã gặp rất nhiều thầy khí công nổi tiếng, hầu hết bọn họ đều muốn làm tiền. Một vài người có vẻ đã già và đi rất chậm, và một số người khác chỉ đơn giản là những tên lừa đảo vô lương tâm. Bản thân tôi đã thử vài phương pháp khí công. Ban đầu, chúng cũng có chút tác dụng, nhưng sau một thời gian, chúng làm cơ thể tôi tồi tệ hơn. Khi tôi hết hy vọng, tôi đã được phù hộ để gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy rất tò mò khi đọc Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên. Cụm từ tu luyện mang đến cho tôi một cảm giác tinh tế và kỳ diệu khó có thể diễn tả bằng lời. Tôi cảm thấy rất gần gũi với Chân Thiện Nhẫn. Pháp để trở thành một người tốt khiến tôi rất cảm động. Khi tôi đọc bài giảng thứ Ba, tôi cảm thấy mọi lời lẽ đều nhắm vào những câu hỏi trong tâm trí tôi. Tôi cảm nhận được sự chân chính của Sư Phụ. Tôi buột miệng, “Mình sẽ tập Pháp Luân Công. Đây quả là một môn tuyệt vời.” Tôi ra khỏi giường và đi vào phòng khách rồi sau đó thấy chồng tôi trong bếp. Tôi nói với anh ấy rằng, “Em sẽ tập Pháp Luân Công.” Anh rất ngạc nhiên khi thấy tôi bước đi được sau khi bị liệt giường hàng tháng trời. Tôi không bao giờ nghĩ rằng một niệm này của mình lại có thể thay đổi cuộc đời của tôi.

Sư Phụ bắt đầu thanh lọc cơ thể tôi. Tôi cảm thấy vô số Pháp Luân bài trừ khí bệnh ra khỏi tôi từ tận xương cốt. Tôi là một người theo thuyết vô thần ngoan cố, và là một bác sĩ; tôi đã bị sốc bởi những gì đang diễn ra. Trong đời tôi đã đọc nhiều sách, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đọc cuốn Chuyển Pháp Luân lại có thể chữa được bệnh cả. Tôi cảm nhận được cảm giác ấm áp này khi ngủ. Tôi nhắm mắt lại để cảm nhận cảm giác này trong ba ngày. Sau khi đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân, thế giới quan của tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi hiểu rằng bệnh tật ốm đau của tôi là do nghiệp lực mà thành. Tôi hiểu rằng đây không phải là một quyển sách tầm thường, và Sư Phụ không phải là một người thường.

Tôi bắt đầu con đường tu luyện của mình. Sau khi tôi học Pháp và tu luyện, đặc biệt sau mười năm đầy sóng gió, tôi đã đạt được sự hiểu biết sâu sắc về sự vĩ đại của Pháp, về việc mình đã được may mắn và được ưu ái. Tôi trân trọng hơn cả là sự từ bi vĩ đại của Sư Phụ, thời kỳ chính Pháp này, việc truyền Pháp và cứu độ chúng sinh của Sư Phụ, và danh hiệu “đệ tử thời Chính Pháp”. Trên con đường trở về  nơi nguyên lai của mình, tôi không dám sao nhãng. Điều duy nhất tôi có thể làm là tinh tấn, và thậm chí là tinh tấn hơn nữa, để trở về với Sư Phụ mà đền đáp lòng từ bi của Ngài.

I. Học Pháp và đồng hóa với Pháp

Tôi đã rất may mắn. Vào lúc tôi bắt đầu tập Đại Pháp, cuốn Chuyển Pháp Luân đã được in. Sau đó ít lâu, Cuốn Tinh tấn yếu chỉ, Chuyển Pháp Luân Pháp giải và Pháp Luân Đại Pháp nghĩa giải đều được xuất bản. Băng tiếng và băng hình các bài giảng Pháp cũng được phát hành. May mắn lớn của tôi là nhận được tất cả bộ sách Đại Pháp. Có khá nhiều nhóm học Pháp mà tôi có thể tham gia. Các Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm ngày càng có chất lượng hơn. Tất cả những điều này đều giúp tạo ra một cơ sở vững chắc cho sự tu luyện của tôi.

