Bài viết của Khiết Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-08-2019] Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có được những cải thiện to lớn cả tâm lẫn thân và tiêu chuẩn đạo đức cũng liên tục thăng hoa trở lại. Trong công việc, trong gia đình và trong cuộc sống hàng ngày, tôi đều chia sẻ vẻ đẹp của Đại Pháp với mọi người.
Thiện đãi với học sinh
Tôi là một giáo viên tiểu học. Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nỗ lực ước thúc bản thân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Tôi không cầu danh không cầu lợi. Tôi tình nguyện dạy kèm miễn phí và mua dụng cụ học tập cho học sinh. Tôi thường giảng cho học sinh của tôi nghe làm thế nào để trở thành người tốt khiến cho chúng có thể lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc.
Một năm nọ, có năm em học sinh từ một nông trại miền núi xa xôi chuyển đến trường tôi. Tụi nhỏ có thành tích học tập kém, được phân về các lớp học khác nhau, nhưng không giáo viên nào muốn tiếp nhận. Trưởng khoa đến hỏi tôi: “Chúng ta có thể làm gì với những đứa trẻ này? Hoàn cảnh gia đình của chúng khá khó khăn. Tụi nhỏ học không tốt và không giáo viên nào muốn nhận.” Ông ấy ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nói với tôi: “Xin lỗi chị, nhưng tôi muốn nói với chị rằng chúng tôi sẽ giao năm đứa trẻ này cho chị. Đó là vì trong những năm qua, chúng tôi đã giao cho chỉ đủ kiểu học sinh bướng bỉnh và chị đã làm rất tốt, giải quyết những khó khăn cho nhà trường. Sau khi cân nhắc tới lui, chúng tôi cảm thấy rằng chị có khả năng đảm đương việc này.”
Lãnh đạo và đồng nghiệp đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi là một người tu luyện, và tôi cần nghĩ đến người khác trước. Tôi nói với lãnh đạo rằng tôi sẽ vui vẻ nhận tụi nhỏ này vào lớp tôi chủ nhiệm.
Trong lớp, tôi giảng về giá trị đạo đức và truyền tải nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn cho học sinh. Tôi dạy chúng làm thế nào để làm người tốt. Năm học sinh mới này đã học rất tốt trong nhiều năm.
Dịp Tết nguyên đán, tôi tình cờ gặp lại bố của một học sinh cũ, đang bán kẹo ở siêu thị. Gặp tôi ông ấy rất vui, ông ấy bắt tay tôi và tặng tôi một ít bánh kẹo, nhưng tôi không nhận và mua của ông ấy một ít. Sau đó, ông ấy hỏi tôi liệu có thể bảo ban con trai ông ấy được không. Đứa trẻ này suốt ngày lên mạng chơi game. Ông ấy biết rằng con trai sẽ nghe lời tôi. Tôi nhớ tới cậu bé này khi còn học tiểu học. Đó là một đứa trẻ ngoan, có kỷ luật và học giỏi. Hiện giờ, cậu là học sinh cấp hai và tôi không còn dạy cậu nữa. Nhưng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi không thể khoanh tay đứng nhìn khi thấy một đứa trẻ cần giúp đỡ. Tôi nói với người bố rằng tôi sẽ thử một lần.
Chúng tôi đến gặp cậu con trai, cậu bé mừng đến nỗi vừa thấy tôi đã ngay lập tức tặng tôi một túi kẹo ngon. Sau khi nói chuyện một lúc, cậu bé cúi đầu xuống và nói: “ Cô giáo, em không còn thích đi học nữa. Cả ngày em chỉ toàn là đi học và học thêm. Em không có thời gian cho bản thân mình nữa.” Tôi nói với em ấy về Pháp Luân Đại Pháp và ĐCSTQ đã bức hại những người tu luyện như thế nào. Em ấy đồng ý thoái Đội, một tổ chức của ĐCSTQ. Tôi bảo em ấy hãy nhẩm trong tâm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi nói rằng những từ này sẽ giúp em loại bỏ các tật xấu và em sẽ có tương lai tốt đẹp. Sau đó, tôi nghe thấy em ấy đã được nhận vào một trường cấp hai tốt.
