Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Châu Âu

[MINH HUỆ 31-10-2020] Tôi đã tham gia dịch bài cho trang web Minh Huệ được vài năm nay, từ dịch bài chia sẻ trong các Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, thư ủng hộ từ các thành viên quốc hội, cho đến các bài chia sẻ cho trang web Minh Huệ tiếng Pháp.

Sau một vài lần rời đi, cuối cùng tôi quyết định quay trở lại làm việc cho trang web Minh Huệ tiếng Pháp vào năm 2018. Tôi đã mất 20 năm để ổn định và nhận ra rằng hạng mục này chính là sứ mệnh của tôi. Giờ đây, tôi đã có được một vị trí trong hạng mục quan trọng này – Minh Huệ – là vị trí mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được. Rất nhiều vấn đề đã xảy ra trong suốt 20 năm qua.

Tôi từng là một kỹ sư, sau đó là một nhà báo, rồi trở thành người bán hàng. Tất cả những trải nghiệm này đã cho tôi những kỹ năng trong xử lý công việc, nhưng do tính cách của tôi đã khiến tôi không thể vận dụng chúng. Tôi cho rằng mình không giỏi trong vai trò lãnh đạo và tôi chỉ muốn làm theo chỉ đạo của người khác. Nhưng tôi lại giỏi quản lý các công việc cụ thể hàng ngày khi có ai đó định hướng cho tôi.

Trong một thời gian dài, tôi không nghĩ mình đã tu luyện đủ tinh tấn để trở thành trưởng nhóm trong bất kỳ hạng mục nào của Đại Pháp. Tôi biết mình nên làm tốt hơn trong việc học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng về cuộc bức hại cho công chúng. Tôi nghĩ mình là người khiêm tốn, mặc dù tôi biết mình cũng có khả năng.

Nhận ra tầm quan trọng của Minh Huệ

Quá trình tham gia của tôi vào Minh Huệ không liên tục do tôi không hiểu được tầm quan trọng của việc này. Nhìn bề ngoài thì không có hậu quả gì nếu chất lượng công việc được làm không tốt hoặc không hoàn thành. Vì công việc ở đây không có thời hạn xuất bản theo kiểu báo chí và cũng không có sự giám sát liên tục từ những người phụ trách.

Ngay sau khi tôi quay trở lại tham gia hạng mục Minh Huệ tiếng Pháp vào năm 2018, cũng là lúc Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được tổ chức tại Washington D.C. Trước đây, tôi thường tham dự những sự kiện này cùng mẹ và ở lại với bà. Người điều phối viên nhấn mạnh rằng tôi nên ở lại và gặp mặt các thành viên trong nhóm.

Một mặt, tôi rất vui khi có thể tự do xoay sở một mình. Nhưng mặt khác, tôi lại rất ngại phải thay đổi thói quen của mình. Tôi đã không nhận ra tầm quan trọng của việc gặp gỡ trực tiếp với các thành viên trong nhóm. Cuối cùng chúng tôi đã làm việc với nhau từ xa rất tốt.

Tôi chỉ biết địa chỉ email của các học viên mà tôi đã làm việc cùng. Cuộc gặp mặt trực tiếp này với họ đã giúp tôi gắn kết hơn với hạng mục. Trong vài ngày ở Washington, D.C., tôi đã biết hết các thành viên chủ chốt của nhóm, bao gồm cả biên tập viên.

Tôi cũng đã gặp một học viên mới bắt đầu tu luyện Đại Pháp trong nhóm, người học viên này có thể thông dịch đồng thời ba thứ tiếng. Quan trọng nhất là tôi đã gặp được người điều phối viên chung của dự án. Chúng tôi đã nói về cuộc sống hàng ngày, tôi nhận ra mình đã bị tụt lại phía sau và lạc lõng với các thành viên khác trong nhóm. Thông qua những tương tác trực tiếp này, tôi thấy hạng mục rất có ý nghĩa. Cuối cùng tôi đã thực sự nhận ra được sứ mệnh của mình.

Sư phụ đã nâng tôi lên và đẩy về phía trước

Tôi cũng nhận thức được các vấn đề trong nhóm. Tất cả chúng tôi gồm cả điều phối viên chung đã có những chia sẻ sâu sắc cùng nhau. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy rằng tôi vẫn hiểu được các vấn đề cần trao đổi mặc dù trước đó tôi đã không tham gia. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ trở thành điều phối viên. Tôi đã cố che giấu trạng thái tu luyện không tốt của mình. Tôi đã nghĩ đó là do tôi không muốn thể hiện.

Một cuộc họp khác của nhóm đã được tổ chức vào năm sau. Tôi rất ngại đi vì xa xôi và tốn kém. Mặt khác, lần này cũng không có Pháp hội ở đây nên tôi nghĩ chuyến đi này không thực sự xứng đáng.