“Đọc sách nhiều hơn và mọi vấn đề có thể được giải quyết. Tôi chỉ nói với chư vị là đọc sách nhiều hơn, nhưng thực ra, chư vị không nhất định đã hiểu được hàm ý của những gì tôi vừa nói. Cuốn sách này là có uy lực vô tỉ” (“Giảng Pháp tại Pháp hội lần đầu ở Bắc Mỹ”) (tạm dịch)

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp nhờ được điểm hóa từ việc đọc Chuyển Pháp Luân, và trong hơn chục năm, tôi chưa bao giờ sao nhãng việc học Pháp. Trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, ngoài một số việc nhà lặt vặt, tôi giành phần lớn thời gian để học Pháp. Tôi không có việc gì làm ngoài việc đẩy xe xuống phố, đi lại mua bán, hay thảnh thơi chơi các trò chơi. Trên đường tôi đi làm, tới nhà các bạn đồng tu, hay trên đường chúng tôi đi hồng Pháp, tôi thường đeo tai nghe để nghe các bài Pháp của Sư Phụ. Tôi luôn đặt việc học Pháp lên trên tất cả mọi thứ. Sư Phụ nói rằng, “Tất cả công và Pháp đều nằm trong sách, và người đọc Đại Pháp sẽ tự nhiên mà đắc được.” (“Bái sư”, Tinh tấn yếu chỉ) Tôi đơn giản chỉ làm theo những gì Sư Phụ nói. Tôi đã đọc từ đầu đến cuối cuốn Chuyển Pháp Luân hơn 200 lần, viết lại cuốn sách ít nhất một lần và học thuộc bốn lần. Tôi cứ đọc đi đọc lại và học thuộc các bài giảng gần đây. Tôi đã học thuộc một phần cuốn Tinh tấn yếu chỉ, toàn bộ tập Hồng ngâm, và phần lớn các bài thơ trong Hồng ngâm II. Vào cuối những ngày bận rộn, tôi quá mệt và đi ngủ mà không đọc Pháp, tôi cứ thao thức. Tôi hiểu rằng Sư Phụ đang nhắc nhở tôi học Pháp.

Hoàn cảnh càng khó khăn, tôi lại càng cảm nhận được tầm quan trọng của việc học Pháp. Năm 2001, tôi bị bắt vào trại giam. Tôi rất rối loạn và không thể kiểm soát được tâm sợ hãi của mình. Thực sự tôi đã sống qua được là nhờ vào việc học thuộc Pháp. Năm 2003, tôi bị đưa tới trung tâm tẩy não, nơi việc tra tấn là rất dã man và rộng khắp. Chấp trước sợ hãi bao lấy tôi. Phòng tra tấn nằm ở tầng thượng, và tôi thậm chí không dám nhìn qua cửa sổ để tránh nhìn thấy nó. Tôi nhắc nhở bản thân mình đọc lại Pháp và giữ vững tiêu chuẩn tâm tính của mình. Cuối cùng, chính niệm của tôi phát huy tác dụng. Sư Phụ đã nói rằng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (“Bài trừ can nhiễu”, Tinh tấn yếu chỉ II)

Sau khi liên tục học Pháp, tôi nhận ra rằng mình đã thay đổi. Tôi đã từng có tâm ganh đua khá mạnh và nóng tính. Sau nhiều năm đau ốm cộng thêm sự cạnh tranh giữa các đồng nghiệp, một chút bối rối cũng làm tôi bùng nổ giận dữ. Chồng tôi nói rằng tôi hành xử như thể trong bụng tôi toàn là chất nổ. Sau khi tôi bắt đầu con đường tu luyện, qua việc học Pháp và tu tâm tính, tôi không còn thường xuyên nóng tính như vậy nữa. Tôi cũng có thể nhẫn nhịn mọi người và mọi chuyện, và tôi trở nên tương đối thanh thản. Tôi càng trở nên lương thiện bao nhiêu, phần nữ tính trong tôi càng trở nên rõ rệt bấy nhiêu. Các bạn đồng tu một lần có nói với tôi rằng khi tôi trả lời điện thoại, nhiều khi họ tưởng nhầm đó là cháu gái tôi, vì giọng nói của tôi rất ngọt ngào.

Tuy nhiên tôi vẫn còn thiếu sót trong việc học Pháp. Đôi khi tôi không thể  tĩnh lại, và can nhiễu cùng sự mệt mỏi tấn công tôi. Tôi đã thử những gì các học viên chia sẻ trên mạng, nhưng cũng không thấy tiến bộ. Tôi tin tưởng chắc chắn rằng Pháp có uy lực vô tỉ bởi Sư Phụ luôn bảo chúng ta phải học Pháp. Gần đây, tôi đã gặp nhiều trở ngại trong việc đọc thuộc Pháp. Tôi gia cường chủ nguyên thần của mình và tu luyện bản thân mình trong khi học. Các học viên chúng ta đều biết rằng quá trình học Pháp là một quá trình tu luyện bản thân, một quá trình đồng hóa với Pháp. Khi chúng ta đồng hóa với Pháp, chúng ta sẽ trở thành những người đắc Đạo. Điều này sẽ đạt được mà không cần chấp trước mong cầu.

