Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-12-2020] Vào tháng 1 năm 2019, bà Lưu Thiệu Quân, 65 tuổi, ở thành phố Phủ Thuận, tỉnh Liêu Ninh, đã bị kết án 2,5 năm tù vì đức tin vào Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999. Bà đã bị giam ở Nhà tù Nữ Liêu Ninh, tại đây bà bị ngược đãi tàn bạo đến thân thể yếu ớt và xuất hiện ảo giác.
Dưới đây là lời kể của bà về những bức hại mà bà phải chịu đựng ở trong tù:
Ngày 23 tháng 4 năm 2018, tôi bị bắt và bị đưa đến Trạm tạm giam Phủ Thuận. Sau gần một năm lao động cưỡng bức, bị sỉ nhục và bị giới hạn việc sử dụng nhà vệ sinh, tôi đã bị huyết áp cao.
Tháng 1 năm 2019, Toà án Vọng Hoa đã kết án tôi 2,5 năm và tôi bị đưa đến Đội 7 ở Nhà tù Nữ Liêu Ninh vào ngày 16 tháng 4. Hôm sau, hai tù nhân đưa tôi đến một căn phòng trong nhà xưởng để “học tập” và cố tẩy não tôi. Khi từ chối tuân theo, tôi bị ép đứng nghiêm (như tư thế quân đội) từ 4 giờ 40 phút sáng đến 10 giờ tối (ngoại trừ thời gian ăn, tắm rửa và đi vệ sinh) và tự do của tôi bị hạn chế.
Tôi bị cấm nói chuyện với người khác, bị giới hạn dùng nhà vệ sinh và bị sỉ nhục. Các tù nhân tra tấn tinh thần của tôi bằng cách ép tôi nghe các bản ghi âm lăng mạ Pháp Luân Công và Sư phụ Lý. Tôi cố gắng nói cho các tù nhân về Pháp Luân Công và cuộc bức hại là sai. Nhưng họ từ chối lắng nghe.
Vì phải đứng trong thời gian dài, hai chân tôi sưng phồng và gặp khó khăn khi mang giày và đi lại. Các tù nhân cố giúp tôi, nhưng thật ra mục đích là họ lôi tôi đi trong khi giả vờ giúp đỡ tôi. Họ cũng cố làm tôi sợ bằng cách nói rằng hai chân tôi sẽ sớm bị què, phải cắt cụt và phải ngồi xe lăn.
Khi thủ đoạn này không thành công, họ bảo tôi ngồi trên một chiếc ghế nhựa trong nhiều giờ đồng hồ, khiến mông tôi bị mưng mủ. Nếu tôi ngủ gật, khẽ cử động hoặc nhắm mắt, họ sẽ chửi rủa tôi. Vì tôi vẫn từ chối từ bỏ Pháp Luân Công, ngoài việc tra tấn kiểu ngồi, họ còn kéo dài thời gian đứng của tôi từ 7 giờ tối đến 12 giờ đêm và từ 4 giờ sáng đến 7 giờ tối, và tôi chỉ có 4 tiếng để ngủ trên một tấm ván mộc, ngoại trừ thời gian tra tấn theo kiểu ngồi.
Việc bức hại dừng lại khi huyết áp của tôi tăng lên mức nguy hiểm chỉ một vài ngày sau khi tôi bị ép ngồi cả ngày và đứng tám tiếng một đêm. Các tù nhân đã viết những từ ngữ lăng mạ Pháp Luân Công và Sư phụ Lý lên tất cả quần áo và giấy vệ sinh của tôi. Tôi từ chối mang giày và phải đi trong mưa giữa xưởng làm việc, phòng giam và nhà vệ sinh.
Trong các lớp tẩy não, các tù nhân viết các từ lăng mạ Pháp Luân Công và Sư phụ lên một mảnh giấy lớn và dán nó lên người chúng tôi trước khi ném nó xuống đất. Họ cũng giới hạn việc sử dụng nhà vệ sinh của chúng tôi. Vì gia đình không được vào thăm tôi trong thời gian này nên họ không thể gửi tiền cho tôi. Tôi không có tiền để mua bất cứ thứ gì và tôi không được mượn đồ của người khác, và những người khác cũng bị cấm đưa cho tôi bất cứ thứ gì. Sau khi họ dùng hết giấy vệ sinh rất hạn chế của tôi để viết những lời lăng mạ Pháp Luân Công, tôi bắt đầu dùng một mảnh vải nhỏ lấy từ nhà xưởng và giấu nó trong đồ lót của tôi. Sau đó các tù nhân đã phát hiện ra và lấy nó đi. Tôi chỉ có thể dùng giấy mà người khác bỏ đi hay dùng giấy lấy từ thùng rác.
