Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-10-2020] Trong hơn 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trải nghiệm những điều kỳ diệu và sức mạnh của Đại Pháp. Dưới đây tôi muốn chia sẻ một vài trải nghiệm của mình.
Mụn cóc ở bàn chân đã biến mất
Một tối nọ, sau khi phát chính niệm, tôi định đi ra ngoài để phát tài liệu giảng chân tướng. Khi đứng dậy, hai lòng bàn chân của tôi chợt nhói đau như bị kim châm, nó buộc tôi phải ngồi xuống lại. Dưới hai lòng bàn chân của tôi có vài mụn cóc. Nó sẽ khiến tôi bị đau nếu tôi đi lại quá nhiều, nhưng cơn đau chưa bao giờ khủng khiếp như lần này.
Tôi nên làm gì đây? Tôi tự nhủ: “Không gì có thể ngăn mình cứu người. Mình sẽ đi ra ngoài.”
Tôi cầm tài liệu và bước ra khỏi toà nhà với dáng đi khập khiễng. Tôi tập trung vào việc phân phát tài liệu và nhanh chóng quên cơn đau của mình. Khi phát xong tôi nhận ra chân của mình không còn đau nữa. Khi về đến nhà, tôi kiểm tra bàn chân thì thấy các mụn cóc ở chân đã biến mất và không bao giờ xuất hiện lại nữa.
Sư phụ giúp tôi
Vào một buổi sáng mùa đông, trong lúc tôi đang ở bên ngoài nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp thì trời có mưa phùn. Tối hôm đó trên đường về nhà tôi trông thấy có một lớp băng mỏng phủ trên mặt đường. Khi tôi cố gắng đẩy chiếc xe đạp của mình lên các bậc thang của một cây cầu thì thấy nó vô cùng trơn trợt.
Đến nửa đường, thì có một bậc thang cao hơn và tôi không thể đẩy được chiếc xe đạp của mình lên nữa. Tôi cũng không thể quay lại vì nó quá trơn. Tôi đứng đó, giữ chiếc xe đạp và không dám di chuyển. Tôi ước có ai đó qua đường có thể giúp tôi một tay.
Đột nhiên, tôi thấy chiếc xe đạp của mình tự di chuyển. Tôi cẩn thận di chuyển cùng với nó. Tôi nghĩ có ai đó đang ở sau lưng và giúp tôi, nhưng tôi không dám quay lại nhìn. Tôi nín thở và tiến lên từng bước từng bước một với chiếc xe đạp.
Khi lên tới đỉnh, tôi hít một hơi thật dài và quay lại để cảm ơn người đã giúp tôi – nhưng chẳng thấy ai ở đó cả!
Tôi bật khóc và ngay lập tức hiểu rằng chính Sư phụ đã bảo hộ và giúp tôi!
Cứu người trong đại dịch
Khi virus của ĐCSTQ (virus corona) bắt đầu lây lan trên diện rộng, tôi biết mình nên nhanh chóng cứu nhiều chúng sinh hơn. Một ngày nọ trong lúc đang ở ngoài đường, tôi trông thấy một phụ nữ trẻ trên phố. Khi thấy tôi tiến lại gần cô gái vội vàng bỏ chạy để tránh tôi. Tôi nên làm gì đây? Sẽ thật kỳ cục nếu tôi chạy theo cô ấy.
Đúng lúc đó, cô gái này đưa tay vào túi để lấy điện thoại ra và trong lúc rút điện thoại ra khỏi túi, cô ấy đã vô ý làm rơi tiền xuống đất. Cô ấy không để ý và vẫn tiếp tục bước đi.
Tôi đã chạy theo sau và hô lớn: “Này cô ơi! Cô đã đánh rơi tiền!” Cô ấy liền quay lại. “Cảm ơn dì!” cô ấy mỉm cười và bước lại để nhận lại tiền của mình.
Tôi mỉm cười lại và nói: “Dì không mong được cảm ơn. Dì muốn nói cho cháu nghe một điều quan trọng.” Tôi bắt đầu nói cho cô ấy nghe làm thế nào để cô ấy có thể an toàn trong đại dịch. Cô ấy đã chăm chú lắng nghe. Cuối cùng cô ấy vui vẻ đồng ý thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên cộng sản và Đội Thiếu niên Tiền phong. Cô ấy cũng nói rằng cô ấy sẽ nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!”
Tôi biết rằng chính Sư phụ đã an bài cho tôi cơ hội này.
“Một người tốt như dì nên sống lâu trăm tuổi!”
Có một nhóm công nhân nữ đang sơn hành lang trong toà nhà của tôi. Tôi đã bước lại và hỏi xem họ có cần gì không, chẳng hạn như nước để rửa tay. Tôi đã mời họ đến căn hộ của mình dùng nhà vệ sinh thay vì đến nhà vệ sinh công cộng ở xa.
Họ rất cảm động và nói: “Một người tốt như dì nên sống lâu trăm tuổi!”
Tôi muốn nói cho họ biết chân tướng và cứu họ. Tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói cho họ nghe chân tướng cơ bản về Đại Pháp và lý do tại sao hàng triệu người Trung Quốc đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Họ cẩn thận lắng nghe trong khi làm việc. Họ hỏi tôi vài câu hỏi. Sau đó tất cả họ đều nhờ tôi lấy cho họ một biệt danh để họ rút khỏi Đội Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong.
Sau đó tôi nói với họ rằng nhiều người gặp được phúc báo sau khi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!” Tôi bảo họ chuyển thông điệp này đến các thành viên trong gia đình, bạn bè và hàng xóm của họ. Họ rất vui và liên tục nói “Cảm ơn!”
Tôi nói họ nên cảm ơn nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp.