II. Đường đường chính chính giảng rõ chân tướng

Từ khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, việc học Pháp, tập các bài động tác, và hồng Pháp được đặt vào hàng ưu tiên trong cuộc sống của tôi. Trước 20 tháng 7 năm 1999, bên cạnh việc tham gia nhiều hoạt động do trung tâm phụ đạo tại địa phương tổ chức để hồng Pháp, tôi cũng tích cực tham gia việc truyền bá Pháp Luân Công tới người thường ở ngoài phố cũng như ở đơn vị làm việc. Tôi bắt đầu bước trên con đường giảng rõ chân tướng hoàn toàn tự nhiên khi cuộc bức hại bắt đầu.

Đơn vị tôi làm việc là một đơn vị lớn. Đó là một trong những tổ chức mà các học viên đã làm tốt công việc hồng Pháp. Ngược lại, đơn vị cũng bị nhiều sức ép từ cấp trên trong cuộc đàn áp. Bất chấp áp lực, các học viên đã giữ vững niềm tin rằng chính ắt thắng tà và chúng tôi tiếp tục đường đường chính chính giảng rõ chân tướng.

Sau ngày 25 tháng 4 năm 1999, khi giông bão bắt đầu nổi lên ở phía chân trời, các cán bộ phụ trách công tác chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu xuất hiện tại các buổi họp mặt và nhà của các học viên. Tôi trực tiếp nói cho họ sự thật. Rất nhiều đồng nghiệp biết về sự thay đổi về sức khỏe của tôi. Tôi bắt đầu từ việc phục hồi sức khỏe, sau đó tiếp tục nói về những thay đổi trong bản thân mình, các bạn đồng tu, và tất cả những điều này có lợi cho đơn vị làm việc của tôi, gia đình và xã hội ra sao. Tôi nói cho họ biết rằng Chân- Thiện- Nhẫn đã thay đổi tâm con người và dạy người ta làm người tốt như thế nào.

Khi cuộc bức hại leo thang, áp lực đối với đơn vị làm việc của tôi và áp lực đối với các học viên lại càng tăng. Chúng tôi càng nỗ lực giảng rõ chân tướng. Chúng tôi vạch trần những lời dối trá của truyền hình trung ương về việc Pháp Luân Công cấm người ta uống thuốc như thế nào, rằng 1400 người đã chết, rằng người ta tự tử, rằng Pháp Luân Công nhằm lấy tiền của người ta, rằng các thế lực chính trị nước ngoài gây ảnh hưởng, v.v… Thời gian trôi đi, các cán bộ biết về những sự thật chúng tôi nói với họ và bắt đầu hiểu những gì đang diễn ra. Mỗi lần xuất hiện, họ đều nói, “Chúng tôi đến chỉ vì lệnh của cấp trên thôi.”

Tôi cũng giảng rõ chân tướng cho các cán bộ đảng viên ĐCSTQ đã về hưu trong sân của khu vực họ sinh sống. Một hôm, một nhóm khoảng một chục cán bộ cao tuổi đang chờ xe buýt, tình cờ tôi đi ngang qua. Một người nào đó đưa ra chủ đề về luyện tập Pháp Luân Công với tôi, và tôi trả lời một cách rất thoải mái và đầy vinh dự. Tôi giải thích cho họ báo chí và truyền hình nói xấu Pháp Luân Công là vì sao và như thế nào. Một số người đang chờ xe buýt lặng lẽ lắng nghe, một vài người khác giả vờ nói chuyện và không nghe nhưng tôi biết rằng họ cũng đang nghe. Khi xe buýt tới và họ bắt đầu lên xe, tôi thêm vào rằng, “Thêm vào đó, Pháp Luân Công chắn chắn không liên quan tới chính trị.” Lúc đó, hai tài liệu mới ra đời, một là “Bản báo cáo 10 000 chữ” và “Chuyến đi hòa bình.” Tôi phô-tô chúng và đưa cho các bạn đồng tu, vốn cho rằng chúng có tác dụng, và phô-tô thêm để phân phát và gửi đi bằng thư. Trong thời gian đó, lãnh đạo và một nhóm các cán bộ chính trị trong đơn vị chúng tôi tiếp tục đến thăm nhà của các học viên. Ngoài việc nói sự thật cho họ, chúng tôi cũng đưa cho họ một bản “Chuyến đi hòa bình” và “Mười câu hỏi đối với ĐCSTQ.” Chúng tôi sau này mới biết rằng các cán bộ này nhận lệnh bắt tôi từ đội trưởng đội An ninh của đơn vị phụ trách chúng tôi nếu tìm thấy một bản tài liệu giảng rõ chân tướng tại nhà tôi. Khi tôi đưa các tài liệu cho tất cả các cán bộ, Sư Phụ đã bảo vệ tôi. Các thế lực tà ác cố gắng bắt tôi tới trại lao động, nhưng họ không có lý do nào cả. Trong một buổi họp, một cấp dưới đưa ra việc tôi phát cho họ tài liệu, và chồng tôi phản bác rằng, “Đó là bởi chúng tôi chả có gì để giấu giếm cả.” Chính thực sự đã áp tà. Các cán bộ lãnh đạo không nói một lời nào và các cán bộ cấp dưới cũng không dám tiếp tục bàn luận.

