Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-08-2019] Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp lớn tuổi xuất thân trong một gia đình nghèo khó. Từ nhỏ cha mẹ đã không cho phép chị em chúng tôi tới trường. Trước khi kết hôn tôi chỉ làm công việc nội trợ. Tôi có một cậu con trai và hai cô con gái và gia đình năm người chúng tôi đã phải sống phụ thuộc vào công việc đồng áng của hai vợ chồng tôi.

Tôi chính là kiểu nông dân mà Sư phụ mô tả: “… vốn hàng ngày làm việc [ngoài đồng] dưới nắng gắt”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Để các con có được sống sung túc, tôi phải làm việc vô cùng vất vả và đồng thời nợ nần chồng chất. Hai đứa con của tôi đã có bằng đại học và một đứa đang làm nghiên cứu sinh. Chúng đều làm việc trong thành phố, và con trai tôi cũng đã kết hôn. Nhưng đáng buồn thay, sự ra đi của chồng tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng tiếc thương và tôi thường hoài niệm về ông ấy.

Vào năm 1996, tôi đã đi theo mẹ mình và trở thành một tín đồ Cơ đốc giáo. Tôi trở thành người có tầm ảnh hưởng trong nhà thờ. Các gia đình trong giáo hội nhà thờ thường tới gặp tôi để tìm kiếm sự giúp đỡ. Sau khi con trai tôi kết hôn, tôi chuyển lên thành phố để giúp chăm sóc các cháu. Bởi tôi sinh hoạt trong một môi trường mới và bận rộn trông nom các cháu, nên tôi đã không tới những buổi lễ nhà thờ vào Chủ Nhật, và điều này khiến tôi lo lắng.

Cách mà tôi biết về Pháp Luân Đại Pháp

Bà thông gia của gia đình tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp và bà ấy thường nói chuyện với tôi về những thứ liên quan đến tu luyện. Bà ấy nói về sự mỹ hảo của Đại Pháp, những lợi ích của tu luyện và lý do tại sao các học viên Đại Pháp luôn cố gắng giảng chân tướng cho người dân dù phải đối mặt với cuộc bức hại tàn khốc. Bà ấy cũng nói với tôi về cách thức mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bức hại các đệ tử Đại Pháp. Bà ấy đã từng phải chịu bức hại và bị giam giữ bất hợp pháp trong các trại lao động cưỡng bức. Tôi chăm chú lắng nghe và quan sát bà nói chuyện. Vì tôi bị đầu độc bởi những lời dối trá và tuyên truyền chống lại Đại Pháp của chính quyền cộng sản Trung Quốc, và hơn nữa, tôi tin vào tín ngưỡng của mình, cho rằng chúa Jesus là vị Thần duy nhất, nên tôi đã lắng nghe các câu chuyện của bà ấy với vẻ dè dặt. Nhưng người phụ nữ trước mặt tôi là một người thực sự tốt bụng, có học thức và được giáo dục tốt. Bà ấy luôn ước thúc bản thân tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn.

Sau đó, tôi phát hiện ra rằng mỗi khi các học viên Đại Pháp đến nhà con trai tôi, họ luôn mỉm cười và không bao giờ nói tục. Tôi đã nghe họ kể về những câu chuyện tu luyện của bản thân họ. Một người nói về mối quan hệ của mình với mẹ chồng. Một người khác nói về những việc cô ấy đã làm sau khi phát hiện chồng cô có nhân tình. Một người phụ nữ kể về việc cô bị lừa mất tiền, nhưng cô đã giải quyết việc đó một cách bình hoà, không oán không hận. Một học viên khác nói rằng cô đã bị một chiếc xe hơi đâm nhưng cô không hề yêu cầu bồi thường, thay vào đó cô đã trấn an người tài xế đâm cô rằng đừng lo sợ.

Đây quả là một nhóm người tuyệt vời! Hiển nhiên là, tâm tính họ tốt hơn tôi – một tín đồ Cơ đốc giáo lâu năm. Tôi thậm chí sẽ chửi thề khi cảm thấy lo lắng! Nhưng không ai trong số những người này hành xử giống với cách mà phương tiện truyền thông Trung Quốc đã mô tả về các học viên Pháp Luân Đại Pháp cả.