Tôi bị lệnh phải lao động không công vào cuối tháng 8 và trong phiên tẩy não kết thúc vào tháng 12.
Ngày 16 tháng 4 năm 2020, như một phần của cái gọi là đánh giá quá trình “chuyển hoá” (tức là các học viên bị cầm tù phải từ bỏ đức tin của họ), tôi bị ép phải “học tập” lần thứ hai. Lần này, bốn tù nhân được giao nhiệm vụ giám sát tôi với hai trưởng khu dẫn đầu họ. Họ yêu cầu tôi phải làm việc trong tháng đầu tiên. Trong những tháng tiếp theo, tôi phải đứng thậm chí ngay trong khi ăn. Tôi không được dùng nhà vệ sinh và tự do của tôi bị giới hạn. Tôi bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
Tôi từ chối ngồi xổm khi họ ra lệnh. Họ tức giận và đưa tôi đến một phòng họp không có camera giám sát và bắt đầu đánh đập, đá và giật tóc tôi. Tôi từ chối tuân theo họ và một tù nhân đá vào ngực trái của tôi. Đột nhiên, tôi cảm thấy rất đau. Hơn một tháng sau cơn đau mới thuyên giảm. Tôi bị đau đầu trong vài ngày vì bị một tù nhân khác giật rụng nhiều tóc.
Ngày hôm sau, tôi không được quay lại phòng giam để nghỉ ngơi. Tôi bị đưa đến một văn phòng nhỏ không có camera giám sát trong sáu ngày. Hai tù nhân giám sát tôi và cấm tôi ngủ. Tôi bị ép ngồi xổm, đứng, đi lại và không được dùng nhà vệ sinh.
Vào ban ngày, tôi bị ép phải “học tập” và không được dùng nhà vệ sinh, khiến tôi làm ướt quần ba lần. Nhưng tôi không được thay quần. Hai bàn tay tôi bị trói vào nhau bằng băng keo với hai cánh tay bị trói ra sau lưng và còng vào ống sưởi. Tôi không thể ngồi hay đứng. Các tù nhân cũng bỏ thuốc không rõ nguồn gốc vào các bữa ăn của tôi, một tù nhân khác đã nhìn thấy việc này. Khi phát hiện ra, tôi đã từ chối ăn và đã bị bức thực bằng thuốc không rõ nguồn gốc. Khi tôi từ chối mở miệng trong lúc bị bức thực, một tù nhân đã véo má tôi khiến nó chảy máu. Sau khi bức thực thất bại ba lần, các tù nhân đá và đánh tôi. Khi tôi hô lên nhờ giúp đỡ, họ đã lấy băng keo dán miệng tôi lại.
Má trái của tôi sưng phồng lên, tím bầm và biến dạng nhưng tôi không thể thấy được. Khi tôi quay lại phòng giam vào ban đêm, một tù nhân đã rất hoảng sợ. Vài ngày sau khi tắm rửa tôi mới nhìn thấy mặt mình. Vì quản lý nhà tù sợ rằng hành vi của họ sẽ bị phơi bày, họ bảo tôi mang khẩu trang và áo tay dài khi làm việc. Tuy nhiên, tôi đã từ chối đeo khẩu trang và xắn tay áo lên để mọi người có thể nhìn thấy vết thương của tôi.
Một tù nhân đe doạ tôi: “Chúng tôi có nhiều cách để đối phó bà. Bà không muốn nói hay viết [gì ] sao? Chúng tôi có thuốc. Lúc nào bảo bà làm và nói thì bà liền phải làm theo!” Họ cũng cấm tôi ngủ trong sáu ngày sáu đêm. Việc tra tấn tinh thần và thể xác đã dẫn đến việc tôi bị mất trí nhớ và ngôn ngữ, và xuất hiện ảo giác. Lưng tôi đau không thể duỗi thẳng và tôi bước đi loạng choạng.
Vào thời điểm đó là Tết Đoan ngọ nhưng tôi không được phép ăn bất cứ thứ gì mà nhà tù cung cấp hay những thứ tôi tự mua. Tôi không được đến siêu thị nhà tù trong 1,5 năm, và trong thời gian “học tập”, tôi không được mua bất kỳ thứ gì.
Sau 1,5 năm bị ngược đãi, tôi đã trở về nhà với một cơ thể yếu ớt.
Bài liên quan:
Thành phố Phủ Thuận, tỉnh Liêu Ninh: Bốn bản án sau 9 tháng bị bắt chỉ vì có tín ngưỡng
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/28/417025.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/9/189833.html
Đăng ngày 18-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.