Từ Hội thảo chia sẻ kinh nghiệm trên mạng Internet lần thứ 7 dành cho các học viên tại Trung Quốc

Bài viết của một học viên tại Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2010] Kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một nữ học viên Đại Pháp 46 tuổi. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Cuộc đời tôi từ khi sinh ra đã đầy nghèo khổ, thất vọng và bệnh tật. Mẹ tôi thường xuyên đau ốm, cha thì là một người rượu chè cờ bạc. Ông đánh đập mẹ tôi và gia đình tôi không có bình yên. Gia đình tôi sống trong nghèo khổ và chúng tôi không có đủ cơm để ăn. Tôi chỉ có duy nhất một đôi giày vải mà tôi bất đắc dĩ mới đi đến, vì vậy tôi đi chân không khi làm việc ngoài đồng. Một lần chân tôi bị đâm rách và tôi đã bị mất rất nhiều máu. Để chăm sóc các anh chị em trong nhà và nhà cửa, tôi đã không có cơ hội được đến trường.

Sau khi kết hôn ở tuổi đôi mươi, số phận tôi thậm chí còn khốn khổ hơn. Không chỉ sống trong nghèo đói, tôi còn chịu đựng nhiều bệnh tật, gồm có bệnh đau dây thần kinh tam xoa, thường xuyên bị đau đầu nặng do thiếu ăn, mất ngủ, huyết áp thấp, và lượng đường trong máu thấp. Tôi thường bị bất tỉnh khi đang làm việc ngoài đồng. Tôi đã từng bị bệnh đau ruột thừa tái diễn ba lần trong một năm, với mỗi lần yêu cầu từ mười đến mười năm ngày điều trị gồm tiêm và truyền nước. Tôi cũng bị nhịp tim bất thường, thường xuyên chảy máu cam, và bệnh dị ứng khiến da tôi đầy những đám phồng rộp rất ngứa ngáy. Tóm lại, thân thể tôi ở vào tình trạng rất tồi tệ. Do ảnh hưởng của chứng suy nhược thần kinh, tôi không thể ngủ vào ban đêm. Tình trạng của tôi đau đớn đến mức tôi đã nghĩ đến việc tự tử. Tôi cứ suy nghĩ mãi về ý nghĩa của cuộc sống. Tôi cũng đã nghĩ rằng gia đình và họ hàng tôi không phải gia đình thực sự của mình, và rằng nhà tôi cũng không phải ngôi nhà thực sự của mình. Tôi thường nghĩ sẽ đi tu, và khát khao tu luyện trong một ngôi đền. Đấy có thể là lý do mà cuối cùng tôi đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

1. Sự kỳ diệu của Đại Pháp

Tương lai của tôi dường như vô vọng, và khi đó tôi đã đắc Pháp Luân Đại Pháp. Vào ngày đầu tiên luyện tập Đại Pháp, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Khi tôi đang tập bài “Quán thông Lưỡng cực Pháp”, tôi thấy cảm giác ngứa ran trong hai bàn tay mình, giống như có điện. Khi tôi đang thực hiện bài tĩnh công tại nhà của một đồng tu, tôi bất ngờ bị đau bụng, và sau đó chạy ra khỏi nhà rồi nôn mửa và bị tiêu chảy. Sau khi vào trong nhà, tôi lại nôn ra khắp sàn. Tôi trở về nhà mình sau 10 giờ tối, khi mọi thứ đã trở lại bình thường, và tất cả các bệnh tật của tôi đã biến mất. Từ đó tôi không có bất kỳ nghiệp bệnh nào nữa. Đây là lần đầu tiên tôi cảm giác thấy niềm vui của việc không có bệnh tật.

Niềm hạnh phúc trong tâm tôi khi không có bệnh tật không thể dùng lời nào mô tả. Tôi đã trải qua quá nhiều đau khổ từ khi ấu thơ đến khi trưởng thành. Tôi vui mừng vì vẫn sống sót bất chấp nhiều khổ nạn. Đó là vì có một điều tốt đẹp đang chờ đợi tôi. Tôi rất phấn khởi! Tại điểm luyện công, tôi đã lắng nghe các học viên đọc Pháp mỗi ngày. Tôi chưa từng đi học và tôi thậm chí còn không biết cách viết tên riêng của mình. Tất các các học viên đều có sách riêng để đọc và họ đều biết là tôi mù chữ, nên họ không đưa tôi một quyển sách. Tôi đã lo lắng, đau khổ, và cảm thấy thua kém, nhưng không dám hỏi sách, vì sợ bị trêu chọc. Nhưng tôi muốn có một cuốn Chuyển Pháp Luân. Một lần, tôi tham dự một hội thảo chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại một làng khác. Ở đó có bán sách Đại Pháp và tôi đã ngay lập tức mua một cuốn Chuyển Pháp Luân Tinh tấn yếu chỉ.