Ngoài việc phân phát các tài liệu, tôi cũng đưa tài liệu cho các học viên khác để phân phát. Khi tôi nhận được bản in, tôi kiểm tra để chắc chắn rằng mọi câu chữ đều chính xác và không một từ nào hay trang nào bị bỏ sót, và thậm chí ghim dập không đều cũng cần được làm lại. Tôi đặt ra những tiêu chuẩn nghiêm khắc rằng tất cả các tài liệu phải từ trang Minh Huệ tiếng Trung. Nếu trang giấy quá to và khó phân phát, tôi giữ chúng lại để tự mình phân phát. Các tờ nhỏ hơn và dễ phát hơn được đưa tới cho các học viên khác. Tôi luôn luôn cảm thấy rằng các tài liệu thể hiện hình ảnh của Đại Pháp. Đó là những gì thanh tịnh nhất, vì vậy chúng ta không thể làm nhơ bẩn hình ảnh Đại Pháp trong bất cứ thứ gì chúng ta làm.

Tôi phân phát các tài liệu tới các hòm thư, hòm thư gia đình, các kệ giá, xe ô tô, xe tải, rọ xe đạp, ngăn kéo và tất cả các nơi khác. Tôi còn bỏ các biển có ghi “ĐCSTQ sẽ bị trời trừng phạt, cần phải thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó để được bình yên” vào các hòm thư góp ý của ĐCSTQ vốn nhằm để cải thiện hình ảnh và củng cố tầm kiểm soát của nó. Trong các hòm thư cảnh sát khu vực, tôi bỏ vào đó những tài liệu vạch trần các hành động phạm pháp của cảnh sát và bảo vệ.

Tôi cũng gửi các tài liệu tới những nơi trong và ngoài thành phố, tới bạn bè và gia đình, tới các đài phát thanh, các tòa báo, các tổ chức và trường học. Một vài trong số đó được in ra, một số là thư tôi viết tay để thuyết phục mọi người hành động theo lương tâm của mình. Thậm chí khi tôi đã mất tự do, tôi vẫn tiếp tục viết thư để thuyết phục mọi người trở thành người tốt và tiếp tục đứng lên vì Pháp Luân Công. Sư Phụ đã dạy chúng ta rằng, “…nhờ tác dụng của việc chư vị giảng rõ chân tướng; nó giống như chiếc chìa khoá vạn năng…” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003”). Sau đó tôi nhận ra rằng khi chúng ta lên tiếng nói vì Pháp Luân Công, chỉ những người chúng ta nói chuyện lắng nghe. Còn khi chúng ta viết sự thật lên giấy, không chỉ cán bộ cảnh sát sẽ lưu truyền những trang giấy đó, mà thậm chí cả các cán bộ cấp cao cũng sẽ đọc chúng. Chúng tôi đã để lại các tài liệu làm minh chứng cho lịch sử.

Khoảng gần Tết nguyên đán năm 2008, thiệp chúc mừng từ các học viên trên khắp thế giới từ Minh Huệ đến với số lượng lớn. Một bạn đồng tu đã in ra vài tấm thiệp và đưa cho tôi. Tôi rất yêu thích chúng. Cuối cùng, tôi dán chúng vào bảng chờ xe buýt để chia sẻ với mọi người. Tôi cũng dùng tiền giấy có ghi các lời giảng rõ chân tướng. Lúc đầu, tôi có chút sợ hãi. Sau đó, hóa ra việc này vừa thuận tiện lại vừa có tác dụng. Hiện nay, những người tôi tiếp cận để giảng rõ chân tướng đều đã nhìn thấy những lời này bằng chữ viết tay. Nhìn thấy những chữ này đã mở đường để cuối cùng họ thoái rút khỏi ĐCSTQ.

