Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm trên mạng Internet lần thứ 7 dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 18-11-2010] Kính chào Sư Phụ! Chào các bạn đồng tu!

Tôi là một viên chức cảnh sát do tòa án chỉ định đã trở thành học viên Pháp Luân Công sau khi tham gia vào việc bức hại Pháp Luân Công

Làm việc trong một trại lao động cưỡng bức đã thức tỉnh lương tâm tôi

Chẳng bao lâu sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, các học viên đầu tiên bị đưa đến trại lao động cưỡng bức nơi tôi làm việc. Bởi không biết gì về Pháp Luân Công, tôi đã tin vào lời dối trá của ĐCSTQ và nghĩ rằng Pháp Luân Công tham gia vào chính trị và chống lại chính phủ. Vì vậy, tôi cũng tham gia vào cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Công.

Để thay đổi tín ngưỡng của các học viên Pháp Luân Công, kỷ luật nghiêm ngặt đã trở nên hà khắc hơn. Các đài phát thanh và truyền hình trong trại phát các bài vu khống Pháp Luân Công và cảnh phim về các học viên nổi tiếng bị “chuyển hóa”. Để “chuyển hóa” các học viên, lính canh bị buộc phải tẩy não họ, và chúng tôi được trông đợi sẽ đạt tỉ lệ chuyển hóa hơn 90 phần trăm.

Một ngày tôi quan sát một học viên trẻ tuổi đang phải lao động cưỡng bức trong phòng giam, cô ấy quỳ trong thời gian rất lâu vào ban đêm, với hai bàn tay hợp thập ở phía trước ngực. Mặt cô ấy lộ một vẻ đau đớn và trông như thể cô ấy đang tuyệt vọng. Tôi không thể hiểu những gì cô ấy làm, nhưng tôi muốn tìm hiểu về Pháp Luân Công.

Các học viên trong trại đã từng tập công với nhau và lính canh đã rất lúng túng không biết làm thế nào để ngăn chặn họ lại. Họ gọi người quản lý, người đã đưa thêm nhiều lính canh hơn nữa đến để ngăn cản các học viên. Người quản lý yêu cầu lính canh mang dùi cui và gậy để bao vây các học viên. Thật là cảnh tượng đáng sợ. Người quản lý ra lệnh cho các học viên ngồi xổm xuống và đưa hai tay lên đầu. Đột nhiên một trong số những tấm bục gỗ mà người quản lý đang đứng bị gãy. Khi ông ta sắp ngã, một học viên ở gần đã với tay ra và cố gắng giữ ông ta lại. Điều này làm tôi băn khoăn, bởi vì các học viên đã không biểu hiện thái độ căm phẫn bất kể họ bị đối xử như thế nào.

Cấp chính quyền cao hơn yêu cầu tăng cường phương thức “chuyển hóa”. Cường độ của các phương thức kỷ luật nghiêm khắc dần dần tăng lên. Bất cứ ai không chấp hành quy định hay tập các bài công pháp đều bị còng tay vào ghế khoảng một tuần. Những người tuyệt thực bị ép ăn sữa bột hoặc cháo ngô có trộn rất nhiều muối. Những người có vẻ ốm yếu sẽ bị trói lại và bị tiêm thuốc. Một học viên kiên định còn trẻ bị còng tay vào một chiếc giường 2 tuần và không được sử dụng nhà vệ sinh, thêm vào đó bị để ống bức thực trong mũi suốt cả 2 tuần. Chúng tôi thường hay mệt mỏi và đẫm mồ hôi, nhưng không thể hiểu được tại sao các học viên lại hành xử như vậy.

Tái sinh trong giai đoạn đầu tập Pháp Luân Đại Pháp

Khi không có một thủ đoạn nào của chúng tôi thành công, một cán bộ nói “Hãy làm điều gì đó khác đi. Mọi người đều nhận được sách Pháp Luân Đại Pháp của ông Lý Hồng Chí. Hãy xem xem có thể tìm thấy bất kỳ điều gì trong sách có thể giúp chúng ta ‘chuyển hóa’ họ không.” Ban đầu, cuốn sách đó dường như dạy con người ta trở nên tốt, và tôi cảm thấy điều đó không có gì sai cả. Tôi đã dần dần thâm nhập vào các nguyên lý của Pháp và tận dụng từng giây phút rảnh rỗi để đọc. Một đêm, cuốn sách có màu đỏ. Tôi rất ngạc nhiên và nghĩ “Tại sao cuốn sách này quá huyền bí vậy?” Các học viên đã kể cho tôi những điều huyền bí, nhưng có vẻ giống như nghe chuyện cổ tích vậy. Bây giờ tôi đã tận mắt nhìn thấy, tôi trở nên ngày càng mong muốn trao đổi quan điểm với các học viên khi tôi đang trong ca trực.