Sau khi về nhà, tôi ôm những cuốn sách quý, và rất phấn khích khi cuối cùng đã có sách. Dù tôi không thể đọc được, tôi vẫn hàng ngày ngắm sách. Sư phụ đã nhìn thấy sự quyết tâm và lòng chân thành của tôi, và đã triển hiện huyền năng của Đại Pháp cho tôi. Khi tôi đang ngắm nhìn quyển sách, tôi đã nghe thấy Sư phụ giảng Pháp cho tôi, và sau đó tôi nhìn theo các từ trong sách khi nghe. Bất cứ chỗ nào tôi nhìn thì Sư phụ lại đang đọc ở đó. Mỗi ngày tôi đều đọc sách bằng cách nghe Sư phụ đọc. Bằng cách này, sau khoảng hai tháng, tôi đã có thể tự đọc sách, vì tôi đã biết tất cả các chữ. Tôi thường rơi lệ, chắp tay hợp thập mà nói cảm ơn Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ!

Tôi không biết mối quan hệ tiền duyên của tôi với Sư phụ và Đại Pháp là gì. Sư phụ đã ban phúc phận cho tôi, vì sau khi tu luyện Đại Pháp, cuộc đời cơ cực của tôi đã biến đổi. Chồng tôi vốn là một thợ nề, làm các công việc xây dựng để kiếm sống, vốn là một công việc mệt mỏi nhưng không kiếm ra nhiều tiền. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, anh ấy bắt đầu nhận được các hợp đồng xây dựng, và thu nhập của chúng tôi bất ngờ tăng lên nhiều lần, và tôi không cần đi làm nữa. Sau khi con tôi đến trường học, tôi có rất nhiều thời gian để học Pháp tại nhà mỗi ngày. Tôi đã học ít nhất hai bài giảng của Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, và cũng ghi nhớ nhiều bài trong Tinh tấn yếu chỉ. Điều này đã đặt một nền tảng vững chắc cho tôi sau này trong việc phản bức hại, chứng thực Pháp, và cứu độ chúng sinh.

2. Dùng chính những trải nghiệm cá nhân để chứng thực Pháp

Mỗi ngày tôi đều đắm mình trong Phật ân đạo hãng, học và nhận thức được nhiều đạo lý làm người, và trở nên minh bạch ý nghĩa chân chính của cuộc đời. Tôi yêu cầu bản thân luôn sống chiểu theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn. Tính cách hướng nội và tự ti của tôi đã dần thay đổi từ trì độn chậm hiểu thành lạc quan, hoạt ngôn và suy nghĩ lý trí. Tôi cũng học cách nói chuyện một cách lô-gíc, và cách sử dụng máy vi tính. Đặc biệt khi tôi chứng thực Pháp với sự gia trì của Sư phụ, thì ngôn từ trôi chảy và tôi nói một cách hùng hồn. Một dịp, tôi đang giảng rõ chân tướng cho mọi người ngoài làng chúng tôi, một người đứng cạnh đã nghe và nói “Làm sao mà chị lại trở nên có học thức và có khả năng ăn nói thế này? Chị còn nhớ tôi không?” Tôi nói “Tôi không biết anh.” Anh ấy bảo “Tôi làm việc với chồng chị một vài năm trước, và tôi đã ăn tối ở nhà chị. Lúc đó chị còn không dám ngẩng đầu khi tiếp thức ăn và không dám nói chuyện gì.” Tôi bảo “Sự thay đổi của tôi là nhờ trí huệ mà Đại Pháp đã ban cho tôi, vì tôi vốn không được đến trường một ngày nào, và tôi thậm chí còn không biết cách viết tên riêng của mình.” Tôi đã dùng chính trải nghiệm cá nhân của mình để chứng thực Pháp, và mọi người lắng nghe đều bội phục sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Sau ngày 20-07-1999, khi cuộc đàn áp Đại Pháp bắt đầu và Sư phụ bị gánh chịu những điều oan trái, các đệ tử Đại Pháp trong làng tôi bị gọi đến đồn cảnh sát và chính quyền thành phố để chịu tẩy não. Tôi đã dùng trải nghiệm cá nhân để chứng thực sự kỳ diệu và vĩ đại của Đại Pháp. Cảnh sát tại đồn và các viên chức thành phố đã dùng sách Đại Pháp để thử tôi nhiều lần xem tôi có biết những từ trong sách không. Một số họ dùng tay che phần lớn các từ và chỉ để lộ hai từ để thử tôi. Tôi đã đọc to cả đoạn Pháp một cách chính xác, và mọi người tham dự đều nói “Đó là sự thật, Pháp Luân Đại Pháp thật tốt, chị hãy tiếp tục tu luyện nhé.

