Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-10-2020] Một người bà con của tôi đã trải qua ba tai nạn nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên, ông ấy đã bình an vượt qua và hồi phục nhanh chóng bởi ông thực sự tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Ngã từ tầng bốn

Người bà con của tôi là một thương lái trái cây. Ông ấy thu mua táo tươi vào mùa thu, rồi bảo quản trong kho lạnh lớn và bán cho các nhà bán lẻ. Vào mùa Đông cách đây bảy hoặc tám năm trước, ông ấy đến nhà tôi và nói: “Tôi mới thoát khỏi tai nạn chết người cách đây vài hôm.”

Khi tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra thì ông nói: “Một nhà bán lẻ trái cây đến gặp tôi để xem hàng. Chúng tôi đi vào nhà kho và đi thang máy lên kệ thứ tư (chiều cao khoảng bốn tầng). Tôi bê một hộp táo đến gần lỗ thông hơi.

“Vì ở đó không có thanh chắn xung quanh lỗ thông hơi và ván sàn không chắc chắn nên tôi bị vấp và rớt xuống lỗ thông hơi lớn. Những người đang làm việc ở kệ thứ tư đều sợ hãi và cho rằng tôi đã chết vì không có gì để bám vào ở bên trong lỗ thông hơi.

“Khi đi thang máy xuống, họ la lên: ‘Có tai nạn!’ và chạy vội đến chỗ cánh quạt lớn và thấy tôi đang treo lơ lửng trên thanh kim loại. Khi bị ngã, tôi nghĩ mình sẽ chết. Nhưng quần áo của tôi đã móc vào thanh kim loại ở kệ thấp hơn. Nếu không, tôi ắt hẳn đã mất mạng rồi.

“Họ sợ đến mức chỉ đứng chôn chân một chỗ nhìn tôi. Tôi la lên: ‘Kéo tôi xuống.’ Họ nhanh chóng đến giúp tôi xuống. Giám đốc nhà kho thắc mắc không biết thanh kim loại kia ở đâu ra.”

“Anh có bị thương ở đâu không?” Tôi hỏi.

“Chỉ có lưng của tôi bị trầy và ngực bị đau một chút thôi, còn lại thì không bị thương tích gì,” ông ấy nói.

“Thật may quá. Có thể anh được cứu là vì đã ủng hộ em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Sư phụ đã cứu mạng anh. Nếu không, có thể đã xảy ra bi kịch, anh có thể đã mất mạng.”

Ông ấy đột nhiên bừng tỉnh. Tôi nói: “Kể từ giờ, mỗi khi gặp nguy hiểm, anh hãy nhớ niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ thì anh sẽ được cứu.”

Xe điện ba bánh dừng lại trên bờ vực

Cách đây bốn hoặc năm năm, trước Tết Nguyên đán, một người bà con của tôi chạy xe điện ba bánh với tốc độ cao. Đột nhiên chiếc xe phóng nhanh về phía rào chắn bên đường. Bên kia rào chắn là vách đá cao khoảng 1,8m và một vực sâu có đá nhọn bên dưới.

Ông ấy chạy vượt qua rào chắn và bánh xe trước bắt đầu leo lên vách đá. Ông ấy vô cùng hoảng sợ. Tại ngay lúc đó, ông ấy cảm thấy có một nguồn lực mạnh kéo chiếc xe của ông lại, và hai bánh xe rìa hai bên vẫn còn nằm trên vách đá.

“Thật thần kỳ!” ông ấy nói. “Tôi thực sự cảm thấy có một nguồn lực kéo xe ba bánh của tôi lại. Nếu không thì tôi đã ngã xuống vực và chết rồi. Ngay lúc đó, tôi biết Sư phụ Lý đã cứu tôi. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ!”

Vết thương lành lại trong ba ngày

Vào một ngày tháng 12 năm 2019, con dâu của người bà con gọi điện cho tôi và hoảng hốt nói: “Cha chồng của con ngã từ vách đá xuống và bị thương nặng. Ông ấy bị chảy máu đến mức cả quần áo đều ướt đẫm máu. Con đã băng bó vết thương lại cho cha rồi. Cha con hiện đang rất đau nhức. Con nên làm gì đây ạ?”

Tôi nói: “Đừng lo lắng, dì đến đây.” Con trai của người bà con làm việc ngoài tỉnh nên mỗi khi có chuyện gì thì con dâu của ông ấy đều gọi cho tôi.

Con trai tôi mượn một chiếc xe hơi và chúng tôi chạy nhanh tới nhà người bà con. Cả người ông ấy đều bê bết máu. Ông ấy chầm chậm kéo ống tay áo dính máu và chỉ cho chúng tôi xem chỗ con dâu đã băng bó cho ông.

Cả hai cùi chỏ của ông đều nhô ra ngoài qua áo sơ mi bị rách, và mỗi bên đều có vết sưng to cỡ quả trứng. Ông ấy nói: “Hiện giờ chúng đã nhỏ hơn nhiều rồi. Lúc nãy, chúng sưng to cỡ nắm tay của đứa bé.”

Ông ấy kể lại những gì đã xảy ra: “Tôi lấy xe đẩy hai bánh và đi lên núi để nhặt củi. Tôi buộc ba cái thùng lớn vào xe bằng dây thép. Tôi chất củi vào ba cái thùng và buộc vài bó cành cây lên trên.

“Lúc đi xuống núi, tôi đi đằng trước xe đẩy để ngăn nó không lao về phía trước. Khi đi đến vách đá thì một bánh xe bị rớt ra. Trước khi tôi kịp hiểu ra chuyện gì thì chiếc xe đã bị lật và tôi ngã xuống từ vách đá. Ngọn đồi được bao phủ toàn là đá nhọn và bụi gai. Sau khi bị ngã, tôi đã cố gắng đứng dậy nhiều lần nhưng không được, như thể tôi đã bị tàn phế và vô cùng đau nhức.