Tôi ngày càng nhận ra cuốn sách thật quý giá. Tôi đọc nó bất cứ khi nào tôi có thời gian. Một ngày nọ, khi tôi đang đọc , một hình ảnh quả núi xanh bóng đột nhiên xuất hiện ở góc dưới cuốn sách. Có một cái hố trong núi. Nhưng khi tôi nhìn lại lần nữa, hình ảnh đã biến mất. Tôi biết mình đã thực sự nhìn thấy nó.

Tình cờ, tôi tìm được một số bài Pháp của Sư phụ Lý và đọc ở nhà. Càng đọc tôi càng cảm thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là chân chính và dạy con người ta làm điều tốt. Tôi tiếp tục đọc và giờ cảm thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp không nên bị bôi nhọ. Tôi nghĩ rằng tôi nên đến Bắc Kinh để đòi công lý cho Pháp Luân Công. Phần con người của tôi ngay lập tức đặt các bài đó xuống. Tôi không dám đọc thêm nữa. Tôi tự hỏi làm thế nào mà tôi – một lính canh của trại lao động lại có thể có suy nghĩ như vậy? Tôi đã có một công việc và gia đình!

Sau đó tôi tiếp tục đọc. Sư phụ giảng:

“Hỡi nhân loại! Hãy tỉnh táo lại! Các thệ ước của chư Thần trong lịch sử đang được thực hiện, Đại Pháp nhận định hết thảy các sinh mệnh. Con đường nhân sinh là do bản thân chọn. Một niệm của bản thân con người cũng sẽ định ra tương lai của mình.
Hãy trân quý [nó], Pháp lý của vũ trụ đang ở trước mắt chư vị.”
(“Lại luận bàn về mê tín” Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Sau khi đọc bài này, tôi cảm thấy rằng tôi có thể loại bỏ đi tất cả tâm và thái độ người thường, rằng tôi đến vì Pháp. Sư Phụ giảng:

“Đạo gia hoặc các pháp môn đơn truyền trong quá khứ đều giảng rằng sư phụ tìm chọn đồ đệ, chứ không phải đồ đệ tìm Sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu rằng tôi phải tu luyện, và tôi muốn có được trí tuệ, nhưng tôi cũng nhận thức được những gì tôi sẽ phải đối mặt trong môi trường khủng khiếp như vậy. Tôi nói trong tâm “Sư phụ, con đã quyết định đi theo con đường này, thậm chí cho dù con phải đi trên một con đường hẹp.

Sau khi đã đưa ra quyết định, tôi học Pháp bất cứ khi nào rảnh rỗi. Tôi thấy bản thân mình có những thay đổi long trời lở đất cả về thể chất lẫn tinh thần. Chỗ làm của tôi đang dành dụm để mua nhà, và các đồng nghiệp của tôi giục tôi lấy cái lớn hơn. Tôi nói rằng điều đó không cần thiết. Tôi nhận ra rằng tôi đã đắc được Pháp Luân Đại Pháp, và tôi phải nhanh chóng đề cao và trở về nhà thật của mình. Tôi đã ngừng uống rượu và chơi mạt chược, không chửi thề nhiều, và không còn tham dự các hoạt động của người thường. Triệu chứng bệnh tật xuất hiện rồi dần dần biến mất. Tôi không còn bị bệnh đau đầu, viêm ruột, sỏi thận, các vấn đề đốt xương sống cổ tử cung, viêm khớp, hoặc các bệnh khác nữa.

Những thay đổi của tôi làm gia đình lo sợ. Vì sự lo sợ của họ đối với Đảng Cộng sản, họ đã phản đối và cản trở tôi hết lần này đến lần khác. Chồng tôi cảm thấy bất lực. Gia đình tôi đã cố gắng thuyết phục tôi và nói “Con không thể phản đối Đảng”, “Đừng làm những gì mà chính phủ cấm,” “Chế độ độc tài của giai cấp vô sản”, “Đảng trả lương cho con,” “Con đã không ‘chuyển hóa’ được người khác mà đã bị ‘chuyển hóa’ rồi,” v.v. Tôi vẫn bất động tâm. Cuối cùng họ giận dữ nói “Nếu con vẫn cố chấp, chúng ta sẽ không coi con là thành viên của gia đình nữa.” Tôi nói “Tùy gia đình thôi.” Họ đóng cửa lại và bỏ đi.