Với sự tinh tấn không ngừng trong tu luyện Đại Pháp, các khảo nghiệm lần lượt đến. Chồng tôi một lần bảo tôi rằng chị gái anh muốn xây nhà, và nhờ chúng tôi giúp đỡ. Không chần chừ, tôi bảo “Hãy giúp chị ấy đi.” Tôi không suy nghĩ gì về việc này cho đến khi chị gái chồng phá nhà cũ, và sau đó xây móng nhà mới. Tôi nghĩ chắc đã đến lúc hai con lớn của chị lập gia đình. Móng của nhà mới là tám phòng chính, và thêm hai phòng phụ ở phía tây, hai phòng phụ ở phía đông, tổng cộng là mười hai phòng. Họ nói với chúng tôi rằng họ chỉ có bốn nghìn tệ. Anh trai chồng chủ động giúp đỡ và chuẩn bị mua gạch, nhưng vợ anh lại từ chối, do đó dường như là chúng tôi phải giúp trả tiền xây căn nhà mười hai phòng đó.

Đây quả là một khảo nghiệm lớn với tôi. Từ khi còn bé, tôi đã luôn sống trong đói nghèo và tôi đã có một chấp trước mạnh mẽ vào tiền bạc. Tôi đã có một thời gian khó khăn để từ bỏ chấp trước này. Càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy mình bị đối xử bất công, tôi đào sâu vào những sự việc trong quá khứ và phàn nàn “Trước đây chúng ta nghèo đến mức không có cả dưa muối để ăn, tôi xanh xao gầy gò đến mức chỉ nặng có 40 cân. Khi họ có tiền bạc, thì tất cả những gì các anh chị làm chỉ là ăn và chơi bài cả ngày. Họ không bao giờ giúp đỡ chúng ta và thậm chí chưa bao giờ mua cho con chúng ta dù chỉ một đôi giày hay một cái áo.” Chồng tôi lúng túng, và cố gắng thuyết phục tôi đồng ý giúp đỡ. Những ngày đó, trong quá trình từ bỏ chấp trước này, tôi thực sự ở trong tình trạng đau khổ và thấy oan tâm thấu cốt. Tuy nhiên, tôi có một niệm đầu không lay chuyển, đó là tôi không thể phá hoại Pháp. Chị chồng tôi là một người thường và sẽ không kiềm chế. Nếu tôi không đồng ý giúp, căn nhà sẽ không được xây, và chị ấy sẽ đổ lỗi cho tôi. Hiển nhiên là chị ấy sẽ nói xấu về tôi trong vùng, và những lời này sẽ có ảnh hưởng xấu đến Đại Pháp, vì mọi người đều biết rằng tôi là một học viên.

Tôi nói với chồng “Để em nói cho anh biết, nếu em không tu luyện Đại Pháp thì em sẽ không cho họ dù chỉ một xu. Anh phải nói để họ hiểu rằng vì em tu luyện Đại Pháp, nên em đồng ý giúp đỡ họ. Anh phải để họ biết rằng Đại Pháp là tốt.” Thật vậy, chồng tôi đã nhắc lại chính xác những lời của tôi cho chị gái anh ấy, và cả gia đình chị ấy, và họ đã bị thuyết phục và tin rằng Đại Pháp là tốt. Tôi đã miễn cưỡng vượt qua khảo nghiệm. Căn nhà tiếp tục được xây dựng, và Sư phụ đã thấy rằng tâm tính tôi chưa thực sự đề cao, nên tôi đã gặp một khảo nghiệm khác.

Tôi đã đến chỗ xây nhà khi họ đang lợp mái. Vì họ vẫn thiếu một vài hộp gạch lát, họ muốn tôi sẽ mua chỗ đó. Tôi nghĩ “Chỉ có vài thùng gạch lát, và giờ họ vẫn muốn mình phải trả tiền sao?” Tôi lập tức nhận ra đây là một khảo nghiệm, và đã không chần chừ vào thị trấn và mua gạch. Vậy là cuối cùng tôi đã vượt qua được khảo nghiệm.

