Bài viết của Ký Minh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-07-2020] Chị gái của vợ tôi đã ở bên cạnh vợ tôi trong bệnh viện khi cô ấy sinh con trai vào tháng 5 năm 1998.
Bác sĩ hộ sinh cho con trai tôi là một học viên Pháp Luân Công. Vợ tôi đã yêu cầu bác sĩ không dùng bất kỳ liều thuốc giảm đau nào, và bác sĩ hoàn toàn đồng ý. Quá trình vợ tôi sinh con vô cùng thuận lợi, và cả hai mẹ con đều mạnh khoẻ. Chị vợ tôi đã chứng kiến tất cả quá trình này.
Những thành viên trong gia đình vợ tôi đều ủng hộ chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) khởi xướng cuộc bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999. Tuy nhiên, sau khi cuộc bức hại bắt đầu, họ đã thay đổi thái độ đối với Đại Pháp – đặc biệt là chị vợ tôi.
Nỗi sợ hãi của chị vợ tôi
Chị vợ hơn vợ tôi 10 tuổi. Chị ấy là một người nhiệt tình và thích giúp đỡ người khác. Chị ấy cũng thích đưa ra các quyết định thay cho vợ tôi từ khi họ còn trẻ, và về cơ bản chị ấy đã đóng vai một người chị trong tất cả mọi việc.
Khi chị còn nhỏ, chị đã chứng kiến cảnh mọi người đấu tố nhau trong suốt các cuộc vận động chính trị của ĐCSTQ, về sau chị chuyển về nông thôn khi là một phần tử trí thức trẻ. Khi trải qua sự kiện Lục Tứ vào năm 1989, chị lại chứng kiến ĐCSTQ thảm sát các học sinh, sinh viên, và nỗi sợ ĐCSTQ ngày càng lớn trong lòng chị. Bởi vậy chị ấy đã né tránh bất cứ thứ gì có khả năng kích động đến tà đảng Trung Cộng vì sợ rằng bản thân có thể trở thành đối tượng bị đả kích.
Sau khi tà đảng Trung Cộng phỉ báng và bức hại Pháp Luân Công, các thành viên trong gia đình chúng tôi đã cố gắng thuyết phục chúng tôi từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Chị vợ tôi còn trực tiếp yêu cầu chúng tôi phải “thích nghi với hoàn cảnh”.
“ĐCSTQ có thể phá huỷ gia đình em chỉ bằng một câu nói. Đừng lấy trứng chọi đá, đừng ngu ngốc và tự huỷ hoại chính mình!” chị ấy nói.
Chúng tôi đã nói cho gia đình mình biết về tình huống chân thực, rằng ĐCSTQ đã phát động một chiến dịch tuyên truyền vu khống và lan truyền sự giả dối. Mọi người dần dần minh bạch chân tướng, và thậm chí một số người còn nhắc chúng tôi chú ý an toàn. Nhưng chị vợ tôi có vẻ chỉ tin vào những lời dối trá trên TV, hoàn toàn phủ nhận thần tích do Đại Pháp mang lại mà chị ấy được tận mắt chứng kiến, và dường như còn nuôi dưỡng tâm oán hận không thể lý giải đối với Đại Pháp.
Sức khoẻ của chị ấy không được tốt, chị mắc nhiều bệnh dạ dày khác nhau và cả chứng mất ngủ. Chị ấy rất gầy và phải liên tục dùng đến các loại thuốc.
Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, vợ tôi và tôi đã tự mình trải nghiệm được sự kỳ diệu của Pháp Luân Công. Miễn là chúng tôi tu tâm tính bản thân chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, Sư phụ sẽ tịnh hoá cơ thể để chúng tôi đạt đến trạng thái vô bệnh. Chúng tôi kể cho chị nghe về những lợi ích mà chúng tôi nhận được từ khi tu luyện Đại Pháp. Chị ấy không phủ nhận, nhưng lại lắc đầu, bởi chị không dám tu luyện Đại Pháp.
Có một lần, khi chúng tôi đang dùng bữa tối cùng với chị, vợ tôi nói rằng vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn mà TV đang phát sóng là do ĐCSTQ dàn dựng nhằm lừa dối mọi người, đó hoàn toàn là giả, và được đem ra để kích động lòng thù hận của dân chúng đối với Pháp Luân Công.
“Sư phụ Lý đã giảng cho mọi người rằng con người cần phải trân quý sinh mệnh, đồng thời chỉ ra minh xác rằng sát sinh là có tội. Các học viên tuyệt đối cấm chỉ sát sinh”, cô ấy nói. “Giang Trạch Dân và đồng bọn của ông ta đang lan truyền các tin đồn và phỉ báng Pháp Luân Công. Họ muốn kích động những người chưa biết chân tướng Pháp Luân Công thù hận pháp môn tu luyện và các học viên Pháp Luân Công. Chúng ta không thể bị họ lừa dối”.