Càng hòa vào Pháp, tôi càng cảm thấy được sự bảo hộ và khích lệ của Sư Phụ. Tôi đã mơ thấy một cây táo to khỏe mọc ở giữa đường nơi vùng quê tôi, và tôi có nhiều quả táo to. Tôi ngộ ra rằng đó là quả đức mọc lên từ pháp chân chính và việc tu Đạo. Khi tôi không tinh tấn, tôi mơ thấy mình đang vác hai cái túi lớn cùng đứa con. Tôi chạy rất nhanh về phía nhà ga xe lửa, nhưng sau khi đến được quầy vé, thì người thu vé đã đóng cửa. Tôi nhìn thấy hai học viên trên xe lửa đang đợi khởi hành. Khi tôi tỉnh dậy, tôi nhắc nhở bản thân mình phải nỗ lực hơn, dạy con tốt, và dành thời gian để học Pháp và tập công với con tôi hàng ngày.

Vượt qua mọi khảo nghiệm, tà ác ở khắp nơi

Việc đàn áp leo thang và tình hình trở nên dữ dội. Việc tra tấn các học viên kiên định trở nên tàn bạo hơn để cố gắng bắt họ viết cam kết, hứa sẽ từ bỏ môn tập. Các học viên đã bị buộc phải viết báo cáo rằng họ sẽ từ bỏ Pháp Luân Công từ tận trong suy nghĩ của mình. Các học viên đã từ bỏ môn tập trợ giúp các lính canh và đưa ra lời khuyên, và các tội phạm thì theo dõi các học viên. Họ buộc các học viên phải ngồi trên ghế nhỏ, xem chương trình truyền hình vu khống Pháp Luân Công, không được nói chuyện, không được nhắm mắt, phải mặc đồng phục, làm việc, và hét lên những khẩu hiệu. Âm thanh la hét, chửi rủa, và kêu khóc thương tâm trong các cuộc đánh đập vang lên không ngừng.

Áp lực lên tôi là rất lớn, đặc biệt sau khi họ nhận thấy rằng tôi đã không chủ động bức hại các học viên. Trưởng đội đã phát hiện ra rằng mọi người tập công và phát chính niệm khi tôi đang thi hành nhiệm vụ. Họ phạt tiền tôi. Điều đó giống như Sư Phụ giảng:

“trong tương lai có khi đang ở trước mặt người mà chư vị không muốn mất mặt nhất thì chư vị bị người ta tát cho hai cái, không cất đầu lên nổi; chư vị đối đãi vấn đề ấy như thế nào, xem chư vị có thể Nhẫn được hay không.”(Chuyển Pháp Luân)

Khi nghĩ về Pháp, tim tôi đập nhanh và mặt tôi đỏ lên. Đôi khi tôi nhận ra, vì vậy tôi phát chính niệm để loại bỏ các yếu tố tà ác. Sau đó, tôi phát hiện ra rằng các đồng nghiệp và các tù nhân đang theo dõi tôi. Tôi tự bảo mình phải cẩn thận và chắc chắn rằng tôi sẽ chỉ đi con đường mà Sư phụ an bài. Sư phụ giảng:

“Chú ý: Bất kể chư vị bận đến đâu, cũng không thể lơ là xem nhẹ việc học Pháp. Đó là điều đảm bảo căn bản cho việc tiến đến viên mãn và làm tốt công tác Đại Pháp.” (“Gửi toàn thể học viên Pháp hội Bắc Âu” Tinh tấn yếu chỉ 2) “Là đệ tử Đại Pháp thì hoàn toàn phủ nhận hết thảy những gì cựu thế lực tà ác đã an bài.” (“Đại Pháp kiên cố không thể phá”, Tinh tấn yếu chỉ 2)

Tôi học Pháp nhiều hơn và phát chính niệm bất cứ khi nào tôi có thời gian. Khi tôi thức dậy vào ban đêm, ngay lập tức tôi đứng dậy để học Pháp hoặc tập công, bất kể là vào thời gian nào. Đôi khi tôi cảm thấy cơn buồn ngủ đang cố vượt qua sự quyết tâm của mình, vậy nên tôi phát chính niệm. Cổ họng tôi cảm thấy rất khô và khó thở. Tôi chảy nước mắt và cảm thấy như thể kim đang châm vào mắt và tai tôi. Tôi vẫn tiếp tục phát chính niệm và không để cho tà ác lợi dụng sơ hở của mình.

Trân quý thệ ước

Bằng việc học Pháp và chia sẻ với các bạn đồng tu nhiều hơn, các nguyên lý Pháp dần dần trở nên minh bạch đối với tôi. Tôi hiểu những gì cần làm. Tôi phải giúp các học viên khi họ đối mặt với những khổ nạn và tăng cường chính niệm cho họ.

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (“Bài trừ can nhiễu”, Tinh tấn yếu chỉ 2)

Các học viên kiên định sau khi đọc Pháp thì tâm tình vui vẻ không lời nào có thể diễn tả, các học viên lầm lỡ sau khi đọc Pháp ngay lập tức viết bản nghiêm chính thanh minh tuyên bố họ sẽ tiếp tục tu luyện.