“Vào lúc đó, tôi nhớ đến những gì cô dặn nên hô lớn: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Tôi hô lớn chín chữ này vài lần. Sau đó, tôi có thể đứng dậy và lật xe đẩy lại. Tôi leo lên vách đá. Thật thần kỳ! Sư phụ đã cứu mạng tôi lần nữa.

“Cánh tay của tôi có một cái lỗ to cỡ ngón tay cái, chắc là do bụi gai đâm thủng. Còn hai cùi chỏ đều có vết sưng cỡ nắm tay đứa bé. Nếu Sư phụ không cứu tôi thì bây giờ tôi vẫn còn đang nằm ở đó rồi.”

Con trai tôi muốn đưa ông ấy đến bệnh viện để điều trị vết thương, nhưng ông ấy nói: “Không cần đâu. Bác sẽ luyện các bài tập Pháp Luân Đại Pháp với mẹ của con. Bác sẽ khỏe lại thôi.”

Thấy ông ấy tỏ vẻ quyết tâm nên con trai tôi hỏi tôi nên làm gì. Tôi nói: “Hãy làm những gì bác ấy muốn. Đưa bác ấy về nhà mẹ.” Thế là con trai tôi lái xe đưa người bà con về nhà tôi. Tôi hướng dẫn ông ấy cách luyện bài năm, bài đả tọa thiền định. Ông ấy có thể đả tọa bắt chéo chân (không phải song bàn) trong hơn 40 phút. Trước đây tôi đã hướng dẫn ông ấy luyện công, nhưng ông ấy chưa bao giờ bước vào luyện công.

Sáng hôm sau, ông ấy nói: “Sau khi luyện công với cô vào tối hôm qua, tôi đã ngủ rất ngon! Nhiều năm rồi tôi chưa từng có một giấc ngủ ngon như vậy. Sáng hôm nay, tôi cảm thấy khỏe hơn và đỡ đau nhiều rồi. Vết sưng trên hai cùi chỏ đã biến mất. Chẳng phải cô đã nói Pháp Luân Đại Pháp là thần kỳ sao? Nhìn xem này.”

Ông ấy xắn tay áo lên và chỉ tôi xem. Quả thật thần kỳ khi hai vết sưng cỡ quả trứng đã biến mất sau một đêm! Tôi nói: “Anh đã đắc phúc báo vì tin tưởng Sư phụ và Đại Pháp!”

Ông ấy ở nhà tôi trong hai ngày. Bên cạnh việc luyện công cùng ông ấy, tôi còn mở băng tiếng giảng Pháp của Sư phụ cho ông ấy nghe.

Khi con trai tôi đến thăm ông ấy, ông ấy xắn tay áo lên, và chỉ cho con tôi: “Nhìn này, bác đã luyện bài đả tọa thiền định với mẹ cháu trong hơn 40 phút thì các vết sưng ở cùi chỏ đều biến mất vào ngày hôm sau. Pháp Luân Đại Pháp thực sự thần kỳ! Nếu bác đến bệnh viện thì vết thương sẽ không thể lành nhanh đến vậy.”

Con trai tôi cũng cho rằng quả thật thần kỳ, và cháu đã chứng kiến huyền năng của Đại Pháp. Vậy nên cháu cũng có thái độ tích cực đối với Đại Pháp và ủng hộ việc tôi tu luyện.

Người bà con về nhà vào ngày thứ ba vì con gái của ông ấy từ xa về thăm nhà sau khi nghe nói về vụ thương tích của ông.

Sau khi ông ấy về nhà được một hôm, tôi gọi điện cho con dâu của ông và bảo cháu thay băng gạc và băng bó vết thương lại cho ông. Cháu nói miếng gạc dính chặt trên cánh tay ông ấy. Sau khi lấy kéo cắt, cháu đã từ từ gỡ miếng gạc ra nhưng không nhìn thấy vết thương nữa.

Sau khi nhìn kỹ, cháu thấy có một đường nhỏ màu đỏ. Cháu nhận ra cái lỗ to cỡ ngón tay cái đã lành. Cả con dâu và con gái của ông đều thốt lên kinh ngạc!

Vụ việc này đã gây xôn xao cả thôn làng. Ngay cả người ở những thôn lân cận cũng biết đến những gì đã xảy ra và có quan điểm tích cực về Pháp Luân Đại Pháp. Người bà con kể cho tất cả mọi người mà ông ấy biết về câu chuyện ông đã được cứu nhờ hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Ông ấy cũng kể cho họ nghe về việc vết thương của ông ấy đã lành lại nhanh chóng, và sự hồi phục thần kỳ sau hai ngày luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp.

Khi ông ấy bảo tôi rằng mọi người ai cũng kinh ngạc khi nghe trải nghiệm của ông thì tôi nói: “Anh đã làm rất tốt. Khi nói với mọi người về việc anh đã được thụ ích từ Đại Pháp thì có nghĩa là anh đang chứng thực Pháp – Pháp Luân Đại Pháp thật vĩ đại và siêu thường! Sư phụ đã cứu mạng anh nhiều lần. Có lẽ anh nên bắt đầu tu luyện Đại Pháp!”

Ông ấy đồng ý và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy nhờ tôi viết bài chia sẻ những trải nghiệm của ông và nói ông thật tâm biết ơn Sư phụ vì đã cứu mạng ông.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/24/414167.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/26/187984.html

Đăng ngày 16-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share