Khi về đến nhà, tôi nhìn thấy các ngón tay của mình đang phát sáng với nhiều màu sắc khác nhau. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình!
Camera giám sát không hoạt động
Tôi bị giam giữ trong Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh, và buồng giam có một camera giám sát có thể xoay 360 độ. Tôi không sợ. Bất cứ khi nào đi ngang qua nó, tôi đều phát chính niệm: “Hãy ngừng hoạt động!”
Buổi tối trong khi mọi người ngồi xem TV thì tôi ngồi đả toạ.
Năm 2014, có hai tù nhân vượt ngục nên các cai ngục đã siết chặt kiểm soát nhà tù. Những tù nhân bị buộc phải sử dụng khăn trải giường màu trắng và chăn bông màu trắng. Nhưng tôi vẫn giữ tấm ga trải giường có họa tiết hoa và tấm phủ của mình. Trưởng buồng giam nói: “Dì từ chối sử dụng ga trải giường màu trắng. Nếu nhân viên nhìn thấy điều này qua camera giám sát thì sao? ”
Tôi bình thản nói: “Camera giám sát sẽ không hoạt động.”
Một ngày nọ, có một anh trưởng bộ phận đã đến buồng giam của chúng tôi và nhìn thấy tấm ga trải giường của tôi không phải là màu trắng. Anh ta đã quát trưởng buồng giam. Trưởng buồng giam không nói gì. Tôi đã nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại và cô ấy đã minh bạch chân tướng.
Không lâu sau, một nhóm công nhân đã được cử đến để sửa camera. Trong khi họ đang cố gắng sửa nó, tôi đã phát chính niệm. Họ không thể sửa được. Cuối cùng họ phải thay chiếc camera bị hỏng bằng một cái mới.
Bất cứ khi nào đi ngang qua chiếc camera mới, tôi lại xuất một niệm: “Hãy ngừng hoạt động!”
Hai tháng sau, một người công nhân khác đến. Anh nói chiếc camera không hoạt động nên anh đến sửa. Tôi nghe thấy người công nhân này gọi điện và nói với ai đó trong phòng giám sát. Người ở đầu dây bên kia liên tục nói sự việc không rõ. Người công nhân nói: “Chúng tôi đã lắp cái mới, nhưng nó vẫn không hoạt động.” Người ở đầu dây bên kia nói: “Vậy hãy kệ nó đi.”
Sau đó không ai quay lại để sửa chiếc camera này hay thay nó nữa.
Như Sư phụ đã viết trong một bài thơ:
“Đệ tử chính niệm túc.
Sư hữu hồi thiên lực”
(Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)
Tạm diễn nghĩa:
“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”
“Đúng là phép màu!” – Hồi phục sau khi bị tai nạn nghiêm trọng
Tháng 11 năm 2017, khi còn bị giam giữ tôi đã bị trượt chân do sàn ướt trong lúc đang rửa chén. Phần sau đầu của tôi đập xuống đất và tôi bị bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, tôi thấy có rất nhiều người đang vây quanh tôi. Tôi cố gắng cử động nhưng không được. Toàn thân tôi đau đớn kinh khủng, ngay cả nội tạng cũng đau. Tôi cảm thấy như thân thể đã vỡ ra từng mảnh.
Tôi nghe ai đó nói: “Hãy lấy cáng và đưa bà ấy đến bệnh viện.” Tôi nói: “Không, tôi sẽ không đi.” Họ hỏi: “Không đến bệnh viện, liệu bà có ổn không?” Tôi đáp: “Tất nhiên rồi.”
Tôi nghĩ: “Lưng của mình đã bị chấn thương.” Một lúc sau tất cả cơn đau đều hết ngoại trừ cái lưng. Hai tuần tiếp theo tôi không thể ngồi dậy hoặc trở mình trên giường.
Tôi tiếp tục phát chính niệm và hướng nội. Một ngày nọ tôi chợt nhớ ra, việc này là do niệm bất chính của mình, tôi nghĩ “lưng của mình bị chấn thương.” Nằm trên giường chẳng phải tôi đã thừa nhận nó hay sao?
Tôi cắn răng và lập tức ngồi dậy bằng cách dựa vào tường. Tôi liên tục nhẩm Pháp của Sư phụ:
“Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
“Ngay cả bản thân sự xuất hiện của cựu thế lực cũng như an bài của chúng thì chúng ta thảy đều phủ định, đều không thừa nhận sự tồn tại của chúng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004)
Tôi đã phát chính niệm. Đồng thời cầu xin Sư phụ gia trì cho mình. Khoảng 10 phút sau, tôi nghe thấy ba tiếng lách cách trong xương sống. Cơn đau biến mất ngay lập tức. Sư phụ đã giải quyết vấn đề của tôi!
Tôi đứng dậy. Những người khác bị sốc: “Bà đã hồi phục rồi sao?” Tôi mỉm cười và gật đầu.
Một tù nhân cho biết: “Ôi, bị chấn thương nặng như vậy, mà bà lại có thể hồi phục quá nhanh mà không cần điều trị y tế. Đúng là phép màu!“
Tôi đã thể nghiệm nhiều sự việc thần kỳ trong quá trình tu luyện của mình. Đôi khi các chữ trong Chuyển Pháp Luân tỏa ánh vàng kim; Tôi cũng đã thấy những phi thiên; đôi khi các trang sách trong Chuyển Pháp Luân chuyển sang những màu sắc đẹp đẽ khác nhau. Có lần tôi trông thấy một vị Phật, một vị Đạo và một vị Thần bước ra từ cuốn sách.
Tôi biết rằng Đại Pháp từ bi, uy nghiêm, phi thường và kỳ diệu. Sư phụ luôn ở bên bảo hộ tôi.
“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/14/410587.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/7/188638.html
Đăng ngày 01-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.