Bài viết của Mỹ Hinh

[MINH HUỆ 31-01-2021] Nửa đêm, tôi đang ngủ thì có ai đó đập cửa đánh thức tôi. Đập mạnh tới mức tôi tưởng như cả tòa nhà đang rung chuyển. Tôi tự hỏi: “Đang có động đất sao?”

Cha tôi bị khó ngủ một dạo rồi, đêm hôm đó cha cũng phải uống thuốc ngủ mà vẫn bị giật mình tỉnh giấc bởi tiếng đập cửa sầm sầm. Cha khoác áo vào rồi chạy bổ xuống nhà. Mẹ tôi cũng chạy theo.

Đó là buổi tối ngày 30 tháng 4 năm 1999, một ngày trước kỳ nghỉ lễ dài vừa là “Quốc khánh” vừa là cuối tuần.

Cha tôi hoảng hốt mở cửa và thấy cảnh sát địa phương Tiểu Trì. Người này có quen với gia đình tôi, nhưng anh ta vẫn xuất trình giấy tờ tùy thân của cảnh sát, bảo đây là vấn đề công việc. Vừa vào nhà, anh ấy liền muốn gặp tôi.

Hồi đó, tôi còn là một thiếu nữ. Khi một nam cảnh sát đến tìm tôi vào lúc nửa đêm, cha mẹ tôi thấy rất không phù hợp. Tôi ra khỏi phòng riêng, cảnh sát Tiểu Trì hỏi: “Ngày mai, cô có đến công viên Hương Sơn để tự thiêu không?“

“Anh nói sao?” Tôi cực kỳ chấn động khi nghe điều đó. Tôi thậm chí chưa bao giờ nghe nói tới một điều như vậy, thậm chí không sao hiểu nổi.

Khi đó, tôi là một công tố viên, gia đình tử tế, khá giả mà ai cũng phải ngưỡng mộ. Chuyện kỳ quái kia làm sao lại xảy ra với tôi như tiếng sét giữa đêm khuya thế được?

Pháp Luân Công mang lại sự thay đổi đáng kinh ngạc cho người học

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Sau đó, tôi trở thành một hướng dẫn viên tình nguyện ở địa phương. Vì Pháp Luân Công có năng lực trị bệnh và nâng cao đạo đức cho người học, nhiều người đã bước vào tu luyện sau khi người khác nghe nói về môn tu luyện này. Chúng tôi đã lập một điểm luyện công để hồng truyền môn tu luyện ở khu vực của chúng tôi.

Đến năm 1999, chỉ trong ba năm, mọi ngôi làng và thị trấn ở khu vực ngoại ô Bắc Kinh này đều đã có điểm luyện các bài công pháp Pháp Luân Công. Khả năng chữa bệnh của Pháp Luân Công đã được nhiều học viên chứng nghiệm.

Điển hình như cô Lưu bị đau lưng dữ dội hơn mười năm. Sau mấy ngày tu luyện Pháp Luân Công, cô đã hết đau lưng! Cô mù chữ vì chưa bao giờ được đi học. Nhưng sau một năm tu luyện, cô đã có thể tự đọc được Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công!

Cô Tôn bị liệt và nằm liệt giường nhiều năm. Cô đã có thể ra khỏi giường sau khi đọc Chuyển Pháp Luân và cô đã hồi phục hoàn toàn ngay sau khi bắt đầu tập các bài công pháp Pháp Luân Công. Cô thậm chí còn quay trở lại nơi làm việc và tiếp tục công việc của mình!

Một bà cụ đã xuất viện về nhà vào những ngày cuối cùng. Gia đình bà đã chuẩn bị hậu sự cho bà. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, bà đã hồi phục một cách thần kỳ. Bà lại có thể giúp các việc trong nhà và gia đình bà hết sức ngạc nhiên.

Các học viên Pháp Luân Công cố gắng tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và đạo đức của họ được đề cao. Một số người từng lấy đồ ở nơi làm việc đã không còn lấy nữa, họ còn mang trả lại những thứ đã lấy về.

Trong làng có một nhà vệ sinh công cộng trước đây rất bẩn, nhưng nhiều năm nay đã được các học viên Pháp Luân Công dọn sạch sẽ. Các học viên Pháp Luân Công cũng đã tình nguyện dọn dẹp những con đường phủ đầy tuyết vào mùa đông, đặc biệt là con đường phía trước trường mẫu giáo của khu vực.

Khi trận lụt lớn năm 1998 xảy ra, nhiều tổ chức đã kêu gọi quyên góp, và các học viên Pháp Luân Công là những người quyên góp nhiều nhất. Khi mọi người tặng quần áo cho công nhân mất việc vào đêm Giao thừa, thì cũng chính các học viên Pháp Luân Công đã tặng quần áo mới mua cho năm mới, thay vì tặng quần áo cũ như hầu hết những người khác.

Với tất cả những việc làm tốt này của các học viên, mọi người từ nơi làm việc đến khu phố đều có ấn tượng rất tốt về Pháp Luân Công.

Đối với bản thân các học viên Pháp Luân Công, họ cũng cảm thấy bình an và vui vẻ trong cuộc sống. Mấy năm ấy, mọi người đều vui vẻ đến các điểm luyện công và những thay đổi về thể chất cũng như tinh thần của họ không ngừng thu hút người thân và bạn bè đến học.

Ấp ủ một âm mưu nham hiểm

Với sự phổ biến rộng rãi của Pháp Luân Công, năm 1997, chính quyền đã bắt đầu thay đổi thái độ với Pháp Luân Công một cách tinh vi. Khoảng cuối tháng 4 năm 1999, một số học viên ở Thiên Tân đã bị bắt vì yêu cầu một tòa soạn địa phương cải chính một bài báo phỉ báng Pháp Luân Công. Khi có nhiều học viên đến để tìm công lý cho Pháp Luân Công, các nhà chức trách ở Thiên Tân bảo họ rằng vấn đề này chỉ có thể được giải quyết bởi chính quyền trung ương ở Bắc Kinh.

