Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-10-2020] Khi vi-rút Trung cộng bắt đầu lan rộng, tỉnh Hồ Bắc đã phong tỏa. Đó là vào cuối tháng 1 năm 2020. Trong bài kinh văn của Sư phụ, “Lý Tính“ được công bố vào tháng 3 cùng năm, Sư phụ giảng:

“Chư vị tới đây không phải để cải biến lịch sử, mà là để cứu người vào thời nguy hiểm nhất của lịch sử; ví như giảng chân tướng, tam thoái, thật tâm niệm chân ngôn, [đó] đều là linh đan diệu dược tốt nhất, biện pháp cứu người [tốt nhất]. Nhân tâm mà cải biến thì sẽ khiến sự việc chuyển biến sang hướng chính diện.” (Lý tính)

Trong thời gian phong tỏa, tôi đã nghe các bài giảng của Sư phụ, giảng chân tướng và giúp mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Khi đợt phong tỏa qua đi, một học viên khác và tôi đã đến các ngôi làng trong vùng và gõ cửa từng nhà để nói chuyện với mọi người. Nếu họ ở nhà, chúng tôi đưa cho họ tài liệu chân tướng. Nếu không ai ở nhà, chúng tôi để tài liệu ở bậu cửa sổ hoặc ở cửa ra vào.

Một lần chúng tôi đi 100 km bằng xe buýt tới một ngôi làng để giảng chân tướng. Ở hai bên đường có những hiệu trà và chúng tôi phân phát tài liệu đến từng cửa hàng. Chúng tôi đã phát hơn 100 bản Tuần báo Minh Huệ. Ngày hôm sau, chúng tôi đi vào làng để giảng chân tướng. Người dân làng rất thuần phác và giản dị, nhiều người đã khen ngợi chúng tôi đã làm một việc tốt. Một quan chức làng ngoài 50 tuổi đã chào đón chúng tôi và nói: “Tại sao các bác không đến vào buổi chiều?”. Tôi đáp: “Chúng tôi phân phát tài liệu này cả ngày để có thể gặp được mọi người.” Ông ấy nhìn vào tài liệu và nói: “Cháu biết thứ này.” Ông ấy đã vui vẻ thoái ĐCSTQ.

Tôi đi đến nhà của Bí thư làng, là bạn của con trai cả của tôi. Cậu ấy đang chơi bài với vài người khác lúc tôi cười và đưa tài liệu cho cậu ấy. Cậu ấy có vẻ ngạc nhiên và hỏi tôi từ đâu đến. Cậu ấy nói rằng những người cao tuổi như tôi thường ở nhà thay vì đi ra ngoài trong thời tiết nắng nóng này. Vợ cậu ấy thân mật mời tôi ngồi, và nhận ba Tuần báo về đại dịch. Cô ấy mời tôi nước nhưng tôi lịch sự từ chối, nói rằng một học viên khác đang đợi và tôi cần phải rời đi. Ngày hôm đó, chúng tôi đã phát hơn 100 cuốn tài liệu giảng chân tướng và giúp 18 người thoái ĐCSTQ. Tôi đã tới ngôi làng đó vài lần, mỗi lần tôi đều giúp nhiều người thoái ĐCSTQ. Có hai phụ nữ khác trên xe buýt cũng đã vui vẻ nhận tài liệu giảng chân tướng. Hầu hết mọi người trong làng đều nhận tài liệu chân tướng. Mặc dù một số người dân trong làng không biết chữ, họ vẫn nhận tài liệu và mang về nhà cho cháu họ. Chỉ có một cụ ông từ chối các tờ rơi của chúng tôi.

Thấy các cháu tôi đều thành công trong sự nghiệp, hầu hết người làng tôi đều nói rằng các cháu tôi đã thụ ích vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi khi tôi về làng, mọi người đều hỏi xin tờ rơi. Em trai tôi bị cắt một bên thận vì mắc bệnh thận. Bác sỹ nói em tôi chỉ sống được thêm bốn năm nữa. Nhưng bằng cách chân thành niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” em tôi đã sống được 12 năm. Năm nay, em tôi, 67 tuổi bị chẩn đoán ung thư túi mật. Những người bị chẩn đoán mắc bệnh này thường chịu đau đớn khủng khiếp. Em trai tôi nói rằng cậu ấy không đau, mà chỉ thấy ngứa. Cậu ấy đã ra đi trong thanh thản. Tôi biết rằng Sư phụ đã gánh chịu nỗi đau cho anh ấy.

Giảng chân tướng khi đi du ngoạn

Con gái và con trai tôi thường mời tôi đến một khu nghỉ dưỡng ở vùng núi. Mỗi khi đi tôi đều mang theo sách Chuyển Pháp Luân, nhạc luyện công và một số tài liệu giảng chân tướng. Tôi luôn nghĩ về việc cứu người. Khi xe của chúng tôi dừng lại tại một điểm dừng nghỉ, tôi trông thấy một người đàn ông đang ngồi trong xe hơi với cửa để mở. Tôi lấy ra tờ rơi giảng chân tướng và đưa cho anh ấy. Anh ấy mỉm cười và nhận lấy.