Hoà thuận với gia đình
Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi sống với nhà chồng tôi và tôi làm tất cả mọi công việc trong nhà. Khi bố chồng qua đời, mẹ chồng tiếp tục sống với chúng tôi hơn ba mươi năm. Mẹ có 5 người con đều khá giả. Lương hưu của bà cũng thoải mái. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi thiện đãi với mọi người, luôn đặt lợi ích của người khác lên trước và coi nhẹ được mất cá nhân. Trong suốt những năm qua, tôi chưa bao giờ so đo với các anh chị em bên chồng, những người vốn không hỗ trợ tài chính gì cho mẹ. Tôi tập hợp mọi người cùng nhau và phần lớn thời gian đó, tôi chuẩn bị bữa tối mỗi dịp Lễ, Tết. Thỉnh thoảng tôi giảng chân tướng khi chúng tôi quây quần ăn tối cùng nhau. Mọi người bên gia đình chồng tôi đều đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Chị chồng tôi thường nói với gia đình chị rằng chị rất cảm kích khi thấy tôi chăm sóc mẹ chị rất tốt. Chị đề nghị rằng họ sẽ đến thăm mẹ nhiều nhất có thể; đến nay chị đã 85 tuổi. Mọi người nhận thấy rằng chúng tôi có một gia đình hạnh phúc và hòa thuận.
Một buổi tối khi ăn tối cùng các đồng nghiệp, chúng tôi nói về việc chăm sóc người lớn tuổi. Một người nói: “Mẹ tôi rất khó chiều. Bà không thích cái này hay cái khác.” Một người khác nói: “Bố tôi cũng thế. Ông than vãn món này không ngon còn món kia không đủ mềm.” Rồi một người khác nói: “Chúng tôi sẽ không sống cùng con cái khi chúng tôi già đi.’ Một đồng nghiệp còn nhấn mạnh rằng họ thà thuê giúp việc chăm sóc người già còn hơn là tự làm. Tất cả họ đều quay sang tôi và nói: “Chúng tôi thực sự nể phục chị. Chúng tôi chăm sóc bố mẹ chúng tôi và họ đều ở xa. Còn chị thì sống chung với bố mẹ chồng trong nhiều năm! Làm sao mà chị có thể làm được điều đó? Chị vẫn còn trẻ và còn quá lạc quan. Chúng tôi chưa bao giờ thấy chị buồn.” Tôi đáp: “Đó là vì tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn.”
Một vài người nói: “Xem ra tôi cũng cần tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp từ chị rồi. Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!”
Số phận của chồng tôi đã được thay đổi
Sau khi kết hôn, chồng tôi chuyển công tác. Công việc mới yêu cầu anh ấy phải ra ngoài ăn uống với khách hàng. Cuối cùng anh bị nghiện rượu. Khi không có rượu anh ấy sẽ không ăn cơm được. Cuối cùng, anh ấy uống rượu như uống nước và anh ấy sẽ tự mình tìm rượu mà uống. Vì thế, anh ấy say xỉn cả ngày. Khi say, anh ấy làm đủ thứ việc, kể cả mắng chửi và đánh đập mọi người. Anh ấy thường xuyên hét lên với tôi: “Tôi muốn giết cô.” Khi anh ấy đi làm, đồng nghiệp không muốn ở cùng phòng với anh ấy.
Gia đình chúng tôi cũng e sợ anh ấy. Anh ấy bị bỏ một mình. Dĩ nhiên anh ấy cũng cư xử với tôi khá tệ, quá tệ đến nỗi tôi thậm chí không thể kể về việc đó. Mọi người ai ai cũng khuyên tôi nên ly hôn. Nhưng vì con cái còn quá nhỏ nên tôi không muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này. Cuộc sống khổ cực nhưng tôi đã kiên nhẫn và hàng ngày đều đi làm.
Khi chồng tôi say rượu và gây chuyện giữa đêm, tôi thường đi ra ngoài và đi bộ một mình trên đường mà không muốn về nhà vì sợ anh ấy sẽ giết tôi.
Tôi đi bộ nhiều đến nỗi chân tôi sưng phồng và thường xuyên rớm máu. Thời gian mùa Đông tôi sẽ đến ở nhờ nhà một học viên. Bất kể là ở trong nhà hay ở ngoài, ngày hay đêm, không có nơi nào bình yên.
Nghiện rượu khiến sức khỏe của chồng tôi bị hủy hoại. Anh ấy vô cùng gầy gò, đi loạng choạng và liên tục té ngã. Anh ấy lấy mẩu thuốc lá cháy dở đốt vào da của anh ấy. Anh ấy gần như bị mất việc vì chỗ làm muốn sa thải anh ấy. Nhưng tôi sẽ không bỏ rơi anh ấy. Cuối cùng, người quản lý nói rằng họ sẽ cho anh ấy một cơ hội cuối cùng. Nhưng cái “cuối cùng” này đã lặp lại nhiều lần.
