Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-08-2020] Có người từng hỏi tôi: “Bà là một bà lão sống ở nông thôn, bà chỉ bắt đầu tu luyện được vài tháng thì chính phủ Trung Quốc đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp trên toàn quốc. Vậy bà đã sống như thế nào trong suốt 20 năm qua?“

Trong suốt quá trình tu luyện, chúng ta sẽ luôn phải đối mặt với rất nhiều khảo nghiệm, từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc quá trình tu luyện của mình. Miễn là chúng ta luôn tuân theo lời dạy của Sư phụ, khi gặp khó khăn và kiếp nạn, chúng ta không chểnh mảng hoặc đi chệch hướng thì chúng ta sẽ có thể tiến đến viên mãn.

Thông tin về sự phục hồi kỳ diệu của tôi được lan truyền rộng rãi

Tôi sinh ra ở một vùng núi của tỉnh Tứ Xuyên. Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (hay còn được gọi là Pháp Luân Công) tôi đã mắc bệnh ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối và phải nằm liệt giường. Các học viên ở địa phương đã tổ chức một lớp học chín ngày tại nhà tôi vào đầu năm 1999, họ đã đặt một chiếc TV, đầu đĩa CD trong phòng khách của tôi và mời những người khác trong làng cùng đến xem. Họ giúp tôi xuống giường và bế tôi vào phòng khách.

Trên TV, tôi thấy hình ảnh của một vị Phật trong tư thế thiền định từ từ đi xuống và sau đó trở thành hình ảnh của một người bình thường. Tôi ngạc nhiên gọi to: “Mọi người nhìn này! Một vị Phật đang đến!”. Một học viên nói với tôi rằng đó là Sư phụ của chúng ta – Sư phụ Lý Hồng Chí. Chúng tôi đã chăm chú lắng nghe các bài giảng, Sư phụ dạy chúng ta hãy buông bỏ những chấp trước của mình và loại bỏ chấp trước về chữa bệnh và thậm chí là loại bỏ cả ý nghĩ bản thân bị mắc bệnh. Tôi hiểu được những gì Sư phụ nói và nghĩ rằng tất cả những điều này thực sự tốt.

Vì nhà nghèo nên tôi không được học nhiều, do đã quên gần hết những gì đã học nên tôi chỉ đọc được một ít. Sau khi xem các video bài giảng, tôi nhờ con trai út của tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân cho tôi nghe. Tôi cũng đã nghe băng ghi âm bài giảng của Sư phụ, cứ như vậy tôi dần dần tập đọc và học từng từ một vào mỗi tối.

Chưa đầy một tuần sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có thể đứng dậy và không còn bị chảy máu âm đạo nữa. Cơn đau ở bụng dưới và cơn đau đầu dai dẳng của tôi đã biến mất. Tôi có thể đứng dậy để luyện công và cơ thể tôi tràn đầy năng lượng.

Thật khó có thể tưởng tượng được việc sức khoẻ của tôi hồi phục trở lại sau những trọng bệnh như vậy mà không hề có sự can thiệp nào của y học. Sự hồi phục sức khoẻ của tôi đã khiến mọi người trong làng và các thị trấn xung quanh vô cùng kinh ngạc. Nhiều người từ những ngôi làng và thị trấn gần đó đã đến nhà tôi để xác nhận xem những gì họ đã nghe có đúng là sự thật hay không.

Khu vực trước nhà tôi đã trở thành một điểm luyện công chung, có lúc lên đến hơn 100 người tham gia. Một số người đến xem và một số khác đến để học các bài công pháp.

Vào thời điểm đó, chúng tôi có ba nhóm luyện công tập thể cứ 10 ngày một lần và một nhóm học Pháp chung hàng tuần. Các học viên luôn cố gắng hỗ trợ cho tất cả những ai muốn đến học. Trong buổi học Pháp nhóm, chúng tôi cùng nhau đọc cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” một cách chậm rãi, từng đoạn từng đoạn.