Một vài sự việc đã khiến tôi vô cùng xúc động

Sự việc đầu tiên diễn ra đó là bà thông gia của tôi bị gãy xương cổ tay khi trở về nhà sau một hoạt động giảng chân tướng cùng với một học viên khác. Tôi đã bị sốc khi thấy xương cổ tay của bà ấy lồi ra và cẳng tay của bà sưng tấy nghiêm trọng. Tôi đã đưa cho bà một bát cơm và nghĩ rằng có lẽ vì vết thương quá đau nên bà không thể ăn cơm. Nhưng cuối cùng bà đã ăn hết bát cơm đó. Chúng tôi đề nghị bà tới bệnh viện khám vì nếu không thì việc nắn lại xương gãy sẽ rất khó. Nhưng bà ấy nói rằng: “Không cần thiết phải làm như vậy. Tôi có Sư phụ Lý Hồng Chí [nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp] bảo hộ! Chị đừng lo. Tôi chỉ cần tĩnh dưỡng trong vài ngày. Đừng tới thăm cũng như gọi điện cho tôi. Tôi sẽ bình phục nhanh thôi”. Bà ấy nói cứ như thể đang nằm mơ vậy!

Vài ngày sau, tôi bảo con trai và con dâu tới thăm bà ấy. Chúng không đi, và nói rằng bà ấy sẽ cảm thấy tốt hơn khi tiếp tục học Pháp và luyện công. Đồng nghiệp của chồng bà ấy là trưởng khoa chỉnh hình của một bệnh viện. Ông ấy bảo bà không nên mê tín, và đề nghị bà khẩn trương tới bệnh viện để bó bột tay.

Bà ấy đã nói một cách hài hước rằng: “Tôi đang đánh cược với vị trưởng khoa này. Tôi không cần đến bệnh viện và xương cổ tay của tôi sẽ liền lại. Pháp Luân Đại Pháp không phải là mê tín; đây là một môn khoa học siêu thường, là một môn khoa học cao hơn”.

Đến ngày thứ sáu, bởi khu dân cư nơi thông gia tôi sống bị kiểm soát nước sinh hoạt, nên bà ấy phải xách một thau nước to từ bể chứa nước về nhà. Bà ấy đã làm được việc đó! Cổ tay của bà đã hoàn toàn lành lặn! Sự việc này đã khiến tôi chấn động. Pháp Luân Đại Pháp quả là chân thực! Chắc chắn là như vậy! Nếu không thì làm sao cổ tay của bà thông gia lại phục hồi được thế này?

Sự việc thứ hai xảy ra tiếp theo đó. Bà thông gia đề nghị con trai tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ và tặng cháu một lá bùa hộ mệnh để nhắc cháu nhớ đến Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng cháu đã không nhận, bởi cháu lo sợ rằng việc này sẽ khiến cháu gặp rắc rối ở nơi làm việc.

Sau đó, một sự việc xảy đến khiến toàn gia đình tôi rất sợ hãi. Một ngày nọ, con trai tôi tham gia một bữa tiệc cùng với một đồng nghiệp. Đồng nghiệp của cháu muốn rời đi để tham gia bữa tiệc khác và muốn con trai tôi đi cùng. Đột nhiên, con trai tôi bị đau bụng và bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Người đồng nghiệp đó đã quyết định rời đi một mình. Sau bữa tiệc, con trai tôi lái xe về nhà nhưng bị bất tỉnh trên bãi cỏ trước nhà và vợ cháu đã phát hiện ra sau khi đi làm về. Đến tối muộn, quản lý của cháu gọi điện tới để xem cháu có ở nhà không, và lúc đó họ nhận ra rằng đồng nghiệp của cháu đã gặp tai nạn xe hơi đêm hôm đó và đã thiệt mạng.

Con trai tôi quá sợ hãi. Cháu hỏi bà thông gia rằng: “Có phải Sư phụ Lý đã bảo hộ con không?” Bà thông gia trả lời: “Sư phụ của mẹ đã điểm hoá cho mẹ khi mẹ đang thiền định. Điểm hoá đó là mẹ phải đi cứu một ai đó, người đó chính là con. Mẹ nghĩ Sư phụ đã tách con ra khỏi vị đồng nghiệp và khiến con chóng mặt; nếu không thì con đã đi cùng với vị đồng nghiệp đó rồi”.

