Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-07-2020] Bị vùi dập trong cơn bạo bệnh, tôi đã gần như từ bỏ mọi hy vọng vào năm 1998. Vào thời điểm quan trọng đó, hàng xóm của tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Trong vòng một tháng, tất cả các bệnh nan y của tôi, bao gồm đau nửa đầu, suy nhược thần kinh, thoái hóa đốt sống cổ, viêm dạ dày, vai tê cóng và đau thắt lưng đã biến mất một cách thần kỳ. Ngay cả tình trạng tai chảy mủ mãn tính của tôi, không bệnh viện nào có thể chữa trị, cũng đã được chữa lành. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ Lý là không một ngôn từ nào có thể bày tỏ. Bằng cách này, tôi đã bắt đầu con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình.

Năm 2012, tôi đã bị một chiếc xe máy chạy quá tốc độ đâm vào khi đang đi xe máy điện trên đường. Lực va chạm mạnh làm tôi bị thâm tím mặt mũi, răng cửa bị sứt một mảnh nhỏ và bị thương ở đầu gối. Một mảnh xương dường như bị văng ra khỏi chỗ nối giữa đùi và xương chậu của tôi, nhưng tôi vẫn có thể đi lại bình thường.

Những người gần đó chạy đến và cố gắng giúp đỡ tôi. Một số người khuyên tôi nên gọi cảnh sát, trong khi những người khác khuyên tài xế đưa tôi đến bệnh viện. Tôi biết đây có thể là món nợ nghiệp mà tôi phải trả. Hơn nữa, Sư phụ đã dạy chúng ta phải biết nghĩ cho người khác nên tôi đã nói với người lái xe rằng: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ ổn thôi”. Sau đó tôi tiến hành giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và giải thích cho anh ấy biết tầm quan trọng của việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Người lái xe rất sẵn lòng thoái xuất, và tôi cũng về nhà ngay sau đó. Sau đó, tôi đã tự trả phí sửa xe và phí điều trị nha khoa.

Hai tuần sau, một đồng tu tò mò hỏi: “Cái xương nhô ra ở đùi của chị bây giờ thế nào rồi?” Tôi đã trấn an cô ấy rằng nó đã lành. Khi tận mắt nhìn thấy và chạm vào chỗ đó, học viên này đã kinh ngạc thốt lên những câu thơ của Sư phụ:

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực“. (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Đệ tử chính niệm đủ

Thầy có lực hồi thiên”. (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Ngày 11 tháng 10 năm 2018, tôi lại bị ô tô tông khi đang đi xe máy điện về nhà vào buổi tối. Hậu quả là tôi bị trượt ngã và bất tỉnh. Tôi mơ hồ nghe thấy ai đó kêu lên: “Mau đưa chị ấy đến bệnh viện!” Tuy nhiên, dù cố gắng thế nào, chân tay tôi vẫn không chịu cử động. Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên trong đầu tôi: “…tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngay lập tức bảo với người có giọng nói trong trẻo đó: “Tôi không cần phải đến bệnh viện”. Người đó trả lời: “Có một vết sưng lớn trên đầu của chị. Chị không đến bệnh viện để kiểm tra sao? “Tôi hầu như không thể tập trung, mặc dù tôi có thể nhận ra rằng xe cấp cứu đã đến.

Những sự kiện sau đó trôi qua trong mê mờ và tôi không còn nhớ gì về việc tôi được đưa đến bệnh viện như thế nào. Tôi chỉ làm chủ được trí não của mình khi có ai đó nói: “Hãy để chúng tôi tiến hành chụp CT”. Tôi đã bừng tỉnh và nói: “Tôi ổn. Không cần phải chụp CT đâu”. Chồng tôi nhanh chóng trả lời: “Đầu của em bị va đập mạnh. Nếu không chụp CT, làm sao chúng ta biết được não của em có bị tổn thương hay không?” Tôi chạm vào đầu và sờ thấy một cục u khổng lồ, to hơn cả bàn tay của mình. Lúc đó tôi đã nằm trong máy CT. Khi nghe thấy tiếng máy khởi động, tôi nhanh chóng cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, xin hãy để máy quét cho thấy não của con vẫn ổn”.