Tham dự buổi giao lưu chia sẻ kinh nghiệm

Tôi được đề nghị tham dự một buổi giao lưu chia sẻ kinh nghiệm và học Pháp nhóm trên thành phố ngay sau khi sức khoẻ của tôi bình phục. Tôi cùng các học viên từ các ngôi làng lân cận đã đi suốt 7 tiếng xe buýt trên con đường núi quanh co để đến được thành phố. Các học viên ở đó đã đứng chờ ở bến xe và giơ bảng hiệu để chào đón chúng tôi.

Họ rất nhiệt tình và thân thiện, không ai tỏ ra khó chịu hay hách dịch. Là một người sống trên miền núi và ít được học hành, chưa từng một lần bước chân đến một thị trấn cấp quận, tôi đã thực sự rất xúc động khi được các học viên ở đây chào đón. Tôi nghĩ rằng các học viên Pháp Luân Công thật phi thường.

Chúng tôi cùng nhau học Pháp, luyện công và chia sẻ kinh nghiệm. Chúng tôi đã xem video bài giảng của Sư phụ và xem video về một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm lớn được tổ chức tại một sân vận động ở Vũ Hán. Cuộc gặp gỡ với các học viên khác và những câu chuyện tu luyện cảm động của họ đã để lại ấn tượng khó quên trong tôi. Tôi trở về quê hương và chia sẻ kinh nghiệm của mình với các học viên ở địa phương, tất cả mọi người đều được truyền cảm hứng từ những câu chuyện đó.

Pháp Luân Công sẽ đánh bại tà ác

Khoảng 10.000 học viên Pháp Luân Công đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện và đòi quyền được tập Pháp Luân Công vào ngày 25 tháng 4 năm 1999. Sau kháng cáo ngày 25 tháng 4, chế độ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu ngăn cấm người dân tập Pháp Luân Công. Ở địa phương tôi, chúng tôi không được phép tham gia học Pháp nhóm hoặc luyện công cùng nhau. Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tà ác ĐCSTQ bắt đầu phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Tôi được liệt kê là nhân vật chủ chốt và đã bị bắt giam phi pháp. Tôi đã bị bắt ép phải từ bỏ niềm tin của mình, tôi nên làm gì đây?

Sư phụ giảng:

“Bất kể áp lực nào đó chẳng phải đều là khảo nghiệm rằng về gốc rễ có thể kiên định vào Phật Pháp hay không? Về gốc rễ mà không kiên định vào Pháp, thì không còn gì để nói nữa”. (Tu vì ai, Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi nhận ra rằng cuộc bức hại này là một thử thách lớn đối với chúng tôi. Tôi đã có quyết định của mình: Pháp Luân Đại Pháp rất tốt, Sư phụ thật tốt và các học viên Pháp Luân Công thật cao quý. Dù chính phủ có vu khống Pháp Luân Công như thế nào đi nữa thì không gì có thể thay đổi được sự thật trong tâm trí tôi. Tôi biết ai đúng và ai là kẻ xấu. Tôi quyết sẽ đi theo Sư phụ và tôi tin chắc rằng tà ác không thể chiến thắng được chính nghĩa và Pháp Luân Công cuối cùng sẽ đánh bại tà ác.

Trong hoàn cảnh khó khăn đó, Pháp của Sư phụ đã ban cho tôi sức mạnh to lớn và củng cố lòng quyết tâm cùng chính niệm cho tôi. Tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với các đồng tu khác, tôi nói: “Chúng ta không có gì phải sợ”.

Cảnh sát liên tục quấy rối tôi và tịch thu máy nghe nhạc MP3 của tôi. Tôi bị coi là một đối tượng chủ chốt ở địa phương. Sau đó, tôi đã bị bắt giữ phi pháp, bị giam trong các trại giam và trung tâm tẩy não nhiều lần, mỗi lần từ vài ngày đến vài tháng. Tôi từ chối viết đơn cam kết từ bỏ tu luyện và tiếp tục nói với họ về việc tôi đã thoát khỏi cái chết cận kề nhờ tu luyện Pháp Luân Công như thế nào.

Chỉ vài ngày trước Tết Nguyên đán năm 2001, một số người từ phòng cảnh sát quận, chính quyền thị trấn, văn phòng thôn và cảnh sát địa phương đã kéo đến nhà tôi. Họ triệu tập tất cả các thành viên trong gia đình tôi — ba thế hệ lại với nhau và ép tôi không được tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công.