Thỉnh thoảng tôi cũng viết bài cho Minh Huệ tiếng Trung. Một số bài là về chứng thực Pháp, một số bài về vạch trần tội ác, một số báo cáo về bức hại, một số về chia sẻ kinh nghiệm, một số khuyên người ta hướng thiện, một số là bình luận và đề nghị. Tôi đã nộp bài cho các trang mạng do các học viên điều hành để truyền đạt cho mọi người về việc ĐCSTQ đàn áp người Trung Quốc.

Trong hơn chục năm tu luyện, tôi rất tự hào là một đệ tử Đại Pháp, là một đệ tử của Sư Phụ. Tôi được tạo ra từ Đại Pháp của toàn vũ trụ và được vị Phật chủ cứu độ. Có điều gì vinh dự hơn thế nữa? Bất cứ khi nào tôi làm một việc tốt, tôi đều giải thích rằng đó là bởi tôi là một đệ tử Đại Pháp. Sư Phụ Lý Hồng Chí yêu cầu chúng tôi làm người tốt và quan tâm tới người khác. Trong những thời khắc tối tăm nhất của cuộc bức hại, chính niệm này đã tiêu diệt ma quỷ. Môi trường của tôi trở nên tốt hơn dưới sự bảo vệ từ bi của Sư Phụ.

Bề ngoài tôi có vẻ rất tinh tấn. Tuy nhiên, khi so sánh với các bạn đồng tu tinh tấn, tôi vẫn còn thua xa họ. Nhìn những con người thế gian đangsống trong sợ hãi dưới sự đàn áp của ĐCSTQ, tôi luôn không thể kìm được nước mắt và tự hỏi liệu tôi có thể biến thành gió, thành mưa, thành sấm chớp để thức tỉnh họ. Những lúc đó, tôi có thể cảm nhận được chính chấp trước của mình vào sợ hãi và chấp trước vào an nhàn, đã khiến cho những người có tiền duyên bỏ lỡ cơ hội được cứu độ.

III. Chứng kiến uy lực siêu thường của chính niệm

Tôi coi bản thân mình là một người nhạy cảm. Tôi có thể cảm nhận được Sư Phụ quán đỉnh cho mình nhiều lần. Tôi cũng cảm nhận được Pháp Luân đang quay. Khi tôi mới luyện Pháp Luân Công, tôi nhìn thấy Pháp Luân màu hồng đang quay đẹp đẽ vô cùng. Tôi cũng nhìn thấy hoa nở từ trên trời (loài hoa trên bìa cuốn Chuyển Pháp Luân tiếng Trung). Tôi đã phát triển những chấp trước người thường về những hiển thị này, sau đó các khả năng của tôi bị khóa lại. Sau đó tôi không còn nhìn được gì. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ cố gắng trở thành một người thông thái tu thành viên mãn chỉ qua sự giác ngộ. Các học viên khác trong gia đình tôi không nhìn thấy hay cảm nhận được gì, nhưng điều này không cản trở chúng tôi tu luyện. Dù chúng tôi không nhìn được gì, chúng tôi có rất nhiều kinh nghiệm để chia sẻ.

Trưởng đơn vị an ninh nơi tôi làm việc được sinh ra trong một gia đình đảng viên ĐCSTQ. Anh rất sốt sắng muốn thăng tiến bằng cách tham gia vào các cuộc vận động chính trị của ĐCSTQ. Ngay sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, anh ta mang theo trong chiếc xe cảnh sát nhiều cặp còng tay. Bất cứ nơi nào anh ta tới, anh ta đều bật còi báo động. Anh ta đi từ nhà này đến nhà kia, nói rằng anh ta có quyền đưa ra lệnh bắt người. Anh ta bắt giữ, đánh đập và thậm chí lôi các học viên tới bệnh viện tâm thần. Một đêm, anh ta xuất hiện ở nhà tôi. Sau một cuộc trao đổi ngắn, khi nghe tôi nói với anh ta rằng “cuối cùng, anh sẽ là người bị đau đớn,” anh ta nổi giận và bắt đầu hét lên, “Cô có biết về cuộc Cách mạng Văn hóa không? Cô có biết sự dã man của ĐCSTQ không? Sống dưới gầm trời này, làm sao cô dám không cúi đầu? Nếu cô tiếp tục tập luyện, tôi sẽ còng cô lại…” Một ý nghĩ đến trong tâmtôi. Tôi tưởng tượng ra mình với các tia sáng váng và ma quỷ biến đi. Trưởng ban an ninh lập tức đứng lên, hoàn toàn bị mất tinh thần, và đi ra khỏi cửa. Anh ta tự lẩm nhẩm rằng, “Cuối cùng, sẽ là tôi phải chịu đau đớn, sẽ là tôi phải chịu đau đớn…” Tôi đã chứng kiến sức mạnh của chính niệm.