Chị vợ tôi ngay lập tức trở nên giận dữ và lớn tiếng nói.
“Nói những lời này cũng vô nghĩa! Em không bị lừa dối, nhưng em có thể bị bắt giữ. Con em vẫn còn nhỏ, vậy sau đó gia đình em sẽ sống ra sao?”
Vào một ngày Chủ nhật khác, vợ tôi đã đến thăm gia đình của chị ấy. Đến trưa, khi vợ tôi đang ngồi thiền trên giường, thì chị vợ tôi tình cờ nhìn thấy nên đã la mắng cô, rồi chạy đến kéo cô ra khỏi giường. Chị ấy sợ cảnh sát sẽ xông vào nhà và bắt họ đi.
“Ai là người mắc lỗi?”
Một ngày sau khi diễn ra thế vận hội Olympic Bắc Kinh, vợ tôi đã phân phát một cuốn Cửu Bình cho một người và bị báo cảnh sát. Cô ấy đã bị bắt giữ và bị giam trong một trại lao động nữ ở địa phương.
Đúng lúc này, bà của vợ tôi lại qua đời. Tại đám tang, họ hàng đã hỏi thăm vợ tôi. Mẹ vợ tôi lúc đó đã ngoài 80 tuổi, bà vô cùng lo sợ cho số phận của con gái mình nên đã oà lên khóc.
Những người khác đã lên án ĐCSTQ vì bức hại người dân lương thiện. Chị vợ tôi chứng kiến hết thảy những việc xảy ra và đã phát cáu. Sau đám tang, chị ấy đưa con trai tôi tới trại lao động để thăm vợ tôi. Tại phòng thăm hỏi, chị ấy không hề nói một lời an ủi nào, mà chỉ mạ lị vợ tôi.
“Em chỉ cần ký vào một bản cam kết bất tu luyện là có thể trở về nhà. Tại sao em không ký? Em tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, và giờ em lại muốn bị giam trong trại lao động. Lẽ nào em không nhận ra bản thân mình sai sao? Em khiến người khác lo lắng cho em và em tự làm tổn thương chính mình. Em có phải kẻ ngốc không?”
Ở phía bên kia vách kính trong phòng gặp mặt, vợ tôi với mái tóc đã cắt ngắn và dáng vẻ xanh xao, gầy gò, khẽ mỉm cười với người chị đầy giận dữ và đứa con trai mắt đang ngấn lệ.
“Ai mới là người có lỗi trong chuyện này?” Cô ấy hỏi.
Chị gái cô đột nhiên trở nên im lặng.
Tảng băng kiên cố cuối cùng đã tan chảy
Mọi người dần dần biết đến sự bức hại tàn khốc đối với các học viên Pháp Luân Công trong trại lao động. Vợ tôi bị các tù nhân khác đánh đập, chửi bới, và ức hiếp, bị các lính canh bắt nạt, và thời hạn giam giữ vợ tôi đã kéo dài hai tháng. Cuối cùng cô ấy đã tìm cách trở về nhà sau khi bị giam giữ bất hợp pháp 20 tháng.
Cô ấy cự tuyệt ký bất kỳ một bản cam kết bất tu luyện nào. Bởi cô ấy không chịu “chuyển hoá”, nên cô tiếp tục bị phòng 610 và cảnh sát địa phương giám sát, theo dõi sau khi trở về nhà.
Vì bất cứ lúc nào vợ tôi cũng bị theo dõi, giám sát và hạch sách, nên cô ấy dần dần quen với việc đó và đã phóng hạ tâm sợ hãi. Cô ấy tiếp tục giảng chân tướng cho những người có mối liên hệ với mình. Cô ấy phơi bày sự dối trá của ĐCSTQ để mọi người không còn bị những tuyên truyền của nó lừa gạt nữa.
Chúng tôi sử dụng tất cả những nguồn lực sẵn có để sản xuất và gửi đi một lượng lớn tài liệu chân tướng, bao gồm những tờ rơi chứa thông tin về Pháp Luân Đại Pháp, những cuốn sách nhỏ, đĩa CD, cửu bình, và những tài liệu khác.
Gia đình của chị gái vợ tôi không một ai chịu lắng nghe chúng tôi giải thích, vì thế thay vào đó chúng tôi đã gửi cho họ những tài liệu này. Đôi khi chúng tôi cũng treo những tài liệu này trên tay nắm cửa nhà chị ấy, hoặc bí mật để chúng quanh nhà chị.