Nhìn lại, tôi thực sự xấu hổ vì bản thân mình, Sư phụ đã cho tôi quá nhiều mà không hề đòi hỏi một xu. Tất cả các khảo nghiệm là để chúng ta đề cao và để loại bỏ các chấp trước, nhưng tôi đã không muốn từ bỏ các chấp trước, và nó đã gây ra những lo lắng không cần thiết cho Sư phụ!

Tôi liên tục học Pháp, và đọc đến đoạn Sư phụ giảng:

“Cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị tranh cũng không được” (Chuyển Pháp Luân)

Cũng có một câu trích khác mà tôi đọc đi đọc lại:

“Trong nhẫn có xả, và xả trọn vẹn là nguyên lý cao hơn của đức vô-lậu.” (Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi nghĩ nếu mình đã nợ chị chồng từ đời trước, thì giờ món nợ đã được trả. Nếu tôi không nợ chị ấy, thì vì Đại Pháp tôi đã bồi thường cho chị, vậy tôi nên để tùy kỳ tự nhiên. Tâm tính tôi đã đề cao bằng việc ngộ ra các Pháp lý. Tôi cảm thấy thật thản nhiên và bình hành. Sư phụ sau đó đã để tôi chứng thực Pháp lý này. Một ngày, chồng tôi bảo “Chị hai anh thật là tệ. Chúng ta đã giúp chị ấy xây nhà, giờ con trai chị ấy chuẩn bị cưới lại hỏi mượn tiền chúng ta. Anh không muốn cho chị ấy vay tiền.” Tôi nghĩ “Em chẳng quan tâm nếu anh cho chị ấy vay tiền.” Khi đó tôi nhận ra rằng mình đã buông bỏ được chấp trước vào tiền bạc của mình. Khi tôi chân chính đề cao tầng thứ như một kết quả của tu luyện, năm sau đó, chồng tôi đã kiếm được nhiều tiền hơn, và chúng tôi cũng có thể xây được nhà riêng của mình.

Nhờ sự việc này, chồng tôi đã rất ủng hộ Đại Pháp. Khi hai em trai tôi xây nhà và lập gia đình, chồng tôi chủ động giúp đỡ đầu tiên. Khi tôi ra ngoài làm các công tác chính Pháp, anh ấy không can nhiễu. Thỉnh thoảng anh ấy lo lắng cho tôi, thậm chí đã theo sau để bảo vệ cho tôi. Hai em trai tôi, hai em dâu, và chị gái tôi đều cảm phục tôi. Mẹ tôi cũng tu luyện Đại Pháp, và họ đều ủng hộ bà. Gia đình tôi là một điểm tập công, đã tạo nên một môi trường lý tưởng cho các đồng tu lân cận học Pháp nhóm và cùng chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Các em dâu của tôi từng coi thường và bắt nạt tôi, nhưng tôi chủ động thân thiện và đối tốt với họ. Khi đối mặt với những vấn đề lợi ích tài chính, không kể tôi mất mát nhiều đến đâu, tôi phải duy hộ Pháp, và họ đã thực sự đã cảm nhận được sự vĩ đại của Đại Pháp. Hai gia đình có một mối quan hệ hòa hợp, và giờ cả phía nhà chồng và bên nhà mẹ đẻ tôi đều tin rằng Đại Pháp là tốt.

3. Quyền năng của việc bước ra chứng thực Pháp và phối hợp với sức mạnh của chỉnh thể

Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, phải mất rất nhiều sức lực để vượt qua tất cả mọi khó khăn và trở ngại. Không chỉ vững tin vào Đại Pháp, mà đồng thời còn chứng thực Pháp, phản bức hại và cứu độ chúng sinh. Các đệ tử Đại Pháp đều mang những sứ mệnh vĩ đại. Việc tu luyện cá nhân và tu luyện thời Chính Pháp nên có sự hài hòa.

Vào thời kỳ đầu của cuộc bức hại, có rất nhiều học viên đã không thể tiến bước. Tôi đã luôn nghĩ cách làm thế nào để chứng thực Đại Pháp. Tôi đã tự chuẩn bị để ra ngoài viết các câu giảng chân tướng ở những nơi công cộng, và tôi đã học và tập cách viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” ở nhà. Sau vài lần thực hành, tôi trở nên tự tin sau khi nhìn thấy chữ viết tay của mình trông khá đẹp. Vào buổi tối, tôi buộc một miếng bọt biển vào một chiếc gậy gỗ, nhúng miếng bọt biển vào sơn đỏ, và sau đó viết các chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” trên các cột điện. Với sự gia trì của Sư phụ, các chữ trông đều cao lớn và ngay chính. Thậm chí các đồng tu đều ngạc nhiên rằng tôi đã viết nó.