Chúng tôi tới khách sạn và ở lại đó ba đêm. Trong ngày, tôi đọc ít nhất một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Người chủ khách sạn đưa chúng tôi đi ngắm cảnh. Trên đường tới đó, tôi đã phát các tài liệu giảng chân tướng cùng với con gái. Khi tôi phân phát tờ rơi, tôi đặt ngay lối vào ở đằng trước. Con gái tôi thì khó khăn hơn trong việc phát tờ rơi ở lối vào. Cháu cười và nói: “Mẹ cháu chính niệm tốt hơn cháu.” Người quản lý khách sạn hỏi con rể tôi rằng tôi có phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp không. Cháu trả lời có, vị quản lý nói rằng anh ấy rất khâm phục các học viên. Người quản lý này biết về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, và nói anh ấy đã thoái ĐCSTQ. Tôi đưa cho anh ấy và vợ một số Tuần báo Minh Huệ và họ rất vui vẻ.

Con tra cả của tôi 54 tuổi. Cháu thích âm nhạc và thổi tiêu (một loại sáo trúc dọc của Trung Quốc). Cháu và một nhóm bạn đi nghỉ cùng với chúng tôi ở vùng núi. Vào ngày thứ ba, chúng tôi quyết định leo núi. Chỗ cao nhất khoảng 1,8 km. Không mất nhiều công sức để lên được đỉnh ngọn núi thứ nhất. Sau đó tôi tiếp tục leo lên ngọn núi thứ hai. Bạn của con trai tôi rất nhạc nhiên về sức khỏe của tôi. Cậu ấy nói mặc dù mẹ cậu ấy trẻ hơn tôi hai tuổi, bà không thể leo núi được. Sau khi lên được ngọn núi thứ hai, tôi leo lên ngọn núi thứ ba. Ngọn núi thứ ba có một lối đi rất hẹp, đến con rể tôi cũng sợ trèo lên đó. Trong số 17 người trong nhóm, chỉ có năm người chúng tôi trèo lên được.

Ngọn núi thứ ba không dễ để leo lên. Con đường rất ghập ghềnh và toàn đá. Tôi không thấy mệt và vẫn tiếp tục phát tài liệu giảng chân tướng bất cứ khi nào có thể. Đôi khi tôi đặt tài liệu chân tướng vào túi của mọi người hoặc đưa cho người tài xế ngồi trong xe. Việc đó không hề dễ. Khi chúng tôi dừng lại ăn uống tại một nhà hàng, tôi đưa tài liệu cho người chủ và giúp ông ấy thoái ĐCSTQ. Chủ nhà hàng cũng giúp chị dâu thoái ĐCSTQ.

Tất cả các cháu của tôi đều đồng ý rằng, chẳng những tôi có thân thể khỏe mạnh mà còn là một người tốt. Sau khi ở lại trên núi ba ngày, tôi quyết định về nhà. Mọi người muốn ở lại lâu hơn một chút nhưng tôi biết mình phải cứu nhiều chúng sinh hơn và viết bài chia sẻ kinh nghiệm của mình.

Con rể tôi xuất thân trong một gia đình theo ngành y. Cháu là đời thứ 11 của con nuôi của Hoàng đế Càn Long. Mọi người trong nhà cháu, cả phụ nữ, đều là bác sỹ. Con rể tôi có tiền duyên với Đại Pháp và đã đọc Chuyển Pháp Luân hai lần cách đây 10 năm. Cháu luôn tin Pháp Luân Đại Pháp là tốt và ủng hộ tôi trong việc giảng chân tướng cũng như trong việc tu luyện. Khi tôi sống với con gái, cháu không bao giờ ngăn vợ ra ngoài giảng chân tướng với tôi. Dưới sự ảnh hưởng của con rể và con gái tôi, các cháu của tôi cũng biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Trở về từ kỳ nghỉ, con gái và con rể đã ở lại chỗ tôi vài ngày. Con rể tôi nói rằng cháu muốn học luyện công trước khi về nhà. Cháu nói cháu cũng đã xem các video hướng dẫn luyện công của Sư phụ vài lần.

Tôi nhận ra rằng tất cả những người Trung Quốc đều đến từ tầng thứ rất cao. Họ ở đây vì Pháp và tôi hy vọng nhiều người Trung Quốc hơn nữa có thể học Pháp Luân Đại Pháp và được dẫn dắt bước sang một tương lai tốt đẹp hơn. Con xin tạ ơn Sư phụ từ bi vĩ đại!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/3/-413228.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/15/187829.html

Đăng ngày 10-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share