Tôi không có việc làm hay tiền bạc nhưng tôi lại có thời gian. Tôi không biết chồng tôi sẽ nghĩ gì. Nhưng với sự động viên của chồng và yêu cầu của người điều phối viên, cuối cùng tôi đã quyết định tham dự cuộc họp.

Cuộc gặp đã mang lại nhiều thay đổi và điều chỉnh lại các hoạt động của nhóm. Tôi quen biết thêm nhiều thành viên trong nhóm và chúng tôi đều viết bài tâm đắc thể hội để chia sẻ với nhau. Sau khi các hoạt động của nhóm được xắp xếp lại, tôi đã trở thành thành viên trong nhóm quản lý.

Tôi cảm thấy vô cùng vinh dự, nhưng cũng nhẹ nhõm vì tôi chỉ là một thành viên của nhóm với trách nhiệm tương đối nhẹ nhàng. Chúng tôi chỉ phải gặp nhau mỗi tuần một lần, vì vậy điều này không làm tăng khối lượng công việc của tôi. Bề ngoài tôi vẫn khiêm tốn và tránh phô trương, nhưng sự thật là tôi không muốn có thêm bất kỳ trách nhiệm nào.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp mà, khẳng định là vất vả, bởi vì trách nhiệm lịch sử đã giao phó cho chư vị một gánh nặng lớn như vậy, sứ mệnh lịch sử khiến chư vị vào thời khắc then chốt ắt phải gánh nổi trách nhiệm lịch sử này”. (Thế nào là đệ tử Đại Pháp, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Đã có một số thay đổi sau Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện ở New York vào năm 2019, người điều phối viên mới gặp khó khăn nên tôi và hai người khác được yêu cầu gánh vác thêm trách nhiệm của anh ấy.

Đáng lẽ việc gánh vác thay chỉ là tạm thời cho đến khi học viên đó vượt qua khó khăn. Nhưng thật khó để tôi thoát khỏi trách nhiệm và cuối cùng đã đến lúc tôi phải chấp nhận gánh vác trách nhiệm của mình.

Ở cấp độ người thường thì tôi rất tự tin rằng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng xét về mặt tu luyện thì tôi lại không tự tin như vậy. Tôi lo sợ tâm lười biếng của mình sẽ ảnh hưởng đến hạng mục. Tôi nghĩ rằng tầng thứ tu luyện của tôi chưa đủ để phụ trách một hạng mục chứng thực Đại Pháp quan trọng như vậy.

Sư phụ giảng:

“Có thể nhận thức được đã là tiến bộ lớn rồi. Tu luyện chính là như vậy; khi chư vị không ngừng nhận thức ra chỗ thiếu sót của mình, chư vị cũng là đang đề cao; tuy nhiên bản thân có thể kiên định như thế nào mới là điều trọng yếu nhất sao cho đi tiếp đoạn đường sau này cho tốt”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003, Giảng Pháp tại các nơi IV)

Tôi cần phải tinh tấn hơn trong công việc và tu luyện của mình. Sư phụ đã an bài cho tôi mọi thứ. Tôi có tính tự mãn và luôn tìm kiếm sự an nhàn cho bản thân. Vì vậy, những hạng mục tôi được giao thực hiện thường là do người khác yêu cầu hoặc yêu cầu có thời hạn. Sự cấp bách của công việc đã thôi thúc tôi phải tiến về phía trước.

Bây giờ tôi có một vị trí quan trọng trong nhóm và tôi không thể thoái thác được nữa. Điều duy nhất tôi cần làm là phải tinh tấn tu luyện để thành quả tu luyện của tôi có thể tỷ lệ thuận với trách nhiệm mà tôi gánh vác.

Tôi luôn nghĩ rằng thật khó để dậy sớm luyện công vào buổi sáng. Nhưng giờ đây tôi đã có một lý do cụ thể để dậy sớm luyện công. Sau khi trang web được cập nhật, tôi có cả buổi sáng để đọc một bài giảng của Sư phụ và luyện công.

Trạng thái tu luyện của tôi được khảo nghiệm

Tôi dần dần bắt đầu làm những công việc người thường ngoài việc học Pháp và luyện công. Một hôm tôi nhận thấy tóc của mình bị rụng rất nhiều và người thợ cắt tóc của tôi cũng không biết tại sao lại như vậy. Mọi người nghĩ rằng có lẽ do tôi bị căng thẳng.

Vào một đêm, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Rụng tóc chẳng phải là rời bỏ Pháp trong tiếng Trung sao? Có phải tôi bị rụng tóc vì tôi đang rời khỏi Pháp?”. Tôi ngộ ra mình cần phải tu luyện tinh tấn hơn.