Lúc đầu tôi đã có tâm sợ hãi, nhưng sau một thời gian thì sự sợ hãi ngày càng ít. Sau đó tôi đã mua một thùng sơn và để nó trong giỏ xe đạp và ra ngoài để viết. Rồi tôi sử dụng sơn xịt, khiến việc viết chữ trở nên thuận tiện hơn.

Lúc đầu tôi làm các tờ áp phích giấy, sau đó thì làm các biểu ngữ bằng vải. Cả nhà tôi đầy các biểu ngữ vải. Mùa đông, tôi đặt biểu ngữ trên lò sưởi để hơ ấm các tấm vải. Tôi đưa biểu ngữ cho  bất kỳ đồng tu nào muốn sử dụng chúng, và điều này đã đề cao tầng thứ tu luyện cho cả nhóm, và ngày càng nhiều  đồng tu hơn đã bước ra để chứng thực Pháp.

Sau khi Cửu Bình được xuất bản, chúng tôi bắt đầu thuyết phục mọi người thoái Đảng. Chúng tôi bắt đầu với những người dân làng, rồi sau đó đến khu chợ để khuyến khích mọi người làm tam thoái. Các học viên đã bước ra để cùng tham gia, và chúng tôi đã phối hợp tốt như một chỉnh thể. Lúc đó, chúng tôi đã có thể thuyết phục hơn một nghìn chúng sinh thoái Đảng trong một tuần. Tất cả những người chủ của các quầy hàng lâu năm đều đã thoái Đảng từ vài năm trước. Thỉnh thoảng, một vài đồng tu đã phối hợp với nhau để đi hàng dặm  phân phát tài liệu giảng chân tướng và để thuyết phục chúng sinh thoái Đảng. Hiện giờ, trong suốt cả ngày, những học viên địa phương chúng tôi đều ra ngoài để dán các biểu ngữ giảng chân tướng, treo biểu ngữ vải, và phân phát tài liệu giảng chân tướng, trong khi giảng chân tướng cho mọi người mà họ tình cờ gặp, và thuyết phục họ thoái Đảng. Các học viên đang thực hiện rất tốt.

4. Buông bỏ tình, và từ bi cứu độ chúng sinh

Tôi luôn tin rằng mình đã buông bỏ được tình đối với gia đình, đặc biệt là chồng tôi. Sau khi học Pháp, tôi đã tự phân tích bản thân và nhận ra rằng tình cảm của mình đối với chồng vẫn khá sâu nặng. Khi tôi ngộ ra điều này, tôi đã vội vàng loại bỏ chấp trước. Niệm đầu của tôi đó là nên đối đãi từ bi với chồng, như cách tôi đối đãi với tất cả chúng sinh. Kết quả là, khi tôi ngồi tĩnh công trong sân vào sáng hôm sau, anh ấy đã đứng bên cạnh để giúp tôi đuổi ruồi muỗi một lúc lâu trước khi đi làm. Tôi nhận ra rằng đây là Sư phụ từ bi giúp tôi chứng ngộ được các Pháp lý.

Tôi vẫn có rất nhiều chấp trước cần phải loại bỏ, và vẫn còn nhiều chúng sinh đang đợi được cứu độ. Đại Pháp đã ban cho tôi rất nhiều, và những gì tôi đóng góp cho Đại Pháp thì quá ít ỏi. Cuộc đời tôi là do Đại Pháp ban tặng, vậy còn điều gì tôi không thể từ bỏ đây?

Xin Sư phụ yên tâm, con hứa rằng trong thời gian hữu hạn còn lại, con sẽ chân chính tu luyện bản thân tốt, và cứu độ chúng sinh bằng từ bi. Con sẽ không phụ sự từ bi khổ độ của Sư phụ và sẽ hoàn thành thệ ước tiền sử của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/19/%E6%98%8E%E6%85%A7%E6%B3%95%E4%BC%9A–%E4%B8%80%E4%B8%AA%E2%80%9C%E6%96%87%E7%9B%B2%E2%80%9D%E7%9A%84%E4%BF%AE%E7%82%BC%E6%95%85%E4%BA%8B-232479.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/11/121889.html
Đăng ngày 12-01-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share