Năm 2002, tôi bị đưa tới trung tâm tẩy não. Tôi phát hiện ra rằng đó là để tôi phát chính niệm ở cự ly gần tới ma quỷ. Tôi thường đi xe buýt tới những chỗ gần trung tâm tẩy não để phát chính niệm. Mỗi ngày, tôi đọc thuộc Pháp và phát chính niệm một cách nghiêm túc. Sau đó Sư Phụ điểm hóa cho tôi gia tăng chính niệm. Bất cứ khi nào tôi đọc thuộc các khẩu quyết chính Pháp, tôi có thể lờ mờ thấy hình ảnh của Phật màu xanh. Một hôm, trưởng trung tâm tẩy não vu cáo Đại Pháp, và dĩ nhiên tôi không tin vào những gì ông ta nói. Tuy nhiên, tôi tự nhủ rằng tôi nên tránh làm hoen ố hình ảnh của học viên Đại Pháp để ngăn họ lợi dụng bất cứ sơ hở nào trong thái độ của tôi. Một hôm, đột nhiên tôi bị đau bụng dữ dội.

Cơn đau nghiêm trọng như thể có một con dao cứa vào ruột gan tôi. Tôi lập tức đọc thuộc khẩu quyết chính Pháp, nôm na là Pháp chính càn khôn; Tà ác toàn diệt. Pháp chính thiên địa; hiện thế hiện báo. Lần thứ ba tôi đọc khẩu quyết này, cơn đau của tôi giảm bớt đi. Lần thứ năm tôi đọc thuộc nó, cơn đau dứt hẳn. Nó đơn giản là thật kì diệu. Sự Phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân rằng, ” chư vị đừng coi nó tu cả 800 năm, cả 1000 năm, chẳng cần đến một ngón tay nhỏ cũng đủ vê nát nó.”Tôi hiểu rằng đây là hai câu có uy lực nhất trong vũ trụ. Thân thể chúng ta là một tiểu vũ trụ. Dù tôi không thể nhìn thấu mọi thứ đang diễn ra trong tiểu vũ trụ, tôi biết rằng quyền năng của khẩu quyết này khi hai câu trên được áp dụng cho vũ trụ bên ngoài, tôi không hề nghi ngờ rằng chúng đầy uy lực. Sư Phụ đã giảng, “… chính niệm mà mạnh như của Thần thì lực có thể phá núi, nhất niệm phách sơn, (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2010”)

Năm 2003, tôi rời khỏi trại tẩy não với những chính niệm mạnh mẽ. Tôi bị giam ở đó gần một năm trời. Tôi rất lo lắng rằng tôi đã bỏ lỡ việc cứu độ nhiều chúng sinh có tiền duyên, và tôi trở nên có chút cực đoan. Tôi thậm chí cho rằng chuyện cơm nước và việc nhà là một gánh nặng. Một hôm tôi vội đi phát tài liệu giảng rõ chân tướng, chồng tôi hỏi tôi rằng tại sao lại vội vàng như vậy. Tôi im lặng không trả lời anh một cách thiếu kiên nhẫn, khiến cựu thế lực lợi dụng sơ hở.  Đi phát tài liệu được nửa đường,  tôi ngã từ cầu thang cao ba feet. Bốn hay năm người phụ nữ đang khâu vá gần đó thậm chí không để ý tới tôi. Tôi hạ đất bằng chân trái, phần mu bàn chân phải và tay phải của tôi đập xuống đất. Hai chân của tôi bị chẹo

Là một bác sĩ, tôi biết rằng chúng đã bị rạn xương. Xương ngoài ở cổ tay tôi trật ra, và nó cũng đau như chân tôi và rõ ràng là đã bị gãy. Chịu đựng sự đau đớn tột cùng, tôi ngồi ở đó phát chính niệm. Tôi cầu cứu Sư Phụ. Tôi nhận ra rằng tôi là đệ tử của vị Phật Chủ và mọi việc không nên trở nên quá tồi tệ. Nghỉ ngơi một lúc, tôi đứng dậy. Tôi tiếp tục phát chính niệm khi bước đi cà nhắc.