Khi nghe tin về vụ việc, 10.000 học viên đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công vào ngày 25 tháng 4 năm 1999, nhưng rồi lại bị cáo buộc là âm mưu bao vây chính quyền. Kể từ đó, chúng tôi bắt đầu nghe tin đồn rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sẽ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Nhưng các phương tiện truyền thông chính thức đã công khai bác bỏ những tin đồn rằng quốc gia này không phản đối việc thực hành của quần chúng. Nhiều người dân địa phương cũng lên tiếng ủng hộ Pháp Luân Công, nói rằng môn tu luyện này là có lợi nhất cho xã hội. Không ai tin ĐCSTQ lại đàn áp một nhóm người tốt chỉ muốn tu tâm và cải thiện sức khỏe như thế.

Vì vậy, khi tôi bị đánh thức và hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn vào đêm hôm đó, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Cha mẹ tôi nghĩ rằng viên cảnh sát đang cố tình chơi khăm chúng tôi. Người cảnh sát nhận ra rằng có gì đó không ổn, vì vậy anh ấy lúng túng giải thích: “Đừng hiểu lầm tôi. Chính bí thư Vương đã ra lệnh cho chúng tôi hỏi câu hỏi này. Bây giờ, ông ấy còn đang ngồi trong văn phòng để chờ câu trả lời kìa.” Bản thân ông ấy cũng không dám ngủ, vì cấp trên bảo phải báo lại ngay.”

Sau khi chúng tôi tiễn anh ấy đi, không ai ngủ lại được. Sống dưới chế độ cộng sản, mọi người biết rằng chính quyền này có thể ngụy tạo bằng chứng và bôi nhọ người dân tùy ý và không ai được an toàn. Trong tiềm thức, tôi cảm nhận một mối nguy hiểm mơ hồ đang đến gần, và nỗi sợ hãi đêm hôm đó thật khó tả.

Ngày hôm sau, cha tôi đến đồn cảnh sát để yêu cầu một câu trả lời về vụ việc. Khi ông về nhà, ông nói với tôi rằng trưởng đồn đã xin lỗi ông và nói rằng họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cấp trên của họ bảo họ rằng các học viên Pháp Luân Công dự định đến công viên Hương Sơn vào ngày 1 tháng 5 để “tự thiêu” tập thể. Ngay cả trưởng công an cũng không ngủ được, nửa đêm phải ghé vào mấy nhà dân hỏi chuyện như thế.

Mấy hôm sau, tôi thấy một bản tin trực tuyến rằng Giang Trạch Dân (bấy giờ là người đứng đầu ĐCSTQ) và La Cán (người đứng đầu Ủy ban Chính trị và Pháp luật) đã bịa đặt lời nói dối rằng các học viên Pháp Luân Công sẽ tự thiêu tại công viên Hương Sơn.

Để khiến mọi người tin tưởng, họ đã ban hành văn bản tới tất cả các văn phòng địa phương, đồng thời bố trí cảnh sát vũ trang đến canh gác công viên Hương Sơn. Ngày xảy ra cái gọi là “tự thiêu” đã được thay đổi ba lần, nhưng không một học viên Pháp Luân Công nào đến đó.

Cảnh sát địa phương được lệnh đến đập cửa nhà các học viên Pháp Luân Công vào nửa đêm. Không ai biết ý định thực sự đằng sau việc này vào thời điểm đó, và cũng không biết mục đích của những tin đồn thất thiệt. Ngược lại, nhiều cảnh sát đã biết được sự thật rằng Pháp Luân Công dạy mọi người trở thành người tốt theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và môn tu luyện này cấm giết người và tự sát.

Hai năm sau, vào ngày 23 tháng 1 năm 2001, khi năm người tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn, và ĐCSTQ vội vã tuyên bố họ là học viên Pháp Luân Công, tôi chợt nhớ đến tin đồn về “vụ tự thiêu ở Hương Sơn” đã khiến anh cảnh sát đập cửa nhà tôi vào nửa đêm ngày 30 tháng 4 năm 1999. Tôi nghĩ Giang Trạch Dân và La Cán có lẽ đã dành hơn một năm tìm cách dàn dựng vụ việc để công kích Pháp Luân Công. Vì họ không thể tìm ra bất kỳ học viên Pháp Luân Công chân chính nào làm việc này, nên họ phải trả tiền cho những người giả danh Pháp Luân Công làm.

Thật là một điều phi lý trong thời đại này đối với những kẻ lạm dụng quyền lực nhà nước và huy động toàn bộ bộ máy nhà nước để tấn công một nhóm người tu luyện tay không tấc sắt, chỉ muốn trau dồi đức tính và tuân theo các nguyên lý phổ quát?

Trong 70 năm lịch sử của ĐCSTQ, chính quyền này luôn dùng dối trá để tấn công và đánh đổ bất kỳ nhóm nào mà nó coi là mối đe dọa sự cai trị độc tài của nó. Từ cuộc bức hại chính trị trong Cách mạng Văn hóa đến Thảm sát Thiên An Môn ngày 4 tháng 6, và bây giờ là cuộc bức hại Pháp Luân Công, ĐCSTQ đã hết lần này đến lần khác sử dụng những thủ đoạn tương tự để phát động đấu tranh giai cấp và kích động thù hận giữa các nhóm người. Mục đích của họ không chỉ là để kiểm soát Trung Quốc mà còn để hủy diệt nhân loại.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/31/190182.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/30/419270.html

Đăng ngày 05-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share