Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Châu Âu

[MINH HUỆ 31-10-2020] Tôi đã dịch bài cho Minh Huệ được vài năm — từ dịch các bài viết của các Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm, thư ủng hộ từ các thành viên quốc hội, đến các bài báo cho trang web Minh Huệ tiếng Pháp.

Sau khi thỉnh thoảng rời đi, tôi tiếp tục trở lại viết bài cho trang web Minh Huệ tiếng Pháp. Cuối cùng, vào năm 2018, tôi đã thực sự trở lại. Tôi mất đến 20 năm để cuối cùng có thể ổn định lại và nhận ra rằng dự án này là sứ mệnh của tôi. Đến hôm nay tôi đã giữ một vai trò trong một dự án quan trọng của Minh Huệ – là vai trò mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đạt được. Rất nhiều điều đã xảy ra trong 20 năm qua.

Tôi là một kỹ sư, sau đó làm công việc như một nhà báo và sau đó là bán hàng. Tất cả những kinh nghiệm này đã cho tôi nhiều kỹ năng, nhưng tính cách của tôi đã khiến tôi không thể vận dụng chúng. Tôi đã nghĩ rằng mình không giỏi trong việc lãnh đạo một nhóm và thay vào đó tôi nghĩ rằng tôi phù hợp làm theo mệnh lệnh hơn. Nhưng tôi khá giỏi quản lý các chi tiết công việc hàng ngày một khi ai đó định hướng công việc.

Trong một thời gian dài, tôi không nghĩ rằng mình đã tu luyện đủ tinh tấn để trở thành trưởng nhóm trong bất kỳ dự án nào của Đại Pháp. Tôi biết mình nên làm tốt hơn trong việc học Pháp, phát chính niệm và nâng cao nhận thức về cuộc bức hại cho công chúng. Tôi đã nghĩ mình khiêm tốn, mặc dù tôi biết mình có khả năng.

Nhận ra tầm quan trọng của Minh Huệ

Việc tham gia của tôi đối với Minh Huệ là không liên tục vì tôi không hiểu hết được tầm quan trọng của trang web. Nhìn bề ngoài, không có hậu quả gì nếu công việc hoàn thành kém chất lượng hoặc không hoàn thành. Không có thời hạn xuất bản theo kiểu báo chí hay sự giám sát liên tục từ những người giám sát.

Ngay sau khi tôi trở lại dự án Minh Huệ tiếng Pháp vào năm 2018, Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã được tổ chức tại Washington D.C. Tôi thường tham dự những sự kiện như vậy cùng mẹ và ở lại với bà. Điều phối viên nhấn mạnh rằng tôi nên ở lại với nhóm trong lần này.

Một mặt, tôi rất vui khi có thể tự mình di chuyển. Nhưng mặt khác, tôi rất ngại thay đổi thói quen của mình. Tôi không nhận ra tầm quan trọng của việc gặp gỡ trực tiếp với các thành viên khác trong nhóm. Rốt cuộc, chúng tôi đã làm việc và phối hợp rất tốt với nhau từ xa.

Tôi chỉ biết địa chỉ email của các học viên mà tôi đã làm việc cùng. Cuộc gặp mặt trực tiếp này với họ cho phép tôi gắn kết bản thân trong dự án. Trong vài ngày ở Washington, D.C., tôi đã gặp mặt các thành viên chủ chốt của nhóm, bao gồm cả người phụ trách biên tập.

Tôi cũng đã gặp một thành viên mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và có thể thông dịch đồng thời bằng ba ngôn ngữ. Quan trọng nhất là tôi đã gặp được điều phối viên chung của dự án. Chúng tôi đã nói chuyện về cuộc sống hàng ngày. Tôi sống khá cách biệt và xa so với các thành viên khác trong nhóm. Thông qua cơ hội gặp mặt dự án trở nên rất có ý nghĩa. Cuối cùng, tôi thực sự thấy được sứ mệnh của mình.

Sư phụ đẩy tôi về phía trước

Tôi cũng nhận thức được các vấn đề trong nhóm. Tất cả chúng tôi, bao gồm cả điều phối viên chung, đã có những chia sẻ sâu sắc. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy rằng tôi vẫn nhận thức được các vấn đề mặc dù tôi không tham gia. Tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tham gia vào việc điều phối. Tôi đã trốn tránh và dùng sự non trẻ cũng như trạng thái tu luyện không đầy đủ của mình để làm cái cớ. Tôi nghĩ tôi không muốn phô trương.

Một cuộc họp khác sẽ được tổ chức vào năm sau. Tôi rất ngại đi vì xa và đi lại tốn kém. Ngoài ra, đối với tôi không có Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện nào có thể giúp chuyến đi này trở nên “xứng đáng”.

