Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp phương Tây

[MINH HUỆ 10-08-2020] Khi điều phối viên đề nghị các học viên trên 65 tuổi viết bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, phải nói rằng bản thân tôi có chút ngạc nhiên. Cô ấy giải thích rằng các học viên lâu năm đã luôn ở tuyến đầu trong nhiều năm. Họ đã tham gia vào nhiều hạng mục khác nhau để thức tỉnh mọi người, vì vậy việc chia sẻ những trải nghiệm của họ sẽ khích lệ và giúp các học viên khác cùng đề cao – vậy nên điều này rất quan trọng.

Nhận ra và loại bỏ tâm khó chịu

Lúc đầu tôi không bận tâm nhưng vẫn cảm thấy có sự phân biệt đối xử. Tại sao chỉ các học viên cao tuổi được đề nghị viết chia sẻ kinh nghiệm? Tôi đã mất nhiều thời gian để viết bài chia sẻ này. Hướng nội, tôi nhận ra lý do khiến tôi khó chịu thực sự cũng là phản ứng giống như tôi đã có khi tôi được yêu cầu ở nhà bởi vì virus Trung Cộng (virus corona). Sau khi hướng nội, tôi đã lý trí trở lại .

Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã nói rằng chúng ta sẽ không lão hóa. Tôi nhận ra rằng ngay cả ngoại hình của chúng ta cũng đã được an bài và chúng ta nên coi nhẹ nó. Mọi thứ diễn ra là để tôi tu luyện. Việc tôi viết bài chia sẻ này là một quá trình tu luyện.

Tôi đã tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp

Vào năm 1997, chồng tôi in ra ba bài giảng đầu tiên của cuốn Chuyển Pháp Luân bản tiếng Pháp, thời điểm đó chỉ có phiên bản trực tuyến. Tất cả những gì tôi đã và đang tìm kiếm bấy lâu đều có trong cuốn Chuyển Pháp Luân này – tôi vui mừng khôn tả ! Tôi đã tìm thấy một con đường tu luyện chân chính ! Vợ chồng tôi đã cùng nhau tới một điểm luyện công. Sau đó tôi đã tham gia một khóa học 9 ngày vào cuối năm 1998.

Đó là cách tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã có nhiều trải nghiệm hạnh phúc cho tôi thấy rằng Sư phụ Lý luôn hiện diện bên tôi. Tôi đến từ thiên thượng, và Đại Pháp chỉ cho tôi cách để trở về: tu luyện và đề cao tâm tính.

Tâm tính là gì? Trải qua nhiều năm tôi đã từng bước đi trên con đường tu luyện, từng tầng từng tầng leo lên chiếc thiên thê khi lột bỏ tầng tầng lớp lớp các chấp trước. Mọi thứ do Sư phụ an bài. Đặc tính của vũ trụ, Chân-Thiện-Nhẫn là kim chỉ nam đưa tôi trở về với chân ngã của mình. Tôi không nghi ngờ gì về điều này. Tôi chắc chắn rằng mình đã tìm thấy một bảo bối và con đường để trở về nhà.

Nghỉ hưu và nghiệp bệnh

Tôi do dự về việc nghỉ hưu. Tôi không muốn tham gia vào quá nhiều hạng mục chứng thực Đại Pháp. Tôi muốn dùng công việc của mình như một cái cớ để có thời gian nghỉ ngơi. Cuối cùng khi tôi nghỉ hưu, mọi chuyện dường như đã được an bài. Chồng tôi làm cùng tôi và được chẩn đoán mắc bệnh ung thư thận, di căn thành ung thư xương. Anh ấy đã ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vài năm trước và trở thành một người thường. Rõ ràng là nghiệp bệnh của anh ấy đã được tiêu trừ khi anh tu luyện, giờ lại trở về với anh. Tôi thực sự hy vọng anh ấy sẽ quay trở lại tu luyện nhưng tôi càng cố gắng thuyết phục, anh càng trở nên tức giận. Anh ấy không nghe bất cứ điều gì tôi nói. Tôi đã ngừng cố gắng thay đổi suy nghĩ của anh ấy. Tôi tự hỏi liệu thái độ thái quá của mình có khiến anh ấy từ bỏ tu luyện không vì suốt một thời gian dài tôi đã không quan tâm đến anh ấy.

Mặc dù tôi không tham gia trong các hạng mục lớn, nhưng tôi nhận thấy rằng hầu hết thời gian rảnh trong ngày và các ngày cuối tuần của tôi đều dùng để giúp thức tỉnh mọi người về chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi không còn thời gian cho chồng con, chứ đừng nói đến những người thân khác trong gia đình.

Bây giờ khi áp lực của hạng mục đã giảm nhẹ, tôi bắt đầu quan tâm đến anh ấy. Tôi quan tâm đến việc làm cho anh cảm thấy thoải mái. Tôi giúp anh và cố không làm tổn thương đến tự trọng của anh. Quan trọng hơn là giờ đây tôi làm mọi việc cùng anh ấy. Tôi đi cùng anh mỗi lần anh tới bệnh viện. Tôi không nghĩ về bất cứ điều gì, hy vọng vào bất cứ điều gì, hay yêu cầu anh bất cứ điều gì. Chúng tôi đã kết nối lại với nhau và hòa hợp hơn.