Tôi tham gia một nhóm học Pháp chung vào buổi sáng, điều này không ảnh hưởng đến công việc của tôi đang làm. Ngay khi chúng ta ngộ ra điều gì đó, Sư phụ sẽ an bài khảo nghiệm để xem chúng ta có thực sự kiên định hay không.

Không có học viên nào sống gần nơi tôi ở. Tôi làm việc tại nhà, vì vậy tôi không có điều kiện tiếp xúc với nhiều người và ít khi có cơ hội để đề cao tâm tính thông qua các va chạm trong giao tiếp.

Khi tôi bắt đầu học Pháp thường xuyên hơn, tôi bắt đầu có xích mích với một thành viên khác trong nhóm. Tôi phải đối mặt với khó khăn thực sự đầu tiên của mình với tư cách là người phụ trách. Ban đầu, tôi cố gắng giải quyết mâu thuẫn ở cấp độ người thường. Tôi đã tranh luận, tranh luận và bác bỏ các lập luận của người học viên đó. Tôi chỉ ra những sai sót trong nhận xét của anh ấy, v.v … Tôi nghĩ rằng trong nhiều năm qua, đã không có ai đưa ra cho anh ấy một câu trả lời có cấu trúc hợp lý. Sau khi tôi tranh luận với anh ấy, cuối cùng thì anh ấy cũng phải đồng ý với ý kiến tôi.

Có thể nói, cách giải quyết vấn đề này của tôi đã hoàn toàn thất bại. Với sự giúp đỡ của hai đồng tu phụ trách, tôi nhận ra việc giải quyết vấn đề bằng tranh cãi sẽ chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Tôi nhận ra mặc dù chúng tôi cố gắng chuyên nghiệp hóa công tác quản lý như một doanh nghiệp thông thường, nhưng hạng mục Đại Pháp của chúng tôi không phải là một doanh nghiệp thông thường. Khi mâu thuẫn phát sinh, chúng ta không thể giải quyết vấn đề theo cách của người thường mà phải theo cách đề cao tâm tính của người tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Khi vấn đề xuất hiện, [ấy] là bản thân bướng bỉnh cứng đầu với Pháp Lý. Hãy tìm xem chỗ vấn đề ở đâu bỏ cái cục bướng bỉnh đó đi, và thuận theo Lý. Phương thức tốt nhất chính là khi gặp sự việc nào đó thì đừng đẩy về phía trước, húc về phía trước, truy đuổi để giải quyết, mà là bỏ cái tâm đó đi, thoái lùi một bước, và giải quyết. (vỗ tay) Hễ có chuyện liền muốn chỉ ra ai đúng ai sai, rằng đó là vấn đề của người này hay vấn đề của người kia, rằng tôi làm thế này thế này; nhìn ngoài thì thấy tựa như đang giải quyết mâu thuẫn, nhưng trên thực tế thì một chút cũng không; nhìn ngoài thì thấy rất lý trí, kỳ thực một điểm lý trí cũng không; chưa hề thoái lùi một bước và hoàn toàn vứt bỏ cái tâm ấy đi để suy xét vấn đề”. (Giảng Pháp tại Pháp hội ở Thủ đô Mỹ quốc, Giảng Pháp tại các nơi VII)

Do vậy, tôi bắt đầu hướng nội và nhận ra tranh luận với học viên khác thực sự là hướng ngoại, cho dù những tranh luận của tôi có vẻ dựa trên Pháp. Cách duy nhất để cân bằng và cải thiện tình hình là lùi lại một bước, hướng nội tìm ra chấp trước và đề cao tâm tính bản thân. Tôi đã chia sẻ suy nghĩ của mình với các học viên phụ trách khác và chúng tôi cùng làm theo cách đó. Các vấn đề trong nhóm đã được giải quyết và tôi đánh giá cao khả năng phối hợp của các thành viên trong nhóm.

Tôi chỉ mới ngộ được điều này trong thời gian gần đây và tôi cảm thấy tôi vẫn đang trong giai đoạn bắt đầu hiểu được vấn đề tu luyện của bản thân. Tôi cảm ơn người điều phối viên tiền nhiệm đã động viên tôi quay trở lại với hạng mục. Nếu không có anh ấy, có lẽ tôi đã không bao giờ tiến đến bước đi của ngày hôm nay.

Tôi cũng muốn cảm ơn anh ấy một lần nữa vì những lời khuyên mà anh vẫn dành cho tôi, ngay cả khi tôi thể hiện thái độ không thoải mái do những chấp trước của mình.

Đặc biệt, tôi xin cảm tạ Sư phụ đã an bài cho tôi trở thành thành viên vững chắc trong hạng mục này để tôi có thể tinh tấn thực tu bản thân. Tôi cũng cảm ơn các đồng tu đã cho tôi một môi trường tu luyện thật tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/31/414326.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/9/188181.html

Đăng ngày 15-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share