Tôi không có việc làm hay tiền bạc nhưng tôi có thời gian. Tôi không biết chồng tôi sẽ nghĩ gì. Cuối cùng, tôi cũng quyết định tham dự cuộc họp sau sự nài nỉ của điều phối viên và với sự khuyến khích của chồng tôi.

Cuộc họp đã mang lại nhiều thay đổi và điều chỉnh cho hoạt động của nhóm. Tôi quen thêm nhiều thành viên trong nhóm và chúng tôi đều viết bài chia sẻ để chia sẻ với nhau. Sau khi các hoạt động được tổ chức lại, tôi trở thành thành viên của nhóm quản lý.

Tôi cảm thấy vô cùng vinh dự, nhưng cũng nhẹ nhõm vì tôi chỉ là một thành viên của đội với những trách nhiệm tương đối nhẹ nhàng. Chúng tôi chỉ phải gặp nhau mỗi tuần một lần — vì vậy điều này không làm gia tăng khối lượng công việc của tôi. Bề ngoài tôi vẫn khiêm tốn và tránh phô trương, nhưng sự thật là tôi không muốn có bất cứ trách nhiệm nào.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp mà, khẳng định là vất vả, bởi vì trách nhiệm lịch sử đã giao phó cho chư vị một gánh nặng lớn như vậy, sứ mệnh lịch sử khiến chư vị vào thời khắc then chốt ắt phải gánh nổi trách nhiệm lịch sử này.”(“Thế nào là đệ tử Đại Pháp” Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2011**)

Có một số thay đổi sau Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tại New York vào năm 2019. Điều phối viên mới gặp khổ nạn, hai người khác và tôi được yêu cầu gánh vác trách nhiệm của anh ấy.

Đáng lẽ ra việc này chỉ là tạm thời, chỉ đợi học viên đó vượt qua khổ nạn. Nhưng thật khó để tôi thoát khỏi sứ mệnh của mình, và trách nhiệm mà tôi phải đảm nhận cuối cùng đã bắt kịp tôi.

Về mặt con người, tôi rất tự tin rằng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng về mặt tu luyện, tôi không được tự tin như vậy. Tôi sợ rằng sự thiếu tinh tấn của mình sẽ ảnh hưởng đến dự án. Tôi không nghĩ rằng tôi đang ở gần tầng thứ tu luyện để phụ trách một dự án chứng thực Đại Pháp quan trọng như vậy.

Sư phụ giảng:

“Có thể nhận thức được đã là tiến bộ lớn rồi. Tu luyện chính là như vậy; khi chư vị không ngừng nhận thức ra chỗ thiếu sót của mình, chư vị cũng là đang đề cao; tuy nhiên bản thân có thể kiên định như thế nào mới là điều trọng yếu nhất sao cho đi tiếp đoạn đường sau này cho tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)

Về công việc và tu luyện, tôi phải siêng năng. Sư phụ đã sắp xếp mọi thứ rồi. Tôi đã thỏa mãn với bản thân và truy cầu sự thoải mái. Vì vậy, những dự án tôi có thể hoàn thành là những dự án được yêu cầu bởi ai đó hoặc có thời hạn. Sự cấp bách đã thúc đẩy tôi tiến về phía trước.

Bây giờ tôi có một vị trí quan trọng trong nhóm và tôi không thể trốn chạy mãi nữa. Điều duy nhất tôi cần làm là tinh tấn tu luyện để sự thành công trong tu luyện của tôi tỷ lệ thuận với trách nhiệm mà tôi gánh vác.

Tôi luôn nghĩ rằng thật khó để dậy sớm vào buổi sáng. Nhưng bây giờ tôi có một lý do cụ thể để làm như vậy. Sau khi trang web được nâng cấp, tôi có cả buổi sáng để đọc một bài giảng của Sư phụ và luyện công.

Trạng thái tu luyện của tôi được khảo nghiệm

Tôi dần dần bắt đầu làm những việc khác ngoài học Pháp và luyện công. Một ngày tôi nhận thấy rằng tôi bị rụng tóc. Nhà tạo mẫu tóc của tôi ngạc nhiên hỏi tại sao lại như vậy. Mọi người xung quanh nghĩ rằng tôi có lẽ đã quá lo lắng.

Một đêm nọ, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi, “Rụng tóc không phải là rời xa Pháp bằng tiếng Trung sao? Có phải tôi bị rụng tóc vì tôi đang rời xa Pháp?“ Tôi ngộ ra rằng tôi nên tu luyện tinh tấn.

