Bài viết của Thanh Hinh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-08-2020] Tôi hiện 65 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi từng là người độc đoán, ôm giữ đủ mọi chấp trước. Tôi không biết tu thế nào và tâm tranh đấu của tôi rất mạnh.
Tối ngày 6 tháng 4 năm 2020, sau khi cãi nhau với các con gái, tôi hơi khó chịu một chút khi đi ngủ. Khi chuông báo thức reo lúc 3 giờ 10 phút sáng, tôi thức dậy để luyện công và bị ngã. Đầu tôi đập xuống sàn.
Cơ thể tôi rất nặng, đầu não trống rỗng. Nửa thân bên trái, chân và cánh tay trái của tôi dường như bị liệt. Tôi nhớ rằng bố tôi từng bị đột quỵ ở tuổi 53, hai dì và chú của tôi cũng đã qua đời vì đột quỵ. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng suy nghĩ này không đúng. Tôi thì khác, vì tôi là một học viên Đại Pháp, Sư phụ Lý sẽ cứu tôi.
Sư phụ giảng:
“Chân Thiện Nhẫn tam tự thánh ngôn Pháp lực vô hạn
Pháp Luân Đại Pháp hảo chân niệm vạn kiếp tức biến”
(Tông của Vạn Pháp, Hồng Ngâm IV)Diễn nghĩa:
“Ba chữ thánh ngôn “Chân Thiện Nhẫn” có vô hạn Pháp lực
Chân niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” lập tức biến đổi vạn kiếp”
Tôi lặng lẽ niệm liên tục: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và cầu xin Sư phụ cứu mình. Tôi tự nhắc bản thân rằng tôi là một vị thần và tôi sẽ không bao giờ thừa nhận bức hại của cựu thế lực. Mặc dù có thiếu sót, nhưng tôi sẽ chính lại bằng Pháp. Tất cả giả tướng sẽ biến mất. Tôi sẽ không bao giờ làm Sư phụ và Đại Pháp thất vọng. Bởi vì nhiều người biết tôi tu luyện Đại Pháp, tôi phải đứng dậy.
Em gái tôi (cũng là đồng tu) và một học viên khác đã thông báo các học viên phát chính niệm cho tôi.
Con gái tôi hỏi chồng tôi xem cháu có nên đưa tôi tới bệnh viện không. Ông nói: “Không nên. Chúng ta nên tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Hãy để bà ấy bên Sư phụ.” Chồng tôi không phải là một học viên, nhưng ông luôn ủng hộ tôi tu luyện. Đôi khi, ông học Pháp với tôi nhưng không luyện công. Vào thời điểm quan trọng này, đối với chồng tôi mà nói những gì ông làm đã giúp ông tự đặt định một vị trí tốt trong tương lai. Sau đó, khi có thời gian, ông sẽ học Pháp cùng tôi. Khi các học viên đến, ông sẽ để tôi học Pháp cùng họ.
Tôi muốn học Pháp, nhưng không thể ngồi thẳng và phải dựa vào giường. Khi phát chính niệm, đầu não của tôi trống rỗng – tôi vẫn không thể nhớ được gì. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp loại bỏ tất cả các nhân tố tà ác can nhiễu đến tôi từ không gian khác.
Tôi kiên quyết luyện công. Vì nửa thân bên trái của tôi bị liệt, nên tôi luôn bị mất thăng bằng. Mỗi lần cố gắng đứng dậy, tôi đều bị ngã. Tôi bị bầm tím khắp người. Khuỷu tay trái của tôi phải chống lên sườn trái. Khi thở, nó thực sự rất đau.
Vào ban đêm, tôi không thể trở mình. Tôi không thể kéo chăn bông lên bằng tay trái. Khi cầm thứ gì đó bằng tay trái, tôi không biết làm sao để thả nó ra hay đặt nó xuống. Tôi cũng rất khó kiểm soát cảm xúc của mình. Có lúc tôi khóc, lúc sau lại cười. Tôi không thể cầm bát để ăn và phải ăn bằng thìa. Khi vào phòng tắm, tôi không thể kéo quần xuống vì tôi gặp khó khăn khi sử dụng tay trái. Tôi đã gặp khó khăn khi tự mình đứng dậy. Và khi đứng dậy với rất nhiều khó khăn, tôi không thể nằm xuống. Đồng thời, tôi cũng ngại gọi điện nhờ em gái đến giúp.
Khi có thể ngồi dậy, tôi bắt đầu học ba bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Khi tôi thực hiện động tác thứ nhất “Di Lặc thân yêu (Di Lặc duỗi lưng)” của bài công pháp thứ nhất, mặc dù tôi không thể nhấc tay trái lên, nhưng tôi đã làm hết sức có thể. Khi luyện bài Pháp Luân Trang Pháp, tôi phải dựa vào tường. Khi không thể giữ được tư thế nữa, tôi phải hạ tay xuống. Trong bài công pháp thứ ba, Quán Thông Lưỡng Cực Pháp, khi tôi quên đưa tay trái lên, em gái tôi đã giúp tôi. Đối với bài công pháp thứ tư, Pháp Luân Chu Thiên Pháp, khi đang cúi xuống, tôi loạng choạng chúi về phía trước và ngã. Nhưng tôi vẫn cố gắng đứng dậy và hoàn thành bài công pháp. Trong bài công pháp thứ năm, sau khi ngồi được một lúc, đầu tôi gục xuống, ngả xuống chân và ngủ thiếp đi.
Chín ngày sau, chân tôi rất khỏe và tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng Sư phụ đang ở bên cạnh mình. Tôi đã cầu xin Ngài gia trì cho tôi và tôi có thể thấy được sự cải biến của mình qua mỗi ngày. Tôi luyện công hai lần và học ba bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Tôi ngộ ra được nhiều Pháp lý. Tôi đã hoàn toàn bình phục sau 15 ngày.
Đối với ma nạn nghiệp bệnh nặng nề như vậy, nếu không được Sư phụ gia trì, có lẽ tôi sẽ không bao giờ đứng vững được.
Thông qua học Pháp và hướng nội, tôi đã tìm ra nguyên nhân sâu xa của những ma nạn to lớn này: Chính là vì tôi đã nuôi dưỡng quá nhiều quan niệm và chấp trước, chẳng hạn như tâm lý hiển thị, tâm hoan hỷ, tâm tranh đấu, sợ hãi, chấp trước sắc dục ẩn sâu, tâm tò mò, v.v.. Trong dịp Tết Nguyên đán, khi dịch bệnh bùng phát, tôi đã xem tin tức hải ngoại của Đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV) hoặc tin tức trong nước trên điện thoại di động. Tôi đã không nghiêm túc học Pháp hay phát chính niệm.
Tôi là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, đi được đến ngày hôm nay chính là nhờ đi theo Sư phụ. Chính Sư phụ đã cứu tôi khỏi địa ngục. Sư phụ đã giúp tôi hoàn trả nợ nghiệp từ kiếp này qua kiếp khác, kể cả những món nợ đối với các chư thần. Sư phụ đã gạch tên của chúng ta ra khỏi địa ngục, và chúng ta không còn thuộc về chúng sinh trong Tam giới nữa.
Tôi sẽ bước đi thật tốt trên con đường của mình và trân quý sinh mệnh mới mà Sư phụ đã ban cho tôi, luôn hướng nội, tu xuất vị tha và đánh thức lương tri của nhiều chúng sinh hơn nữa!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/17/410599.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/5/188114.html
Đăng ngày 23-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.