Họ cố gắng bắt tôi nói cho họ biết tôi đã phân phát tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp ở những đâu, dán biểu ngữ nào và tôi đã lấy tài liệu như thế nào. Họ cảnh báo rằng tôi có thể được ở nhà để hưởng một kỳ nghỉ vui vẻ cùng với gia đình nếu tôi hợp tác với họ, còn nếu không hợp tác thì khoảng thời gian trong tù sẽ khiến tôi cảm thấy không dễ chịu một chút nào. Họ tưởng rằng tôi sẽ dễ dàng nhượng bộ trước lời đe dọa của họ vì tôi chỉ là một phụ nữ nông thôn và mới chỉ tu luyện Pháp Luân Công trong thời gian ngắn. Nhưng họ đã nhầm, họ đã đánh giá thấp uy lực của Đại Pháp.

Một số người đã khuyên tôi như thế này: “Bà thấy đấy, có rất nhiều người đã từ bỏ tu luyện. Tại sao bà không thể làm như vậy? Cảnh sát sẽ tiếp tục đến để bắt và giam giữ bà. Tất cả mọi người trong gia đình của bà, từ già đến trẻ đều đang lo lắng cho bà”.

Đúng là các thành viên trong gia đình tôi cũng đang phải chịu áp lực rất lớn của cuộc bức hại. Cháu tôi nói rằng họ đã không cho cháu được tham gia quân đội hay tham gia kỳ thi công chức để trở thành công chức nhà nước. Tôi đã phải đối mặt với những vụ bắt bớ và giam giữ hết lần này đến lần khác. Các thành viên trong gia đình tôi thường không được phép đến thăm tôi. Có lần, con dâu tôi còn định bán nhà để bảo lãnh cho tôi. Những người bắt bớ chúng ta là những người xấu, họ cũng giống như những tên trộm và những tên tội phạm khác còn chúng ta – những đệ tử Đại Pháp là những người tốt, tu luyện chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi quyết tâm đi theo Sư phụ và tu luyện Đại Pháp đến cùng.

Cho dù con đường đi đến tương lai có dài bao nhiêu, khó khăn và nguy hiểm như thế nào, nhưng dưới sự bảo hộ của Sư phụ và dẫn dắt của Đại Pháp, tôi đã đưa ra lựa chọn tốt nhất cho mình và đã vượt qua được quan khảo nghiệm quan trọng nhất. Tôi đã vững bước tiến lên, trải qua thời kỳ tăm tối nhất và bước vào tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp.

Đánh thức lương tri của con người

Giờ đây, tôi đã có thể đọc được sách Đại Pháp, học Pháp và đọc tuần báo Minh Huệ. Tôi đã hiểu thế nào là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp và tại sao chúng ta nên giảng chân tướng về Đại Pháp cho chúng sinh. Sư phụ đã giảng cho chúng ta rất nhiều thiên cơ và chúng ta chỉ cần cố gắng làm những gì chúng ta nên làm. Ví dụ, chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều tờ rơi giảng chân tướng để phơi bày các cuộc bức hại và phân phát chúng. Đầu tiên chúng tôi lập kế hoạch, sau đó đi dán tờ rơi giảng chân tướng từ những nơi xa nhất đến những địa điểm gần hơn vào ban đêm.

Đã có những khảo nghiệm đề cao tâm tính chúng tôi và chúng tôi đã phải đối mặt với các loại trở ngại và phải vượt qua chúng — chẳng hạn như khảo nghiệm về tình cảm. Sau cùng, chúng tôi đã và đang vượt qua nguy hiểm trong cuộc bức hại để đánh thức lương tri của con người. Chồng tôi luôn lo lắng mỗi khi thấy tôi bỏ đi ra ngoài với chiếc ba lô. Ông ấy sẽ ở trong trạng thái sợ hãi và lo lắng cho đến tận khi tôi trở về nhà an toàn.