Tôi tham gia một nhóm học Pháp vào buổi sáng, điều này không ảnh hưởng đến công việc của tôi. Ngay khi chúng ta ngộ ra điều gì đó, Sư phụ sẽ sắp xếp một cuộc khảo nghiệm để xem chúng ta có kiên định hay không.

Không có học viên nào sống gần tôi. Tôi làm việc tại nhà, vì vậy tôi không gặp nhiều người và hiếm khi có cơ hội để nâng cao tâm tính của mình thông qua các xung đột cá nhân.

Khi tôi bắt đầu học Pháp thường xuyên, tôi bắt đầu có xích mích với một thành viên khác trong nhóm. Tôi đã phải đối mặt với khó khăn thực sự đầu tiên của mình với tư cách là người phụ trách. Lần đầu tiên tôi cố gắng giải quyết xung đột bằng biện pháp của con người. Tôi đã phản đối, tranh luận và bác bỏ các lập luận của học viên khác. Tôi chỉ ra những sai sót trong nhận xét của anh ấy, v.v … Tôi nghĩ rằng trong nhiều năm qua, không ai cho anh ấy sự phản hồi rõ ràng và hợp lý như vậy. Sau khi tôi tranh luận với anh ấy, anh ấy cuối cùng cũng đồng ý với tôi.

Cách làm này đã thất bại hoàn toàn. Với sự giúp đỡ của hai đồng tu phụ trách, tôi nhận ra rằng tranh cãi sẽ chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Tôi nhận ra rằng mặc dù chúng tôi cố gắng chuyên nghiệp hóa việc quản lý như một doanh nghiệp thông thường, nhưng dự án Đại Pháp của chúng tôi không giống với mô hình một doanh nghiệp thông thường. Khi xung đột phát sinh, chúng không thể được giải quyết hoàn toàn bằng biện pháp của con người, mà chỉ bằng cách nâng cao tâm tính của chúng ta.

Sư phụ giảng:

“Khi vấn đề xuất hiện, [ấy] là bản thân bướng bỉnh cứng đầu với Pháp Lý. Hãy tìm xem chỗ vấn đề ở đâu bỏ cái cục bướng bỉnh đó đi, và thuận theo Lý. Phương thức tốt nhất chính là khi gặp sự việc nào đó thì đừng đẩy về phía trước, húc về phía trước, truy đuổi để giải quyết, mà là bỏ cái tâm đó đi, thoái lùi một bước, và giải quyết. (vỗ tay) Hễ có chuyện liền muốn chỉ ra ai đúng ai sai, rằng đó là vấn đề của người này hay vấn đề của người kia, rằng tôi làm thế này thế này; nhìn ngoài thì thấy tựa như đang giải quyết mâu thuẫn, nhưng trên thực tế thì một chút cũng không; nhìn ngoài thì thấy rất lý trí, kỳ thực một điểm lý trí cũng không; chưa hề thoái lùi một bước và hoàn toàn vứt bỏ cái tâm ấy đi để suy xét vấn đề.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thủ đô Mỹ Quốc [2006])

Vì vậy, tôi bắt đầu hướng nội, và tôi nhận ra rằng tranh luận với học viên khác thực sự là hướng ngoại, mặc dù có vẻ như tôi đang tranh luận dựa trên Pháp. Cách duy nhất để cân nhắc một cách tổng thể toàn diện là thoái lùi một bước và tu luyện bản thân thật tốt. Tôi đã chia sẻ suy nghĩ của mình với các học viên phụ trách khác, và chúng tôi đã tiến hành theo cách đó. Vấn đề hiện đã được giải quyết và tôi được đánh giá cao về khả năng phối hợp trong nhóm.

Tôi chỉ mới đạt được những hiểu biết này gần đây và tôi cảm thấy rằng tôi vẫn đang trong giai đoạn bắt đầu tìm hiểu vai trò mới của mình. Tôi cảm ơn điều phối viên cũ người đã kéo và thúc đẩy tôi trở lại với dự án này. Nếu không có anh ấy, có lẽ tôi đã không bao giờ thực hiện được đến bước này.

Ở đây, tôi muốn cảm ơn anh ấy một lần nữa vì những lời khuyên mà anh ấy vẫn dành cho tôi, ngay cả khi những chấp trước của tôi đôi khi khiến tôi không thể tiếp nhận nó một cách tử tế.

Cảm tạ Sư phụ đã cho phép con cuối cùng trở nên gắn kết với dự án này để có thể tinh tấn tu luyện. Cảm ơn các đồng tu đã cho tôi một môi trường để tu luyện bản thân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/31/414326.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/9/188181.html

Đăng ngày 17-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share