Cuối cùng tôi nhận ra rằng suốt những năm qua tôi đã không hiểu được ý nghĩa của việc tu luyện từ Pháp của Sư phụ, đó là:

“… phù hợp ở mức tối đa với người thường” (Giảng Pháp tại Pháp hội thủ đô Mỹ quốc 2006)

chứ không phải là:

“…phù hợp với người thường” (Tống khứ chấp trước cuối cùng-Tinh tấn yếu chỉ II).

Thực ra vợ chồng tôi sống hai cuộc sống riêng biệt. Ngoại trừ công việc và con cái, chúng tôi hầu như không có tiếng nói chung. Căn bệnh của anh ấy đã đưa chúng tôi xích lại gần nhau hơn và cho tôi cơ hội để chăm sóc anh ấy. Tôi đột nhiên biết được về mọi việc anh ấy đã làm, bởi vì khi anh ấy nhập viện, mọi trách nhiệm đều dồn lên vai tôi. Điều này rất nặng nề với tôi mặc dù con cái đã cố gắng hết sức để giúp tôi.

Tôi không cảm thấy mình đang đau khổ – thay vào đó tôi cảm thấy được Đại Pháp ban phước. Tôi nhận ra rằng tôi không thể làm gì với những chuyện đã xảy ra ngoại trừ “thuận theo tự nhiên” (Chuyển Pháp Luân). Tôi vẫn rất lo lắng cho chồng tôi. Anh ấy cần nghĩ tốt về Đại Pháp nếu anh ấy muốn được cứu. Tôi phải buông bỏ chấp trước vào tình.

Do đại dịch virus Trung Cộng, tôi không thể đi khám cùng anh do hạn chế về tuổi. Tình trạng của anh có vẻ ổn định và anh vẫn đang phải hóa trị. Anh không đau đớn và làm việc đồng áng mỗi ngày, cày, cắt, trồng trọt và làm việc như thể anh đã hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi vẫn cố gắng cân bằng giữa sứ mệnh của mình và thời gian tôi dành cho anh ấy. Tôi cố gắng giữ mọi thứ cân bằng nhưng không phải lúc nào tôi cũng thành công.

Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp trong nhiều năm như vậy, tôi sẽ rất khó đối mặt với nghịch cảnh này. Pháp Luân Đại Pháp là chỗ dựa chân chính và không thể thay thế của tôi. Tôi hy vọng rằng chồng mình sẽ nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt!

Bị chôn chân ở nhà do virus

Chính phủ khuyến cáo những người trên 70 tuổi nên ở nhà và sử dụng dịch vụ chuyển phát để mua hàng. Tôi đột nhiên thấy mình bị gán nhãn “cụ bà”. Thật khó để tôi chấp nhận bị chôn chân ở nhà vì tuổi tác.

Tôi quyết định sử dụng thời gian này ở nhà để chia sẻ các bài viết vạch trần những lời dối trá của Trung Cộng về virus với các con tôi và các thành viên trong gia đình. Khi chị tôi bảo tôi rằng chị nghĩ chị đã nhìn thấy một người họ hàng đã qua đời, tôi gửi cho chị cuốn Chuyển Pháp Luân và bảo chị đọc Bài giảng thứ hai phần về thiên mục. Chị đã gọi điện cảm ơn tôi. Giọng chị qua điện thoại nghe như một cô gái mới lớn. Tôi nghĩ rằng nếu tôi kiên nhẫn, tư tưởng của mọi người sẽ thay đổi. Bây giờ họ biết rằng ĐCSTQ đã lừa dối cả thế giới, bao gồm cả người dân Trung Quốc. Bây giờ họ sẽ có thể chấp nhận sự thật về Đại Pháp và biết rằng Pháp Luân Đại Pháp không chỉ vô hại và còn thực sự có lợi.

Đắc Pháp

Nhìn lại 23 năm tu luyện của mình, thời gian trôi nhanh như tên bắn. Các chấp trước của tôi đã nhạt dần đi. Tôi đã nhận ra nhiều thứ mà tôi gắn bó là không quan trọng.

Một người thời thời khắc khắc cần tinh tấn tu luyện. Tôi đặc biệt chú ý đến suy nghĩ của mình. Tôi cố gắng nghĩ cho người khác trước, từ bi, khoan dung và hướng nội. Việc này không dễ dàng. Tuy nhiên chỉ bằng cách này tôi mới có thể trở thành một học viên chân chính.

Thời gian thật đáng quý và tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian. Tôi thường bị tiêu trầm và để cho cảm xúc tiêu trầm khiến tôi mất phương hướng tu lyện. Tôi đã cố gắng hết sức để nhớ rằng tôi thật may mắn được đồng tại cùng Sư phụ Lý trong thời kỳ Chính Pháp.

Tôi muốn chia sẻ bài thơ của Sư phụ để khích lệ chúng ta:

“ Biệt Ai

Thân ngọa lao lung biệt thương ai
Chính niệm chính hành hữu Pháp tại
Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự
Liễu khước nhân tâm ác tự bại

Tạm dịch:

Đừng Buồn

Thân trong ngục tù đừng đau buồn
Chính niệm chính hành Pháp ở đây
Tĩnh tâm suy nghĩ bao chấp trước
Dứt được nhân tâm ác tự bại”

(Biệt Ai – Hồng Ngâm II)


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/10/410260.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/6/188125.html

Đăng ngày 05-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share