Những nỗ lực nhằm “chuyển hóa” các học viên vẫn tiếp tục không ngừng. Một số các học viên không thể chịu đựng được việc tra tấn và đã từ bỏ tu luyện. Có rất nhiều các phương pháp tra tấn, bao gồm trói tay sau lưng và đánh vào mặt bằng dùi cui điện. Một học viên kiên định đã bị đánh một cách tàn bạo. Tuy nhiên nhiều người vẫn kiên định. Tôi đã bật khóc khi chứng kiến tín tâm vào Sư Phụ và Đại Pháp của các đồng tu và chính niệm mạnh mẽ của họ. Họ đã vượt qua khảo nghiệm về nhẫn. Điều đó thực sự giống như Sư phụ giảng:

“Biểu hiện của tà ác đã hoàn toàn biến thành thủ đoạn tối hạ lưu được viện đến khi phẫn uất cá nhân của kẻ bại hoại ác độc đang lợi dụng quyền lực có trong tay.” “Hiện nay chỉ những tà ác còn sót lại là thấy được tín niệm kiên định không thể thay đổi của các đệ tử Đại Pháp, nên mới điên cuồng hoàn toàn mất cả lý trí.” (“Cưỡng chế không thể thay đổi lòng người”, ‘Tinh tấn yếu chỉ 2)’

Một số học viên bị tra tấn đến mức tàn phế và một số người có nhiều vết bầm tím trên khắp cơ thể. Khi nhìn thấy điều này, tôi đã lo lắng và quyết định vạch trần cuộc bức hại. Các đồng tu đã viết ra sự việc bức hại vào ban đêm, bất chấp bị lính canh và các tội phạm theo dõi.

Nhiều học viên đã được thả mà không cam kết từ bỏ tu luyện. Các nhà chức trách lo sợ trước việc tội ác bị phơi bày ra cho công chúng. Sau mỗi lần phơi bày, sự tra tấn giảm đi. Tôi biết mình phải phơi bày tất cả những gì mà các học viên đang phải chịu đựng cho đến khi tất cả tà ác bị diệt trừ. Tôi phát chính niệm và loại trừ can nhiễu. Tôi cảm thấy rằng vào lúc đó tà ác ở khắp mọi nơi, ngay cả trong không khí. Có lúc khi chính niệm của tôi không đủ mạnh, ngay lập tức tôi nhận ra rằng điều đó là sai. Tôi tự nhủ với bản thân “Tôi là học viên Đại Pháp và nghĩ về Pháp của Sư Phụ làm tăng thêm chính niệm.” Sư phụ giảng:

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này” (Chuyển Pháp Luân)

Cũng có những lúc tôi đã không thể vượt qua được sào huyệt của tà ác, đặc biệt khi tôi nhìn thấy các đồng tu đang bị đánh đập và còng tay. Việc tra tấn xảy ra hàng ngày. Tôi đã chịu áp lực to lớn và muốn nghỉ việc. Sau đó tôi nhớ lại Pháp Sư Phụ đã giảng:

“Tu luyệt thật khó; khó [là ở chỗ] bất kể khi trời đổ đất sụp, tà ác điên cuồng bức hại, [lúc] liên quan đến sống chết, vẫn có thể vững vàng tiến bước trên con đường tu luyện của [bản thân] chư vị; bất kể sự việc gì ở xã hội nhân loại đều không can nhiễu được đến bước đi đều chân trên con đường tu luyện.” (‘“Lộ”, ‘Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Nhớ lại con đường tu luyện mà tôi đã trải qua trong 10 năm qua, tôi nhớ lại những nỗi buồn và nước mắt cũng như lòng biết ơn. Sư Phụ đã bảo hộ tôi và liên tục điểm hóa cho tôi. Tôi là một học viên thật may mắn! Sư Phụ đã tịnh hóa tôi và đưa tôi trở về với chân ngã.

Không có ngôn từ nào có thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với Sư Phụ. Tôi chỉ có thể tinh tấn và làm tốt 3 việc để đền đáp công ơn của Sư Phụ. Đồng thời tôi cũng hy vọng rằng những ai đã từ bỏ tu Đại Pháp sẽ sớm tu luyện trở lại.

Tôi cũng hy vọng rằng những kẻ hành ác, lính canh và cảnh sát vẫn tham gia vào việc bức hại sẽ liễu giải được chân tướng để họ và gia đình sẽ có tương lai tốt đẹp.

Xin tạ ơn Sư Phụ, cảm ơn các đồng tu.


Bản dịch tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/18/明慧网法会–司法女警察从迫害法轮功到修炼法轮功–232471.html
Bản dịch tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/8/121834.html
Đăng ngày: 21-12-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share