Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-08-2020] Sự bùng phát của đại dịch virus Vũ Hán (virus Trung Cộng) đã khiến cho cả những con phố sầm uất nhất của Trung Quốc cũng trở nên vắng vẻ như những thành phố ma, người dân hoảng sợ tột độ. Không một bóng người trên đường phố. Làm thế nào để các học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta có thể đi giảng chân tướng? Chúng ta nên đi đâu để giảng cho mọi người đây?

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã lợi dụng tình hình đại dịch virus Vũ Hán như một cái cớ để kiểm soát người dân trên diện rộng. Camera được lắp đặt khắp nơi, đặc biệt ở những nơi có học viên Pháp Luân Đại Pháp sinh sống. Hệ thống nhận diện khuôn mặt cũng được thiết lập.

Từ Pháp mà Sư phụ giảng, tôi ngộ ra rằng đại dịch “Virus Trung Cộng” là Thần an bài. Nó đặc biệt nhắm đến những người đứng cùng hàng ngũ với ĐCSTQ và không có ảnh hưởng gì đến những người tu luyện chúng ta. Trong thời gian trọng yếu này, chúng ta cần tiếp tục làm tốt ba việc. Thời gian để đệ tử Đại Pháp tu luyện và chứng thực Pháp còn lại rất ngắn, vì vậy chúng ta cần khẩn trương đi cứu người. Sư phụ Lý bảo hộ tất cả các học viên, vậy chúng ta còn sợ điều gì nữa?

Sư phụ giảng:

“Nhưng [vấn đề] có hay không cái tâm lo sợ, lại chính là kiến chứng cho sự phân biệt giữa người và Thần của người tu luyện, là chỗ khác biệt giữa người tu luyện và người thường, là việc mà người tu luyện nhất định phải đối diện, là nhân tâm lớn nhất mà người tu luyện cần phải bỏ”. (Học Pháp cho tốt, vứt bỏ nhân tâm sẽ không khó – Tinh tấn yếu chỉ 3)

Khi sợ hãi, tâm từ bi của chúng ta sẽ bị ức chế. Vậy thì làm sao chúng ta có thể nghĩ đến việc con người đang phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ và những nguy hiểm mà họ phải đối mặt? Sư phụ giảng rằng 90% con người thế gian là các vị Thần đến từ tầng thứ rất cao. Tuy nhiên, một số họ đã quên đường về, một số mê lạc trong cõi người thường và một số đã đi sang phía phản diện. Chúng ta cần phải nhanh chóng đánh thức và cứu họ.

Tôi phụ trách việc in tài liệu Đại Pháp ở địa phương và các vùng lân cận. Tôi cũng rất bận rộn với công tác điều phối các hạng mục khác. Tất cả những gì tôi có trong tâm là Pháp. Tôi thường nghĩ: “Đã đến giờ phát chính niệm chưa?”, “Mình phải đảm bảo việc dậy luyện công vào lúc 3 giờ sáng”, “Đến giờ học Pháp rồi phải không nhỉ”, “Đã đến giờ in tài liệu”, “Bây giờ mình cần sắp xếp những loại tài liệu nào cùng nhau nhỉ“, “Đừng quên chuẩn bị tài liệu cho các đồng tu ở nơi khác”. Bất kể có bận rộn và mệt mỏi đến đâu, tôi vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc.

Cách đây 24 năm, trước khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn chú ý tới vấn đề phải ăn cái gì cho đảm bảo. Mỗi bữa ăn tôi đều đảm bảo phải có cả rau và thịt. Tôi cũng sử dụng nhiều loại thực phẩm bổ dưỡng. Mặc dù vậy, tôi vẫn ốm đau liên miên. Hiện nay tôi ăn uống rất đơn giản, mỗi ngày ăn 2 bữa, đôi lúc tôi chỉ ăn 1 bữa một ngày nhưng tôi không cảm thấy đói. Vì thế nên tôi có nhiều thời gian hơn để làm các việc Đại Pháp. Theo tôi, gia đình tôi cũng trở nên đơn giản hơn về ăn uống.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi hoàn toàn từ bỏ chấp trước vào ăn thịt và tôi vẫn rất khỏe khi không cần ăn thịt. Không ai tin rằng tôi đã 73 tuổi. Tôi đã từng rất ốm yếu và nhiều lần phải đối diện với cái chết. Chồng tôi không tu luyện nhưng ông cũng không chấp trước vào ăn thịt nữa. Ông đã từng ăn rất nhiều thịt nên việc ông đột nhiên từ bỏ ăn thịt khiến mọi người rất bất ngờ.

Gia đình và bạn bè đã nhìn thấy nhiều thay đổi của tôi như: quan điểm sống lạc quan, vui vẻ; tôi không còn ốm đau bệnh tật, tôi cũng trẻ ra rất nhiều so với tuổi thật. Họ từ chỗ chống đối gay gắt với Đại Pháp nay quay sang ủng hộ tôi tu luyện. Đây thực sự là những thay đổi phi thường.

Gia đình và bản thân tôi, cũng như họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp, bạn học và hàng xóm của tôi đều được hưởng lợi ích từ Đại Pháp. Chúng tôi thực sự rất biết ơn Sư phụ và Đại Pháp. Chúng tôi là những sinh mệnh may mắn nhất!

Điều làm tôi vui nhất chính là gần đây đã diễn ra một việc giúp tôi đề cao tâm tính. Năm ngoái, một đồng tu tên là Lý và tôi đã nảy sinh mâu thuẫn trong khi làm các hạng mục chứng thực Pháp. Bởi vì chúng tôi rất bận rộn với công việc nên không có thời gian chia sẻ và giải quyết mâu thuẫn. Nhưng tôi luôn nghĩ rằng chúng tôi không nên như vậy bởi vì như thế là không phù hợp với tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp.

Vào lúc đó, cảnh sát đã bắt một đồng tu trong vùng và tôi phải nhận trách nhiệm làm các việc mà đồng tu bị bắt giữ đang phụ trách. Tôi cố gắng an ủi các thành viên trong gia đình anh ấy, giảng chân tướng cho họ và thuê luật sư. Tôi cũng hỗ trợ giảng chân tướng cho những người liên quan đến quá trình giải cứu đồng tu.

Tôi nghĩ tôi cần phải hàn gắn quan hệ giữa tôi và đồng tu Lý. Tôi nhờ một học viên khác mời đồng tu Lý tham gia hỗ trợ vào việc giải cứu đồng tu nói trên. Đồng tu Lý và tôi đã đến nhà của học viên bị bắt giữ và nói chuyện với họ về việc chúng tôi đồng ý hỗ trợ họ. Cuối cùng, nhờ có sự giúp đỡ của Sư phụ và Đại Pháp, cùng chính niệm của chúng tôi, nỗ lực của chúng tôi đã giúp đồng tu bị bắt giữ được trở về nhà.

Trong suốt quá trình giải cứu, các đồng tu và tôi đều cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, như đi trên không trung và đó là huyền năng kỳ điệu của Đại Pháp. Chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi đã có những hành động ngay chính, đúng đắn và đã làm những việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/31/411180.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/16/186803.html

Đăng ngày 05-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share