Tôi đi qua những con hẻm để trở ra tới đường xe buýt chính và phát hiện ra rằng tôi đã đi bộ hai bến xe buýt sau khi gãy hai bàn chân. Khi xe buýt tới, vì một lí do nào đó, các bậc thang thấp hơn bình thường. Tôi nhớ là tôi không gặp khó khăn để lên xe. Sau khi trở về nhà, tôi mặc kệ cơn đau đớn và tiếp tục làm các việc nhà. Khi chồng tôi hỏi tại sao tôi lại đi cà nhắc như vậy, tôi không nói ngay ra sự thật để giữ thể diện. Sau đó, tôi nhận ra rằng đây là một cơ hội tuyệt vời để anh ấy chứng kiến năng lực kỳ diệu của Đại Pháp. Tôi kể cho anh ấy nghe chuyện đã xảy ra, cũng như tại sao tôi phải chính lại bản thân và tránh có thái độ tiêu cực đối với các việc nhà.

Bản thân là một bác sĩ, tôi biết rõ hơn ai hết vết rạn xương của tôi nghiêm trọng ra sao. Tuy nhiên, là một đệ tử Đại Pháp, hơn nữa là đệ tử của Sư Phụ, sinh mệnh của tôi được cấu thành bởi vật chất ở cao tầng. Lý đời thường không có tác dụng. Tôi thậm chí không bị rạn xương như người thường bất kể sự tình ban đầu trông ra sao. Tôi coi đây là một điểm hóa rằng Sư Phụ muốn tôi hành xử tốt trong tất cả mọi phương diện mà không theo những cách cực đoan trong cuộc sống hàng ngày. Chân tôi bị sưng khác với trường hợp tương tự của những người khác. Chỉ có phần bên trong mắt cá chân của tôi bị sưng lên, điều đó khoa học thực nghiệm không giải thích được. Điều này không hề ảnh hưởng đến việc tôi ngồi xếp bằng hoa sen. Trong vòng một tuần, “ vết rạn xương“ của tôi hồi phục. Chỗ đau nơi cổ tay phải dường như biến mất ngay sau khi tôi ngã xuống đất. Chỉ có xương phía ngoài vẫn trật ra. Tôi thậm chí không nhận ra nó trở lại bình thường từ khi nào nữa. Tôi đã ở độ tuổi sáu mươi khi tôi bị gãy tay và hai chân. Những vết thương nghiêm trọng tự chúng tiêu tan hết. Điều này chứng tỏ rằng Đại Pháp là khoa học, một môn khoa học vĩ đại.

Có một hôm tôi đi ra ngoài phát tài liệu giảng rõ chân tướng. Trong một con ngõ yên tĩnh, không có một bóng người. Tôi đi tới hòm thư của một sĩ quan liên lạc nhà nước hiện đang đi công tác ngoại tỉnh đặt trong thành phố chúng tôi và thả một tờ rơi vào. Tôi có thể bị thiết bị theo dõi điện tử phát hiện. Khi tôi gần đến đầu ngõ, vài cảnh sát đi tới trên chiếc xe cảnh sát. Một chiếc xe máy cảnh sát khác chặn ngăn trước tôi. Tâm tôi tĩnh như nước. Các sĩ quan cảnh sát chỉ đứng ngây người ra đó. Tôi nhìn họ rồi bước đi như thể không có chuyện gì xảy ra. Tôi hiểu rằng chính là Sư Phụ đã luôn bảo vệ tôi.

Tôi cũng gặp những lần đối mặt như vậy trong suốt mười một năm đi phát tài liệu giảng rõ chân tướng. Tôi đã giữ vững chính niệm mạnh mẽ và đưa mình ra khỏi vòng vây hãm cùng với sự bảo vệ của Sư Phụ.

IV. Tu tâm để loại bỏ chấp trước
Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện. Sư Phụ đã giảng rằng tu tại tiên, luyện tại hậu. Sư Phụ đã nhắc đi nhắc lại trong các bài giảng Pháp tầm quan trọng của việc học Pháp và tu tâm tính. Không tu tâm tính, tôi không thể là một người tu, sẽ không có việc chữa bệnh khỏe người hay gia tăng công. Khi tôi mới tu luyện, tôi không biết phải nhìn vào trong hay loại bỏ chấp trước như thế nào. Chỉ sau khi học Pháp và trao đổi với các bạn đồng tu, tôi mới từ từ học được ý nghĩa của việc tu luyện. Đại Pháp là một trường tu luyện cho các học viên. Chừng nào còn học thì chúng ta còn tiến lên.