Mỗi lần cảnh sát đến bắt tôi, họ lục soát nhà của chúng tôi. Ngay cả những chiếc giường cũng bị đảo lộn. Sau khi tôi bị bắt đi, chồng tôi phải mất gần như cả ngày để sắp xếp lại phòng cho gọn gàng. Ông ấy đã phải chịu đựng sự lo lắng và nhục nhã. Các con trai và con dâu của tôi thường yêu cầu tôi không nên tu luyện nữa. Họ lo lắng rằng tôi có thể làm ảnh hưởng đến tương lai của con cái họ.

Tôi nhận ra rằng thật sai lầm khi chúng ta không đối mặt trực tiếp với vấn đề khi gặp xung đột. Vì vậy, tôi đã làm theo lời dạy của Sư phụ và kiên nhẫn giảng chân tướng nhiều lần cho các con trai, con dâu và cháu của mình. Tôi nói với các cháu: “Không ai trong các con có thể cứu được mẹ khi mẹ cận kề với cái chết. Mẹ không có tiền để được chăm sóc y tế, ngay cả khi mẹ có tiền thì bệnh tật của mẹ đã quá nặng để có thể chữa được. Chính Đại Pháp và Sư phụ Lý đã giúp mẹ hồi phục, các con đã được chứng kiến điều đó. Bây giờ mẹ đã có sức khỏe tốt, mẹ có thể nấu ăn cho đại gia đình này và chăm sóc các cháu của mẹ”.

“Mẹ có thể cho lợn và gia súc ăn, hơn nữa còn không tốn một xu chi phí y tế nào kể từ khi mẹ tu luyện. Điều này đã làm giảm bớt gánh nặng về kinh tế cho các con. Các con nên biết ơn Đại Pháp và Sư phụ Lý. Về tương lai các con của con thì cứ để thuận theo tự nhiên vì tương lai của chúng là tùy thuộc vào Sư phụ. Các đệ tử Đại Pháp đang giảng chân tướng để đánh thức lương tri của mọi người là để cứu họ. Mẹ không làm gì sai cả, mẹ hiểu là các con đã phải chịu đựng một số khó khăn vì mẹ.

Sư phụ giảng:

“Cật khổ đương thành lạc”. (Khổ Kỳ Tâm Chí, Hồng Ngâm I)

Tạm diễn nghĩa:

“Lấy chịu khổ làm vui”. (Khổ về tâm chí, Hồng Ngâm I).

Các con đã ủng hộ Đại Pháp và trong gia đình có mẹ là một học viên thì tất cả chúng ta sẽ được ban phước trong tương lai”, tôi nói tiếp.

Các cháu của tôi đều có thái độ tích cực đối với Đại Pháp. Một lần trên đường đi học, cháu tôi tình cờ gặp cảnh sát sắp đến nhà bắt giữ, cháu đã nhanh chóng trở về nhà và giấu cuốn Chuyển Pháp Luân của tôi trong cặp sách rồi rời đi. Một đứa cháu khác của tôi nói với tôi: “Bà ơi, cháu chắc chắn có thể thi đậu công chức kỳ này. Nhưng trước khi được tham gia kỳ thi thì cháu phải điền vào một mẫu đơn và cam kết rằng không có thành viên nào trong gia đình tập Pháp Luân Công. Cháu sẽ không tham gia kỳ thi này nữa và sẽ tìm một công việc khác. Cháu không muốn gây áp lực cho bà”.

Các cháu tôi đều đã tốt nghiệp đại học và có công việc tốt. Đứa cháu không thi công chức được làm việc trong một công ty lớn và kiếm được 10.000 nhân dân tệ mỗi tháng. Tất cả điều này là nhờ sự gia trì và bảo hộ của Sư phụ. Miễn là chúng ta luôn tuân theo lời dạy của Sư phụ và tu luyện phù hợp với Pháp thì các thành viên trong gia đình chúng ta sẽ được ban phước.