Cả gia đình tôi vô cùng cảm tạ ơn cứu mạng của Sư phụ. Kể từ đó trở đi, thái độ của tôi với Pháp Luân Đại Pháp đã hoàn toàn chuyển biến.

Sự việc thứ ba xảy ra vào năm 2008. Tôi phải phẫu thuật cắt bỏ dạ con vì u xơ tử cung. Do gia đình tôi có tiền sử mắc bệnh tiểu đường, nên bác sĩ nói rằng tôi sẽ khó bình phục sau phẫu thuật. Ông ấy nói rằng phải mất ít nhất mười ngày mới có thể tháo chỉ khâu. Bà thông gia bảo tôi thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Bà ấy nói phép màu có thể xảy ra.

Tôi đã trải qua ca phẫu thuật và những ngày tiếp theo, tôi liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trong tâm. Và chỉ mất một tuần bác sĩ đã có thể cắt bỏ chỉ khâu. Bác sĩ cũng nói rằng vết thương đã phục hồi rất tốt.

Sau khi được ra viện, tôi cảm thấy dạ dày mình rất khó chịu. Bà thông gia gợi ý tôi cùng luyện công với bà. Và dạ dày của tôi đã không còn đau khi tôi luyện đến bài công pháp thứ ba. Pháp Luân Đại Pháp quả là kỳ diệu! Kể từ sau sự việc đó, tôi đã bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp

Nhìn lại quá trình tu luyện của bản thân, khi là một tín đồ Cơ đốc giáo và là một đệ tử Đại Pháp, tôi đã trải qua những tư tưởng đấu tranh kịch liệt, đặc biệt là vào giai đoạn ban đầu. Tôi sợ rằng nếu tôi phản bội Chúa Jesus, tôi sẽ bị trừng phạt. Sau đó, vào một ngày tôi đã xem một bộ phim hoạt hình nói về một chú chim nhỏ thích tham gia mọi buổi họp mặt của các loài chim, nhưng không một gia đình chim nào cho chú ở lại. Tôi ngộ ra rằng có thể câu chuyện này nhắc nhở tôi chỉ có thể chọn lấy một con đường để tu luyện mà thôi.

Cả chị gái và mẹ tôi đều là những tín đồ Cơ đốc giáo và họ đã phản đối tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi trở về nhà, các thành viên trong giáo hội Cơ đốc cũng chỉ trích tôi vì đã phản bội lại nhà thờ và những đứa con của tôi. Tôi đã phải suy nghĩ và quan sát rất nhiều trong suốt một khoảng thời gian dài.

Khi tôi so sánh tâm tính của tôi với bà thông gia, và tâm tính của các tín đồ Cơ đốc giáo với các học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi thực sự cảm thấy rằng tâm tính của các học viên Pháp Luân Đại Pháp cao hơn hẳn.

Có một lần tôi đã nói với bà thông gia rằng tôi có thể nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp và rất ngay chính. Bà ấy nói: “Khi các học viên Pháp Luân Đại Pháp khuyên những người đã từng gia nhập Đảng Cộng sản, Đoàn thanh niên và Đội thiếu niên thoái xuất khỏi những tổ chức đó, để ngăn họ không bị ĐCSTQ khống chế. Việc đó chẳng phải đang cứu họ sao? Đó chẳng phải là biểu hiện của tâm đại Thiện sao?”

Lời nói của bà ấy đã giúp tôi minh bạch. Tôi nghĩ đến những người trong tôn giáo cũ của tôi. Đa số họ đều suy nghĩ giống như tôi trước kia. Họ chắc chắn đang đi theo Đảng Cộng sản, họ không những đứng về phía đối lập với Pháp Luân Đại Pháp mà họ còn phản bội ý chỉ của Chúa Jesus.

Trong suốt những năm tu luyện, tôi đã cảm nhận được sự từ bi vô lượng của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi mong rằng tất cả những tín đồ Cơ đốc sẽ đứng về cùng một phía với Thần của họ và tiêu trừ những hiểu lầm về Pháp Luân Đại Pháp. Thừa nhận “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” chắc chắn sẽ đưa mọi người tới một vị lai tươi sáng hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/22/391771.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/14/186771.html

Đăng ngày 03-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share