Nỗ lực của chúng tôi cuối cùng cũng được đền đáp, và qua thời gian chị ấy cùng chồng chị đã đọc rất nhiều tài liệu chúng tôi gửi đến. Video “Chuyện thần thoại dành cho con người tương lai” đã để lại một ấn tượng đặc biệt sâu sắc cho chồng chị ấy. Anh ấy đã minh bạch chân tướng sau khi xem video này. Nhưng chị vợ tôi vẫn từ chối nghe chúng tôi nói bất cứ điều gì liên quan tới tu luyện.
Cuối cùng chị ấy đã thay đổi thái độ khi mẹ vợ tôi lâm bệnh nặng. Mẹ vợ tôi ngày càng trở nên già nua và ốm yếu. Chị vợ và mẹ vợ tôi tin vào một phương pháp tu Đạo do tổ tiên truyền lại, nơi con người ta có thể thắp hương và cầu xin thần tiên bảo hộ.
Đáng lẽ bố mẹ vợ tôi đã có cơ hội liễu giải Pháp Luân Đại Pháp sớm hơn, nhưng từ sau khi ĐCSTQ khởi xướng cuộc bức hại, và cộng thêm thái độ thù hận của người con gái lớn đối với Đại Pháp, nên họ không dám lắng nghe chân tướng sự việc từ vợ tôi.
Sau đó mẹ vợ tôi trải qua một trận ốm nguy kịch và phải nhập viện. Bà bị ung thư túi mật. Sau khi ở lại bệnh viện một thời gian và thử mọi phương pháp điều trị, cuối cùng bác sĩ nói bệnh của bà vô phương cứu chữa và cho bà về nhà.
Bà ấy đã trải qua những cơn đau khủng khiếp ở nhà, ngay cả dùng đến thuốc giảm đau liều mạnh cũng không có tác dụng.
Vợ tôi đã nói với bà rằng: “Con biết mẹ đang rất đau đớn. Xin hãy lắng nghe con nói và nhẩm câu này cùng với con: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” được không ạ?”
“Mẹ sẽ nói bất cứ điều gì con bảo, miễn là chúng có thể ngăn cơn đau này lại”, bà nói.
Họ đã cùng nhau nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Hai mươi phút trôi qua, mẹ vợ tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi thức dậy, mẹ vợ tôi tiếp tục nhẩm hai cụm từ đó hết lần này tới lần khác. Một phép màu đã xảy ra. Cơn đau đã biến mất dù bà không dùng đến bất cứ liều thuốc nào. Bà đã có thể ăn, ngủ, và đi vệ sinh như bình thường. Bà đã cảm động đến rơi lệ.
“Mẹ không ngờ rằng Pháp Luân Công lại toàn năng đến vậy”, bà nói. “Nếu mẹ tu luyện Pháp Luân Công thì thân thể mẹ sẽ rất khoẻ mạnh!”
Một tháng sau, mẹ vợ tôi đã ra đi trong yên bình. Sau khi tận mắt chứng kiến sự thay đổi và quá trình sinh tử của bà, chị vợ tôi đã rất cảm động. Cuối cùng thì tảng băng kiên cố chôn chặt trong lòng chị ấy suốt 20 năm qua đã tan chảy, và sự thần thánh cùng mỹ hảo của Pháp Luân Công đã thức tỉnh chị ấy!
Tại đám tang của mẹ vợ tôi, chị vợ tôi đã chủ động nhắc đến Pháp Luân Công và sử dụng phương thức của chị để biểu đạt sự hối lỗi một cách trịnh trọng tới Đại Pháp.
Hiện tại chị ấy không chỉ tự niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, mà còn nói với người khác về chân tướng Pháp Luân Công mỗi khi có cơ hội.
“Đừng tin vào tin tức mà TV và báo đài đăng. Những gì học viên Pháp Luân Công nói mới là sự thật”, chị ấy nói.
Khi chị đi thăm người thân và bạn bè, chị ấy đã gọi cho vợ tôi và nói: “Mau lên, em hãy mau nói với những người khác rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
Sự thay đổi của chị ấy đã giải thoát cho cả gia đình tôi khỏi bầu không khí sợ hãi và lo lắng mà chị ấy tạo ra, và sức khoẻ của chị ấy đã cải thiện đáng kể. Mỗi khi chúng tôi nói về sự thay đổi ở chị, tâm tình của vợ tôi và tôi đều vô cùng cảm khái.
Con xin chân thành cảm tạ Sư tôn từ bi vĩ đại đã cấp cho chúng con một cơ hội vô cùng to lớn – an bài cho chị vợ con một đường đời mới.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/25/409451.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/24/187956.html
Đăng ngày 21-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.