Càng về giai đoạn cuối, chúng ta càng cần cố gắng hơn nữa

Khi virus Vũ Hán của ĐCSTQ bùng phát vào đầu năm 2020, tất cả chúng ta đều nhận ra rằng chúng ta đang ở trong giai đoạn cuối cùng để đánh thức lương tri của chúng sinh. Tuy nhiên, tôi đột nhiên bị xuất hiện các triệu chứng của nghiệp bệnh nghiêm trọng. Vào giữa tháng 3 năm 2020, sau khi luyện công xong tôi cảm thấy toàn thân phát lạnh. Sau đó tôi bị sốt cao kéo dài nhiều ngày. Mặt tôi sưng tấy và nổi đầy mụn nước, tôi cảm thấy đau rát phần da bụng. Tôi chỉ có thể ăn được một ít súp, các con trai, con dâu và cháu của tôi thấy vậy đã nhiều lần khuyên tôi nên đến bệnh viện. Họ nói rằng tiền không phải là vấn đề, nếu tôi không đi viện mà chết ở nhà thì sẽ có ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của họ. Tôi cảm thấy dường như mình có thể chết vì kiệt sức bất cứ lúc nào.

Bởi vì Sư phụ không thừa nhận việc cựu thế lực bức hại các học viên Đại Pháp dưới hình thức nghiệp bệnh nên tôi phải hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực. Sư phụ dạy chúng ta phải luôn hướng nội khi gặp khó nạn. Tôi phải hướng nội để xem những chấp trước nào của tôi đã bị cựu thế lực lợi dụng. Tôi nhớ rằng hai ngày trước khi các triệu chứng của nghiệp bệnh xuất hiện, máy nghe nhạc luyện công của tôi đột nhiên dừng lại. Ngày hôm sau nó vẫn hoạt động bình thường. Sư phụ có điểm hoá gì ở đây cho tôi không?

Tôi nhận ra kể từ khi virus ĐCSTQ bùng phát, trang web Minh Huệ đã xuất bản rất nhiều tài liệu giảng chân tướng mới, bao gồm tờ rơi, sách mỏng, âm thanh, video, biểu ngữ, v.v. Trong những năm gần đây, vì lo sợ các camera giám sát nên tôi đã không đi phân phát những tài liệu giảng chân tướng nữa. Vì tâm lý sợ hãi đó nên tôi đã không nhận ra tình hình khẩn cấp như thế nào. Trước đây tôi thường đi bộ 50 km vào ban đêm để phân phát những tài liệu đó. Tôi nhận ra rằng tôi nên đề cao tâm tính và thay đổi trạng thái tu luyện của mình.

Tôi hướng nội tìm những chấp trước của mình và tôi cũng nói với các thành viên trong gia đình đừng sợ hãi vì tôi là một học viên Đại Pháp và rằng tôi có Sư phụ bảo hộ. Nhìn bề ngoài dường như tôi bị ốm như một người bình thường nhưng về cơ bản là do thân tâm của tôi đang có vấn đề.

Với tình trạng sức khoẻ hiện tại, có thể là rất dễ dàng chấp nhận việc đến bệnh viện. Đối mặt với thử thách sinh tử và bị lôi kéo bởi tình cảm gia đình, nếu tôi thiếu đi chính niệm tin vào Sư phụ và Pháp, tôi sẽ bị buộc phải đến bệnh viện. Tôi biết rằng những sinh mệnh tà ác ở không gian khác đang theo dõi tôi, muốn tôi sẽ giống như một người bình thường và đến bệnh viện để chúng có cơ hội bức hại tôi đến chết. Tôi đã quyết tâm chịu đựng, gia tăng thời gian học Pháp, luyện công và phát chính niệm.

Mấy ngày sau, mặt tôi đã hết sưng, mụn nước đóng thành vảy và tôi hết sốt cao. Mọi người trong gia đình tôi một lần nữa lại được chứng kiến uy lực của Đại Pháp. Tôi đã vượt qua khảo nghiệm sinh tử và chịu đựng khảo nghiệm chủ yếu nhờ lòng tin vào Sư phụ và Đại Pháp ở giai đoạn cuối cùng này.

Nhiều học viên khác cũng đã gặp phải các khảo nghiệm trong giai đoạn cuối cùng này, bao gồm nghiệp bệnh, lười biếng, tự mãn, cản trở bởi tình cảm gia đình, v.v. Những khó khăn chúng ta gặp phải trong giai đoạn cuối cùng đều là khảo nghiệm. Chỉ cần chúng ta tuân theo Đại Pháp của Sư phụ thì chúng ta sẽ có thể vượt qua mọi trở ngại!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/7/408626.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/26/188430.html

Đăng ngày 14-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share