Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-08-2020] Ông Dương từng là một cảnh sát trưởng và sau đó ông trở thành quản lý của một công ty xây dựng sau khi về hưu. Chúng tôi đã quen biết nhau trong nhiều năm. Tôi làm việc cho một công ty bất động sản và công ty của chúng tôi đã phải đưa nhau ra toà vì tranh chấp hợp đồng.
Tháng 6 năm 2020, ông Dương đã gọi điện cho tôi và hẹn gặp nhau để nói chuyện. Trước đó tôi đã nói với ông về Pháp Luân Đại Pháp và giúp ông thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi đã nghĩ rằng ông muốn nói chuyện về việc tranh chấp hợp đồng. Ông có vẻ khẩn trương, vậy nên chúng tôi đã quyết định gặp nhau tại một nhà hàng vào ngày 6 tháng 7.
Sau khi chào hỏi, ông bắt đầu kể về quãng thời gian khó khăn của mình trong những năm vừa qua. Ông thậm chí còn cho tôi xem vết sẹo từ cuộc phẫu thuật gần đây của mình.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi bắt đầu:
Ông Dương: “Công ty chúng ta đã phải hầu toà trong nhiều năm. Trong suốt khoảng thời gian này, tôi đã trải qua một cuộc phẫu thuật và nó để lại cho tôi sáu vết sẹo. Bác sỹ khuyên tôi nên ăn ít lại, tôi chỉ nên ăn no cỡ 60% thôi.”
Tôi: “Cuộc đời là những niềm đau. Dường như không ai có thể có hơn ba ngày yên ổn.”
Ông Dương: “Nhìn tôi xem, tôi đã già rồi, nhưng anh thì chưa. Thật ra, trông anh còn trẻ hơn trước. Mỗi khi tôi gặp anh, tôi có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng tích cực. Chúng ta đã quen biết nhau hơn 10 năm và anh trông vẫn như trước. Mỗi lần nói chuyện với anh tôi cảm thấy rất vui.”
Tôi: “Tôi đã được thụ ích khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp; nó rất tuyệt vời và đó là lý do tại sao mọi người vẫn tiếp tục tu luyện bất chấp cuộc đàn áp đang diễn ra. Họ không bị ĐCSTQ lừa dối. Nếu Đại Pháp không tốt thì tại sao lại có nhiều người ở nhiều tầng lớp khác nhau tại Trung Quốc và trên thế giới muốn tu luyện đến vậy? Chúng ta đều cùng độ tuổi với nhau. Anh đã trải qua nhiều cuộc phẫu thuật trong một vài năm qua, nhưng tôi thì chưa từng bị bệnh trong suốt khoảng thời gian này. Anh không cảm thấy Đại Pháp thật màu nhiệm sao?”
Ông Dương: “Một người bạn chung lớp của tôi cũng là học viên Đại Pháp, mặc cho cuộc đàn áp của ĐCSTQ, anh ấy vẫn kiên định tu luyện. Sức khoẻ của anh ấy rất tốt và anh ấy không bao giờ phải dùng thuốc.”
Tôi: “Các học viên đều khoẻ mạnh sau khi luyện các bài công pháp và học các bài giảng Pháp, vậy nên họ không cần phải dùng thuốc. Chỉ có Đại Pháp mới có thể hoá giải những đau khổ và rắc rối trong cuộc sống của anh! Cuộc đời ngắn lắm và không dễ để có thể gặp được Đại Pháp! Đây hẳn là an bài để tôi và anh có thể gặp mặt và nói về việc này.”
Ông Dương: “Được, tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cũng sẽ khuyên vợ tôi cùng tu luyện. Cô ấy hiện đã được thăng chức lên làm Thư ký Ủy ban kiểm tra kỷ luật và Phó Giám đốc. Cô ấy sẽ nghỉ hưu trong một vài năm nữa và sau đó chúng tôi sẽ chuyển đến vùng phía nam Trung Quốc để tu luyện Đại Pháp mỗi ngày.”
Rõ ràng là ông Dương rất sợ cuộc đàn áp vì ông biết rõ bản chất tà ác của ĐCSTQ. Chúng tôi trao đổi rằng tôi sẽ tải các sách của Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Công), bao gồm cuốn Chuyển Pháp Luân và Đại Viên Mãn Pháp, vào một ổ đĩa USB để ông ấy có thể đọc nó bằng máy tính cá nhân.
Ông ấy rất hào hứng khi bắt đầu tập luyện và hỏi tôi rằng ông có thể làm gì trước khi nhận được chiếc USB đó. Tôi nói với ông ấy rằng hãy thường xuyên niệm câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”. Ông ấy đã lặp đi lặp lại câu đó nhiều lần để ghi nhớ vào trong tâm trí.
Vào buổi sáng hôm sau, ông Dương gọi cho tôi: “Tôi đã thầm niệm những chữ đó vào tối hôm qua và tôi đã ngủ rất ngon. Đã lâu lắm rồi tôi không cảm thấy thoải mái như vậy.” Vào buổi chiều, ông ấy đến văn phòng của tôi để lấy chiếc USB và chúng tôi tiếp tục nói chuyện trong vài giờ sau đó.
Ông Dương đã gọi cho tôi lần nữa vào ngày 15 tháng 7: “Sau khi rời khỏi văn phòng của anh vào đêm hôm đó, tôi đã lái xe xuyên qua một khu rừng tối. Lúc đó trời đang bão và sấm chớp ầm ầm. Tôi đã rất hoảng sợ, chân tôi run rẩy và tim tôi bắt đầu đập liên hồi. Tôi lo lắng rằng cơ thể của tôi sẽ không chịu đựng nổi áp lực. Vậy nên tôi bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Dần dần tôi đã bình tĩnh lại và tôi không còn sợ nữa. Thân thể tôi tràn đầy năng lượng và tôi đã trở về nhà an toàn. Tôi thật sự không biết phải nói như thế nào.”
Tôi hỏi: “Anh đã đọc sách chưa?” “Rồi, cuốn sách thật tuyệt vời! Tôi đã đọc nó bằng máy tính một vài ngày trước. Giờ đây tôi đã hiểu rằng tìm được Đại Pháp là một điều may mắn đối với tôi. Cảm ơn anh rất nhiều!” Tôi nói với ông ấy rằng đừng cảm ơn tôi mà hãy cảm ơn Sư phụ Lý.
Sau khi nói chuyện với ông Dương, mắt tôi ngấn lệ vì tôi nghĩ đến sự từ bi vô hạn của Sư phụ. Chúng ta không thể nào tưởng tượng được những khổ nạn mà Ngài đã phải gánh chịu để cứu độ con người thế gian. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự biết ơn của tôi đối với Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/8/410184.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/14/187805.html
Đăng ngày 11-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.