Tôi cảm thấy tỉnh táo hơn sau khi chụp CT và thậm chí có thể ngồi dậy trên giường, mặc dù tôi vẫn không thể nhìn xa hơn bán kính một mét. Chồng tôi rời đi một lúc để nói chuyện với bác sĩ. Khi trở lại, anh ấy nói với tôi: “Bệnh viện muốn giữ em ở đây để theo dõi vài ngày”. Tuy nhiên, tôi nhất quyết trở về nhà. Sau một thời gian, chồng tôi nói với tôi: “Bác sĩ đã nói rằng anh ấy sẽ kê một số loại thuốc cho em”. Tôi cũng đã từ chối đề nghị này. Biết tôi không dùng bất kỳ loại thuốc nào trong suốt 20 năm tu luyện, nên chồng tôi đã im lặng chấp thuận quyết định của tôi. Sau đó, anh nói: “Bác sĩ muốn chúng ta ký vào giấy cam đoan tự chịu trách nhiệm trước khi em có thể xuất viện”. Tôi đồng ý và chồng tôi đã ký vào đơn cam kết. Bằng cách này, tôi đã được xuất viện.

Người tài xế đâm vào tôi đã chở tôi và chồng tôi về nhà. Trên đường đi, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy làm việc cho một công ty bảo hiểm. Tôi cam đoan với anh ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và sẽ không cần điều trị y tế gì và Sư phụ Lý Hồng Chí sẽ chăm sóc cho tôi.

Sau đó tôi hỏi người lái xe rằng anh đã nghe nói về phong trào thoái ĐCSTQ chưa? Anh ấy nói chưa. Rồi tôi lại hỏi: “Anh đã gia nhập Đảng Cộng sản Trung Quốc chưa?” Anh cũng phủ nhận điều này. Khi tôi hỏi anh có tham gia Đoàn Thanh niên hay Đội Thiếu niên Tiền phong không, anh ấy nói rằng trước đây anh ấy đã tuyên thệ và tham gia cả Đoàn và Đội. Tôi đã nắm bắt cơ hội này để giảng chân tướng cho anh ấy.

Tôi nói với anh rằng mục tiêu của ĐCSTQ là phá hủy các giá trị đạo đức của nhân loại. Ngay từ cấp tiểu học, ĐCSTQ đã hướng dẫn những đứa trẻ vô tội tuyên thệ chiến đấu cho chủ nghĩa cộng sản. ĐCSTQ cũng đã kích động một loạt tội ác sau khi họ lên nắm quyền, gây ra cái chết của hơn 80 triệu người dân Trung Quốc. Cuộc biểu tình trên Quảng trường Thiên An Môn năm 1989 là một ví dụ như vậy, chính phủ đã sử dụng súng máy và xe tăng để tàn sát sinh viên biểu tình. Tôi nói với anh ấy lý do tại sao ĐCSTQ lại sợ Pháp Luân Đại Pháp và mô tả các phương pháp bức hại vô nhân đạo mà ĐCSTQ đã sử dụng, bao gồm cả việc kết án các học viên vào tù và mổ cướp nội tạng của họ để kiếm lời.

“Trời đã chứng kiến những việc làm xấu xa của họ và họ sẽ bị quả báo. Việc gia nhập ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó tương đương với việc tự nhận mình là thành viên của tổ chức xấu xa này. Hãy nhanh chóng thoái xuất khỏi nó để tránh chịu chung số phận. Hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Nếu anh thành tâm niệm thì Thần, Phật sẽ phù hộ cho anh”. Nghe theo lời khuyên của tôi, người lái xe đã đồng ý thoái đoàn và đội.

Sau khi trở về nhà, tôi bắt đầu học Pháp một cách nghiêm túc nhất. Ngày hôm sau, con gái tôi lo lắng và gọi điện hỏi thăm sức khỏe của tôi. Tôi bảo cháu yên tâm nhưng cháu vẫn lo lắng và đã nói chuyện với chồng tôi. Anh cũng đã trấn an cháu: “Mẹ con không sao đâu. Kết quả chụp CT đã chứng minh điều đó”. Tôi biết rằng Sư phụ Lý đã bảo hộ tôi và trả nợ cho tôi. Tôi quỳ xuống khóc và chân thành cảm tạ ân Sư.

Kể từ khi đại dịch Trung Cộng lan rộng, ĐCSTQ đã che giấu mức độ nghiêm trọng của nó ở Trung Quốc thông qua việc kiểm duyệt và tuyên truyền lừa dối trên các phương tiện truyền thông. Sự che đậy này đã làm tình hình dịch bệnh trầm trọng hơn. ĐCSTQ hiện vẫn đang khoe khoang khả năng kiểm soát đại dịch trong nước, đồng thời tài trợ các vật tư y tế với chi phí thấp cho các quốc gia khác để lấy lòng họ. Tôi hy vọng mọi người trên khắp thế giới có thể nhận ra bản chất tà ác của ĐCSTQ và hiểu được sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/24/409510.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/22/187926.html

Đăng ngày 15-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share