Sau khi tôi tiêu trừ được nghiệp bệnh của mình vào năm 1997, tôi đến chỗ một người thợ may may một bộ áo vest. Ông này yêu cầu rất nhiều vải và đòi giá cao. Cuối cùng, ông ấy cắt bộ vest quá chật và tôi mặc không vừa. Nhưng vì là người tu luyện nên tôi vẫn trả tiền cho ông. Tôi chỉ yêu cầu ông đính thêm ba chiếc khuy không lấy tiền. Người thợ may nói với tôi rằng ông đã hết vải để bọc khuy rồi. Kể đến lượng vải dư ra mà ông yêu cầu, tôi biết rằng ông đang nói dối. Tôi thường hay làm nghiêm trọng sự tình. Tôi cảm thấy rất ghê tởm lời nói dối trắng trợn của người thợ may. Tôi cố gắng để giữ thái độ niềm nở, mặc dù tôi rất giận giữ. Tôi nói với ông rằng “Thôi được rồi. Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Sư Phụ của chúng tôi yêu cầu chúng tôi không làm phiền người khác. Tôi sẽ mang nó về nhà và tự làm cho nó đỡ chật vậy.” Ngay khi tôi định rời đi, người thợ may nói, “Xin chị hãy để nó lại đây. Tôi sẽ xem liệu tôi có thể nới ra cho chị được không. “ Tôi nói, “Nhất trí.“ Vào lúc đó, những gì đã chặn lấy cổ họng tôi trôi xuống. Tôi cảm thấy vô cùng thanh thản. Tôi nhận ra rằng tôi đã nhọc công tranh đấu cả đời bởi chính chấp trước này của mình. Sau khi tôi nhận lại bộ áo vest, nó rất vừa vặn với tôi. Tôi đã mặc nó trong bảy hay tám năm liền.

Bởi tính tự ngã quá lớn của tôi, tôi đã tích tụ khá nhiều nghiệp lực. Một vài khảo nghiệm tôi vượt qua rất tốt, một vài cái tôi vượt qua không tốt, điều đó khiến tôi cảm thấy tội lỗi trước Sư Phụ.

Tôi luôn nghĩ rằng mình chỉ tranh đấu chứ không hề ganh tị với người khác. Sau khi tôi đọc bài “Từ bỏ tâm tật đố“ trên Minh Huệ, tôi nhận ra rằng tâm tật đố của mình bị vùi lấp sâu đến nỗi tôi không còn nhận ra nó. Tôi bắt đầu lấy bài học của người khác làm gương cho mình. Trong một năm qua, ngay khi có bất kì chấp trước nào vào tâm tật đố, tâm hiển thị, hay giận dữ thể hiện ra, tôi lập tức loại bỏ nó và xin Sư Phụ giúp tôi bài trừ đi. Tôi cũng nhờ chồng tôi nhắc nhở khi anh ấy nhận thấy bất kì một thiếu sót nào. Cùng lúc, bản thân tôi cũng cố gắng phóng khoáng hơn trong việc giúp cải thiện tình hình để các học viên khác có thể giảng chân tướng tốt hơn trong khi không ngừng thanh lọc bản thân mình.

Tôi đã trải qua mười một năm tu luyện trong thời chính Pháp cùng với niềm tin vào Sư Phụ và niềm tin vào Pháp. Dù tôi có hiểu được Pháp lý ngay hay không, tôi đơn giản chỉ làm theo những gì Sư Phụ yêu cầu tôi làm.

Trên suốt con đường, Sư Phụ đã dẫn đường chỉ lối và bảo vệ cho tôi từng bước một. Tôi đã trải nghiệm được uy lực vĩ đại của Pháp, và tôi luôn tràn ngập sự từ bi của Sư Phụ. Trong việc phối hợp cùng các học viên khác, thậm chí những việc như phát tờ rơi cũng là sự đóng góp lớn của rất nhiều học viên. Mọi việc đã luôn như vậy trong vòng mười một năm qua.

Một hôm một người bạn là nghệ sĩ của tôi, một người từng chịu sự đàn áp của ĐCSTQ và vẫn giữ vững chính niệm, hỏi tôi rằng, “Trong hơn chục năm, làm sao những người lớn tuổi như chị có thể đối diện với áp lực cao như vậy? Hãy nhìn các thanh niên xem, họ quá sợ sệt ĐCSTQ. Tại sao trong nhóm này không có chút sợ hãi nào cả vậy?” Những gì đến trong tâm tôi là “sức mạnh của chính niệm và sự bảo vệ từ chư thần” và tôi nói với anh ấy như vậy.

Thời kì chính Pháp đang đến giai đoạn cuối, tôi phải trân trọng hơn nữa cơ hội hiếm có này. Các bạn đồng tu, xin hãy hợp thành một chỉnh thể trên con đường của thần, để cùng nhau đề cao, để cố gắng tinh tấn, thậm chí tinh tấn hơn nữa! Hãy hoàn thành sứ mệnh lịch sử của chúng ta và trở về cùng Sư Phụ.


Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/17/明慧法会–女医生修炼法轮大法的路-232435.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/7/121820.html

Đăng ngày: 02-02-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share