Chồng tôi gần như chết đi sống lại nhiều lần vì uống quá nhiều. Có lần, một bệnh viện đã cứu chữa cho anh ấy. Lần khác, trong khi trực ca đêm, anh ấy đi ra ngoài và uống suốt đêm. Đó là một đêm Đông lạnh lẽo và có tuyết rơi. Anh ấy uống nhiều đến nỗi mất cả ý thức và té ngã xuống đất. Hôm sau khi người ta mở cửa nhà ra ngoài, họ phát hiện thấy chồng tôi đang nằm trên tuyết, gần như đông cứng lại. Họ nhận ra anh ấy và khẩn cấp báo cho tôi. Tôi đánh thức con trai và nhờ một người hàng xóm phụ giúp.
Khi chúng tôi tìm thấy chồng tôi, đôi mắt anh ấy dại đi và cả người anh ấy ướt đẫm nước tiểu. Cơ thể anh ấy cứng lại và sau đó anh ấy hoàn toàn bất tỉnh. Chúng tôi kéo anh ấy lên xe để về nhà. Trên đường về nhà của chúng tôi, tôi liên tục cầu xin Sư phụ cứu chồng tôi. Chúng tôi không thể để anh ấy chết.
Khi chúng tôi về nhà, tôi không đặt chồng lên chiếc giường được sưởi bằng gạch nóng, vì cả tay và chân của anh ấy đều không thể uốn cong. Tôi dùng một chiếc kéo để cắt bỏ quần áo. Đôi giày của anh dính chặt vào chân, vì vậy tôi đã dội nước lạnh lên chúng. Sau một lúc tôi có thể cởi bỏ nó ra. Tôi dùng nước lạnh để chà xát cơ thể anh ấy và để chân anh ấy ngâm trong đó. Tay tôi lạnh cóng. Dần dần, chồng tôi cũng tỉnh lại. Anh có thể mở mắt và ngọ nguậy các ngón tay. Tình trạng này kéo dài cả ngày. Cuối cùng anh ấy cũng tỉnh dậy vào ban đêm. Nếu anh ta được đưa đến bệnh viện hoặc quấn chăn trên chiếc giường nóng, tôi tin rằng anh sẽ chết. Sau đó anh không có bất kỳ di chứng nào. Sau đó mọi người nói rằng tôi đã cứu anh ấy sống lại. Kỳ thực, đó là Đại Pháp đã cứu chồng tôi. Chúng tôi đã chứng kiến thần tích của Đại Pháp!
Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, thiện đãi với chồng và chăm sóc anh ấy bất kể là anh ấy có chửi mắng tôi thế nào đi nữa. Tôi không bỏ rơi anh ấy. Khi anh ấy tỉnh táo, tôi kể cho anh ấy nghe về vẻ đẹp của Đại Pháp. Sau đó tôi sẽ nói với anh ấy rằng nếu anh tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt thì số phận của anh sẽ thay đổi. Tôi cảm thấy anh ấy đáng thương thay vì bỏ rơi anh ấy. Tôi liên tục cầu xin Sư phụ cứu anh ấy và giúp anh ấy bỏ rượu. Dần dần, anh ấy uống càng ngày càng ít.
Khi tỉnh táo, anh ấy nói: “Anh không muốn uống nữa. Khi anh uống quá nhiều, anh khổ thân và gia đình chúng ta cũng khổ. Anh nợ em rất nhiều. Suốt bao nhiêu năm em đã không bỏ rơi anh. Mỗi khi anh sắp mất mạng, luôn luôn có em cứu anh. Nếu em không có ở đó, anh bây giờ đã chết rồi.” Tôi nói rằng là Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ của chúng ta đã cứu anh ấy.
Tôi khích lệ anh ấy nói: “Lần sau khi muốn uống rượu, trong tâm anh hãy cầu xin Sư phụ trợ giúp anh. Hãy lặp lại, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Chỉ khi anh tinh vào Đại Pháp, số phận anh sẽ thay đổi và anh có thể hết nghiện rượu.” Dần dần, anh ấy đã ngừng uống và sức khỏe ngày càng tốt hơn. Khoảng mùa thu năm 2017, anh ấy đã bỏ rượu hoàn toàn.
Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi số phận của chồng tôi. Không chỉ anh bỏ rượu thành công mà còn lấy lại được sức khỏe tốt. Tâm tính của anh hoàn toàn thay đổi. Anh đã từng rất nóng nảy nhưng hiện giờ anh ấy nhẹ nhàng, cẩn trọng, quan tâm và tử tế với người khác. Hiện nay gia đình chúng tôi thực sự hạnh phúc.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/24/390498.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/21/186868.html
Đăng ngày 14-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.